Cảnh Vân Chiêu có thể xác định Hà Gia Tư có vấn đề, nhưng nàng lại nói ngược để giải vây cho Tào Hành, rõ ràng có gì đó không ổn.
"Hà Gia Tư, Kiều Hồng Diệp nói em khi đang đi dạo phố không hiểu sao mất tích, hiện tại cũng đã qua một tiết học em mới đến trường học, chuyện gì đã xảy ra?" Chủ nhiệm Tề hỏi vào trọng tâm.
Sắc mặt Hà Gia Tư có chút khó coi, nhưng biết tính tình chủ nhiệm Tề nghiêm khắc, cắn răng nói: "Chủ nhiệm, em và Kiều Hồng Diệp tách nhau ra, con đường ở huyện Hoa Ninh em không quen thuộc, lúc nghỉ ngơi tại chỗ quên mang theo cặp sách, tiền và điện thoại di động đều ở trong túi xách, điều này làm trễ nãi đến bây giờ."
Hà Gia Tư nói xong lời này, Kiều Hồng Diệp trong mắt xẹt qua một vẻ hả hê và khinh thường.
"Gia Tư, thật là xin lỗi, tớ còn tưởng cậu bị bắt cóc! Chủ nhiệm Tề bọn họ đều lo lắng cậu gặp chuyện không may, cho nên mới báo cảnh sát, cậu thật sự không có chuyện gì sao?" Kiều Hồng Diệp dịu dàng hỏi.
Hà Gia Tư chán ghét lườm cô ta một cái.
Nếu không phải là cô ta đi chậm, làm sao mình có thể bị lưu manh bắt cóc!
Hiện tại tốt rồi, cô kiềm nén một bụng tức giận, lại không biện pháp nói với cảnh sát, nếu không về sau cô ta vĩnh viễn đừng nghĩ đến lại gần Đường Tử Hoa!
Hà Gia Tư nhăn nhó vì thân thể không quá thoải mái, thấy nét mặt Đường Tử Hoa có chút tức giận, liền thu lại cảm xúc của chính mình, quay đầu lại với cảnh sát và những người khác nói: "Chú cảnh sát, làm phiền chú đến đây một chuyến rồi, cháu thật sự không có việc gì, cám ơn mọi người đã quan tâm."
Nói ra lời này, rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm.
Chủ nhiệm Tề càng thêm bất đắc dĩ lắc đầu hướng cảnh sát nói xin lỗi, bày tỏ lần sau sẽ cẩn thận hơn khi gọi cảnh sát.
Cảnh sát vừa đi, trong lớp hò ồn ào lên.
Chỉ nghe "Bốp" một tiếng, Hà Gia Tư trực tiếp tát Kiều Hồng Diệp một cái, cả giận nói: "Ai cho ngươi báo cảnh sát! Xen vào việc của người khác! Tôi nghi ngờ ngươi nhất định cố ý hất tôi ra làm cho tôi mất mặt!"
Các bạn học lập tức bị kinh sợ mà thốt không nên lời.
Tính tình Hà Gia Tư từ trước đến giờ bá đạo, chỉ là trước giờ ở trước mặt Đường Tử Hoa sẽ thu lại, làm bộ như cùng các bạn học cùng tiến lùi, hôm nay là thế nào đây? Đường Tử Hoa còn ở đây, cô ta lại đánh Kiều Hồng Diệp?
"Gia Tư làm sao cậu có thể nói như vậy? Tớ...tớ mang nhiều đồ như vậy, đi không nhanh được. . . . . ." Kiều Hồng Diệp bụm mặt, uất ức nói.
Hà Gia Tư càng tức giận hơn, Kiều Hồng Diệp có ý gì? Là muốn chứng minh cho người khác cô ta bị ngược đãi sao!
Mặc dù những thứ đó xác thực đều là cô ta mua, cô cũng có ý muốn giày vò Kiều Hồng Diệp, nhưng hôm nay cô ta còn chưa kịp mở miệng, Kiều Hồng Diệp đã bày tỏ muốn thay cô ta xách đồ, nói tóm lại vẫn là một mình cô ta chủ động!
"Hà Gia Tư, nên đi học." Đường Tử Hoa nhìn cô ta một cái, ánh mắt có chút bất đắc dĩ và lạnh lùng.
Hắn vẫn hiểu biết một chút về Hà Gia Tư, nhà họ Hà làm ăn buôn bán cũng tạm được, những năm này lại có nhà họ Đường giúp đỡ, Hà Gia Tư dù sao cũng hơi có tính khí đại tiểu thư , coi như chính cô ta phạm phải sai lầm, cũng sẽ đẩy lên trên người người khác.
Chỉ là nói cho cùng, cô ta là con gái của nhà họ Hà, cậu sẽ không ở trước mặt nhiều bạn học như vậy trách mắng cô ta.
Nhưng đối với Hà Gia Tư nghĩ tới mà nói, lúc này trong lòng đã vô cùng hốt hoảng.
Đường Tử Hoa ngoài miệng không nói, nhưng cô ta có thể nhìn không ra được sao? Hiển nhiên cũng ở đây trách cứ cô ta tức giận, thậm chí cậu còn lộ ra thái độ khách khí mấy phần đối với Kiều Hồng Diệp, tại sao? Cha của Kiều Hồng Diệp chỉ là. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Hà Gia Tư chợt nở nụ cười, Kiều Hồng Diệp dám nhỏ thuốc mắt trước mặt Đường Tử Hoa, vậy quay đầu làm cho cô ta dễ chịu!
Dưới bầu không khí tán gẫu, các bạn học miễn cưỡng học hai tiết học.
Sau hai tiết học, Kiều Uý Dân phụ huynh của học sinh trực tiếp xuất hiện ở cửa lớp học.
Cảnh Vân Chiêu vừa nhìn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì sắc mặt Kiều Uý Dân hơi xuống sắc, sắc mặt còn có chút đỏ hồng như rượu, vừa nhìn qua là biết còn chưa uống rượu!