Ý định ban đầu của Tưởng Hạ rất đơn giản, đem chuyện của Kiều Hồng Diệp nói với chú Kiều một lần, đến lúc đó chú Kiều nhất định sẽ đau lòng con gái, tự nhiên sẽ đi tìm Cảnh Vân Chiêu gây phiền phức.
Cảnh Vân Chiêu lợi hại hơn nữa, nhưng lời người lớn nói vẫn phải có nghe đúng không?
Thuận theo tự nhiên để cho cô ta nói xin lỗi và giải thích tin đồn về Kiều Hồng Diệp, vậy nữ thần hắn thích cũng sẽ không chịu nhiều uất ức như vậy.
Nhưng hắn không biết Kiều Uý Dân.
Con gái đối với Kiều Uý Dân mà nói cũng không phải tri kỉ áo bông, mà là món hàng vô dụng mất tiền vô ích, khi hắn nghe tới, nguyên nhân bạn học lớp hai không có ai đến thăm là do Kiều Hồng Diệp làm nhiều người tức giận. Hơn nữa thế mà bây giờ nó không hoà hợp với các bạn học được, thành tích cũng càng ngày càng kém. . . . . .
Từ nhỏ hắn đã giáo dục con gái mình phải sống hoà thuận với các bạn học, chính là sợ cô ta đắc tội với người khác, sợ cô ta gây hoạ khắp nơi, dĩ nhiên, càng hy vọng cô ta về sau có thể kết bạn với một số người bạn hữu dụng, tốt nhất là trong nhà có tiền có thế, nếu không phải mù mắt với vẻ ngoài và khí chất của cô ta, ai biết cô ta không chỉ không làm được chuyện gì, ngược lại còn làm ra chuyện như vậy!
Một cơn tức giận tự nhiên sinh ra, Kiều Uý Dân cũng lười làm ra vẻ, đưa tay trực tiếp đem hoa giật lấy ném sang một bên, sau đó trực tiếp rút cây kim tiêm trên tay Kiều Hồng Diệp, lôi cô ta hung hăng nói: "Xuất viện!"
"Cha! Cha đang làm gì vậy, con cảm thấy khó chịu lắm. . . . . ." Kiều Hồng Diệp khóc, trong lòng muốn hận chết Tưởng Hạ.
Tưởng Hạ nhất định là cố ý tới phá đi chuyện tốt của cô ta, chắc hẳn đã bị Cảnh Vân Chiêu thu chuộc, nhất định làm hại cô ta!
"Dừng tay!" Đang trong lúc này, chỉ thấy ngoài cửa phòng bệnh xông tới một nữ sinh dung mạo thanh tú, phía sau là một phu nhân.
Kiều Uý Dân nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn cũng rất giỏi về nhìn người, trực giác nói cho hắn biết hai mẹ con trước mặt không bình thường, nếu chịu giúp Hồng Diệp nói chuyện, hắn còn có thể cho các cô mặt mũi.
Chỉ thấy nữ sinh kia chạy lên phía trước: "Kiều Hồng Diệp cậu không sao chứ?"
"Là cậu?" Trong lòng Kiều Hồng Diệp kinh ngạc, cô bị người bắt cóc ném ở đường nhỏ ngày đó được cha mẹ cô nữ sinh này cứu trở về .
Ngày hôm đó, là thời điểm cô ta chật vật nhất, nói thật, cô ta cho là về sau sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa, hiện tại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt. . . . . . Cô ta cũng không cao hứng lắm.
Nữ sinh có chút kiêu ngạo, mặc quần áo trang trang sức nhãn hiệu nổi tiếng, trên đầu kẹp tóc nơ trắng, đem Kiều Hồng Diệp nâng lên giường, nói: "Chúng ta ngày đó tới huyện Hoa Ninh chính là muốn thay tôi làm thủ tục chuyển trường, ba tôi đóng góp cho trường học không ít tiền, thời điểm thứ hai nhất định là một lần nữa chia lớp, đến lúc đó cậu nguyện ý cùng tôi một lớp không?"
Cô vừa tới huyện Hoa Ninh, đối với nơi này tất cả đều không biết, tình cờ gặp được Kiều Hồng Diệp, có thể để cô ta giúp mình hỏi thăm một ít chuyện cũng không tệ.
Kiều Hồng Diệp trong lòng khiếp sợ mà ghen tỵ.
Mặc dù hiện tại nữ sinh này giúp cô ta, ở tại trước mặt cô ta hai lần đều mất hết mặt mũi, sau này mình đoán chừng rất khó ngẩng đầu lên được, hơn nữa tại sao ba cô ta góp tiền mà có thể quyết định chia lớp? Nếu cô ta nghĩ cùng mình ở một lớp, đến thẳng lớp hai không được sao, tại sao còn muốn mình đi theo cô ta?!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Kiều Hồng Diệp không thể nào nói đúng sự thật, chỉ là cố gắng nhếch miệng dịu dàng cười cười: "Chuyển tới trường học của chúng ta? Thật là trùng hợp, lần trước làm phiền cậu và chú dì giúp một tay, tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu, sau này nếu được mời mọi ngươi ăn bữa cơm, cũng coi như chính thức kết bạn với cậu."
Nữ sinh kia trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, bạn bè? Chẳng qua chỉ là một cái đuôi mà thôi, cô ta cũng quá đề cao mình.
Nữ sinh có vẻ ngoài phóng khoáng nhưng có chút sắc bén trương dương, dáng vẻ như vậy là kiểu Kiều Hồng Diệp thích nhất, dĩ nhiên, chỉ là bởi vì cá tính khoe khoang càng có thể tôn lên vẻ ôn nhu đáng yêu của cô ta.