Ông cụ Cam vừa nghe bà cụ dùng hết thuốc trị ngứa mà không đem đơn thuốc ông kê để ở trong mắt, lập tức nổi giận.
Bà cụ này nếu không nghe lời khuyên không dùng thuốc thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ rõ ràng là không tin y thuật của ông.
Tính tình ông tốt hơn nữa cũng không thể tiếp tục dây dưa với bà, giống như Cảnh Vân Chiêu nói, Cam Tùng Bách ông đừng nói là ở huyện Hoa Ninh hay là Ninh thị cũng được coi là bác sĩ nổi tiếng, nhiều người muốn cầu ông chữa bệnh, bà cụ này lại làm ầm ĩ trễ nãi không chỉ là thời gian của ông.
Nhướng mày, ông cụ nhìn Hạng Cẩn một cái, nói: "Không phải là tôi không chịu cứu, mẹ chồng ngươi quá cố chấp!"
"Bác sĩ Cam, ngài đừng tức giận, mẹ chồng tôi, mẹ chồng tôi không phải là không tin y thuật của ngài, là, là giận dỗi với tôi thôi. . . . . ." Hạng Cẩn mặt mày sốt ruột nói.
Mẹ chồng cô không muốn đi bệnh viện, luôn nói là lớn tuổi, vừa vào bệnh viện sẽ gặp xúi quẩy, nếu như mang bà đi bệnh viện chính là muốn bà đi tìm chết, muốn bà đi thẳng vào nằm ngang ra ngoài, cô hết cách rồi, lúc này mới tìm bác sĩ bên ngoài.
Ngoài Cam Tùng Bách ra, trước đó còn tới bốn, năm người, chỉ là tất cả đều bị mẹ chồng cô làm tức giận bỏ đi, cô không có cách nào mới cầu xin đến Cam Tùng Bách, ông cụ cũng là người trước kia có giao tình với nhà họ Hạng, lúc này mới đặc biệt chạy mấy lần, nhưng mẹ chồng lại không phối hợp.
"Hạng Cẩn, lúc đầu tôi đồng ý tới đây là xem ngươi hiếu thuận với mẹ chồng, coi như là cho ngươi mặt mũi, nhưng hiện tại bệnh nhân không phối hợp với lão phu không có cách nào khác, tiền xem bệnh quay đầu tôi sẽ hoàn trả đủ, thứ lỗi không thể tiếp chuyện tiếp được!" Cam Tùng Bách cả giận nói.
Chưa bao giờ gặp qua bà cụ không nói lý lẽ như vậy.
"Hạng Cẩn! Cô có phải hay không muốn giết tôi mới cam tâm? Không trị hết cho tôi còn dội một thân nước dơ vào tôi, tôi cho cô biết, quay đầu lại nếu bác sĩ này đi, cô phải ly hôn với con trai tôi! Tôi tuyệt đối không chứa nổi cô nữa, ngươi cút khỏi nhà họ Tần chúng ta! Nhiều người phụ nữ yêu thích con tôi, mới không cần cô cái đồ chiếm chuồng gà không đẻ trứng!" Bà cụ không nói chuyện với ông cụ Cảm, trực tiếp chỉ vào Hạng Cẩn bắt đầu mắng lên.
Cảnh Vân Chiêu khóe miệng giật giật, đây là người lớn sao? Rõ ràng là vô lại.
Hạng Cẩn nghe xong lời này, mắt lập tức liền đỏ, cắn răng.
Cảnh Vân Chiêu đột nhiên có chút ngạc nhiên, chồng Hạng Cẩn là một người thế nào, thậm chí có một người mẹ lực bộc phát kinh người như thế, quan trọng hơn, chẳng lẽ ở phương diện khác còn được xem là một người đàn ông tốt, làm Hạng Cẩn không chịu ly hôn?
Hạng Cẩn một mặt khó xử: "Bác sĩ Cam, ngài có thể cho tôi thêm một cái cơ hội hay không?"
Cam Tùng Bách cũng không nói gì, một gương mặt già nua co rúm một chút.
Thở dài một cái, nhìn bà cụ kia một cái: "Trước tiên ngươi ra ngoài cùng ta một chuyến."
Hạng Cẩn vội vàng đáp lời, ba người đóng cửa lại, bên ngoài gió lạnh thổi tới, trong hành lang rất là yên tĩnh, thật khiến người ta hỏa khí hạ xuống mấy phần, ông cụ Cam thở ra một hơi: "Hạng Cẩn, ngươi thành ra như vậy, nếu cha ngươi ở dưới suối vàng biết, sợ là muốn bóp chết bà cụ kia."
Nói lời này, Cảnh Vân Chiêu kinh ngạc nhìn hai người, ông cụ lại biết cha của Hạng Cẩn?
Hạng Cẩn trong nháy mắt rơi lệ: "Bác Cam, cám ơn ngài trước kia chữa bệnh cho cha cháu, nếu không phải ngài, lúc ấy cha cháu cũng không trụ được lâu như vậy. . . . . ."
"Nhưng hiện tại cháu cũng không còn biện pháp nào, cha đi rồi, mẹ cháu chỉ có một đứa con gái là cháu, trước mắt mẹ cháu còn phải dựa vào nhà họ Tần nuôi, cháu tạm thời cũng không còn biện pháp ly hôn với hắn, mẹ chồng nói lời không muốn nghe cũng chỉ có thể nghe." Hạng Cẩn vẻ mặt bi thương, lắc đầu lại nói.
Cảnh Vân Chiêu nghe được có chút hồ đồ, nhà họ Tần nhìn qua gia cảnh cũng không có gì đặc biệt. . . . . .