Lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu anh chưa từng nghĩ sau này còn có thể gặp lại, chẳng qua cảm thấy cô khác với các nữ sinh cùng tuổi mà thôi, vì vậy nên lịch sử và quan tâm nhiều hơn một chút, nhưng về sau lại gặp nhau ở chỗ lão Từ, phát hiện mặc dù cô nhìn qua tuổi còn nhỏ, nhưng lúc nói chuyện với lão Từ lại hết sức chững chạc, cử chỉ lời nói cũng càng giống như một người trưởng thành, tâm tư kín đáo lại nhạy cảm.
Cũng vì vậy, lần đầu tiên anh cho người ta điều tra một nữ sinh không liên quan này.
Thông tin thu được cũng rất đơn giản, nhưng lại làm người ta chấn động.
Bị cha mẹ nuôi che giấu nuôi dưỡng cho tới lớn, mẹ nuôi đã qua đời, cha nuôi giống như một người thành đạt ở thị trấn này, nhưng trên thực tế tính tình tham lam hẹp hòi, cô còn có một đôi em trai em gái, chỉ là có cũng như không, hơn nữa trước đây không lâu, Cảnh Vân Chiêu đã cắt đứt quan hệ với người nhà.
Ở tuổi của cô, không thể tiếp xúc qua nhiều người ngoài, nhưng cô lại nói phản ứng nôn mửa bởi vì một chút kí ức không tốt sinh ra, có thể dễ dàng đoán được kí ức đó từ đâu.
Đầu tiên, đối phương phải là một người đàn ông.
Người đàn ông có thể để cho Cảnh Vân Chiêu khắc sâu trí nhớ.
Đó không phải là cha nuôi của cô ấy chứ?
Trong lòng Lê Thiếu Vân không hiểu có chút tức giận, nhưng ở trước mặt Cảnh Vân Chiêu thu lại mấy phần, ánh mắt u ám, nhưng nhếch miệng lên một chút tươi cười: "Được rồi, thấy em đủ chân thành, lần này anh tha thứ cho em."
Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu giật giật: vậy thật sự cảm ơn anh đại từ đại bi rồi. . . . . .
Cảnh Vân Chiêu gọt xong quả táo, tự mình gặm, bệnh nhân Lê Thiếu Vân thật ngoan đến kì lạ, nếu Đỗ Lâm cũng làm như vậy, chắc chắn Lê Thiếu Vân đã gào thét làm ầm lên.
Lúc này nghe âm thanh cắn "Rắc rắc" của Cảnh Vân Chiêu, Lê Thiếu Vân từ từ mang theo vài phần nụ cười như có như không, kiên nhẫn chờ Cảnh Vân Chiêu ăn xong, lúc này mới đưa tay ra để cho cô xem bệnh một chút để biết thêm kiến thức.
Khả năng nhìn người của anh không nhỏ, còn có thể không biết Cảnh Vân Chiêu xem bệnh nhân trước mắt như chuột bạch nhỏ sao?
Chỉ là làm chuột bạch nhỏ của thần cũng an toàn hơn nhiều so với làm bệnh nhân của bác sĩ cao cấp nhất bình thường.
Ánh mắt Lê Thiếu Vân nhìn Cảnh Vân Chiêu giống như nhìn một thần y đang lớn lên, chờ sau khi Cảnh Vân Chiêu đi, để y tá hốt thuốc uống, trong lòng không có chút áp lực nào, tin tưởng tới mức không giải thích được.
Lê Thiếu Vân đem tất cả quy thành hai chữ: hợp mắt!
Thời gian ở phòng bệnh ngây ngô thật ra cũng không nhiều, Lê Thiếu Vân cũng không có ra vẻ thiếu gia, khi cô không nói lời nào, đại đa số thời gian đối phương cũng rất an tĩnh, cho nên Cảnh Vân Chiêu dứt khoát nhìn sách của mình, không quấy rầy lẫn nhau.
Mặc dù cô sống lại, nhưng kiếp trước lúc này đã nghỉ học, nếu như không tiếp tục nghiêm túc học tập, thành tích cũng sẽ không theo kịp.
Cũng may bởi vì hấp thu Nạp Linh ngọc, trí nhớ cô tốt hơn rất nhiều, học tập cũng nhẹ nhàng hơn so với kiếp trước.
Liên tục mấy ngày, Cảnh Vân Chiêu không ngừng chạy tới bệnh viện, mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn.
Mỗi ngày cũng sẽ kiểm tra bệnh tình của Đường Tử Hoa, nhưng để tránh người ngoài nghĩ quá nhiều, mấy ngày gần đây Cảnh Vân Chiêu sẽ vào lớp rất sớm, trước khi các bạn học....chưa tới bắt mạch cho cậu.
Cổ tay Đường Tử Hoa lạnh ngắt, sau khi thay đổi thuốc uống Cảnh Vân Chiêu kê, khí sắc đã khá hơn nhiều.
"Gần đây có cảm thấy khác lạ gì không?" Cảnh Vân Chiêu vừa bắt mạch vừa nói.
"Lượng cơm ăn so với trước kia nhiều hơn một chút có tính không?" Đường Tử Hoa có chút ngượng ngùng nói.
"Dĩ nhiên là tính rồi." Cảnh Vân Chiêu mím môi một cái: "Là thuốc có 3 phần độc, dù sao ăn cơm được cũng tốt hơn uống thuốc, hơn nữa bây giờ khẩu vị của cậu tốt hơn chứng minh năng lực chịu đựng của thân thể đã tăng lên một chút, người già không phải hay nói ăn được là phúc sao."
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, Đường Tử Hoa buồn cười.
"Các cậu đang làm gì vậy?!" Chỉ là, Cảnh Vân Chiêu chưa kịp thu tay về, cửa lớp học đột nhiên có người kêu lên một tiếng.