Cam Cận Thần gần như là xem đến mắt choáng váng, thành tích của cậu có thể được tính trong toàn trường, nhưng trong những bài tập của Cảnh Vân Chiêu có mấy đề mà cậu không biết. . . . . .
Nhìn lại mình, còn chưa tới cổng trường học, Cảnh Vân Chiêu cũng đã chỉ ra ba lỗi sai rồi, thấy cậu không hiểu ra sao, thậm chí còn mở miệng giảng giải một chút, làm cho cậu đỏ mặt tới mang tai.
Cậu luôn cho rằng danh tiếng Cảnh Vân Chiêu đứng nhất toàn trường chỉ là hư danh mà thôi, dù sao mới bắt đầu nửa học kì lớp mười, còn nhiều hơn các kỹ năng cơ bản, trước kia khi các giáo viên âm thầm khích lệ Cảnh Vân Chiêu cậu còn có chút xì mũi coi thường, có lẽ từ tối hôm qua tới hôm nay, thành tích này của cô làm cho người ta không có nửa điểm khả năng phản bác được!
Thấy thái độ lúng túng của Cam Cận Thần, Cảnh Vân Chiêu cười toe toét, ngược lại không có bất kỳ muốn ý khoe khoang.
Cho tới bây giờ, về mặt học tập cô đều không phải là thiên tài, kiếp trước cô vì muốn được sự khen ngợi của "Cha mẹ", mỗi ngày học đến đêm khuya, thời gian ngủ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa không có bạn học để ý đến cô, cho nên cô dư rất nhiều thời gian, gần như là đều dùng làm bài tập, hoàn cảnh như vậy, cô thi hạng nhất cũng là chuyện đương nhiên.
Một đời này cũng giống như thế, chưa từng có vì sống lại một lần mà buông lỏng bất kỳ việc gì.
Dáng người Cảnh Vân Chiêu cao gầy, Cam Cận Thần cũng là một trong mười hot boy trong trường học, bộ dáng sạch sẽ như ánh mặt trời, nụ cười khẽ ngượng ngùng, cùng với cô bé Tô Sở, ba người vừa vào cổng trường thì đa số bạn học đều quay đầu nhìn họ.
"Cảnh Vân Chiêu, trước kia là tôi xem nhẹ cậu, tôi xin lỗi cậu, nhưng tôi muốn hỏi cậu một câu, người khác nói cậu. . . . . . Nói cậu có rất nhiều bạn trai bên ngoài là thật hay giả?" Mỗi người sắp đi một ngả, Cam Cận Thần nhịn không được, hỏi.
Cậu không có ấn tượng tốt đẹp với Cảnh Vân Chiêu chính là bởi vì điều này, tính tình Tô Sở đơn thuần, ngộ nhỡ Cảnh Vân Chiêu Hòa dính dấp với những người lộn xộn bên ngoài kia, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến em họ của cậu.
Cảnh Vân Chiêu nhướng mày, trên khuôn mặt trắng noãn lóe lên một chút lạnh lùng: "Có liên quan gì sao?"
Khi mọi người nói xấu cô thì cô đều cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Có lúc thậm chí cô cũng không nhớ, trong miệng người khác nói trong lòng cô không chịu nổi đồ xấu xí là mình.
"Sao lại không liên quan?" Sắc mặt Cam Cận Thần lập tức nghiêm túc: "Tôi không có ý kiến gì với cậu, nhưng nếu như lời đồn đãi là thật, tôi hi vọng thời gian cậu và Tô Sở chung sống chú ý một chút, không được cố ý ảnh hưởng đến con bé, nhưng nếu là giả, cậu cũng có thể nói rõ ràng với mọi người, bị người chà đạp danh tiếng như vậy sao được. . . . . ."
"Giả thì như thế nào? Cũng không phải là không có giải thích qua, có ích không?" Cảnh Vân Chiêu thuận miệng hỏi một câu, kéo cặp sách của mình, xoay người đi.
Giải thích lời đồn cũ, sẽ rất nhanh sinh ra mới mà thôi, cho dù Kiều Hồng Diệp không giở trò sau lưng, chỉ cần một chút phiền toái chuyện dính dáng đến cô, lập tức lời nói bên ngoài sẽ trở nên khác nhau, đây là trải qua thời gian dài sẽ sinh ra thói quen.
Giống như trước đây, sau khi trường học thay cô giải thích chuyện cô bị tên côn đồ cắc ké dây dưa, thái độ các bạn học thay đổi cái nhìn không ít với cô, nhưng chuyện của anh họ Lữ Giai vừa ra, lập tức lại tránh như tránh bò cạp, còn có trước đây mấy ngày lại gây ra chuyện của Dương Điềm Điềm, cho dù không phải là lỗi của cô, cũng có người chuyển liên lạc với trên người của cô.
Thời gian gần đây, có người nói cô là một tai tinh ở sau lưng, cô không phải là không rõ ràng.
Lanh lẹ xoay người, trong nháy mắt khiến trong lòng Cam Cận Thần thoáng qua một chút mất mác, nhưng lại cảm thấy mình nói không sai cái gì, chép miệng, trở về lớp học của mình.
"Chị! Chị mới vừa cùng Cam Cận Thần cùng nhau đi học hay sao?"
Cảnh Vân Chiêu còn chưa có bước vào cửa, cánh tay đã bị người lôi đi, chuẩn xác vừa nhìn, chính là Kiều Hồng Diệp hiểu chuyện mặt dịu dàng như nước.