"Được, lại đến!" Bị Thanh Lang Vương tránh thoát đánh một búa, Lôi Bằng giống như nổi giận trầm giọng vung lên lần nữa, Chiến Phủ trong tay giống như được trao cho sinh mạng vậy, linh hoạt mà không mất khí phách chém tới Thanh Lang Vương.
"Oa hu ~~ oa hu - - "
Tiếng sói tru to rõ vang lên, trong nháy mắt bầy sói bốn phía rục rịch ùa lên, mấy trăm con Thanh Lang mắt lộ hung quang, liên tiếp không ngừng đánh tới đám người Dạ Thất Thất, hung tàn muốn xé bọn họ thành mảnh nhỏ.
Cảm giác được không ngừng có cái gì đó chạy đến về hướng này, Dạ Thất Thất vội vàng nói cho đám người Tiểu Ái tốc chiến tốc thắng, không cần ham chiến.
Lôi Bằng đang giao chiến với Thanh Lang Vương từ từ ở vào thế hạ phong, tốc độ Thanh Lang Vương căn bản là hắn chỗ không thể so được. Đánh nhau ngắn ngủi một lát, trên người Lôi Bằng liền có vài chỗ bị thương, Phong Nhận (đao gió) của Thanh Lang Vương ở khắp nơi, tạo thành quấy nhiễu rất lớn cho Lôi Bằng.
"Tiểu Ái, ngươi đi trợ giúp Lôi Bằng, đưa viên thuốc này cho hắn uống vào." Hiện tại Dạ Thất Thất không có linh khí chống đỡ, có tu vi nhưng không cách nào có thể dùng, chỉ có thể dựa vào Tử Tiêu kiếm bá đạo, cùng với thân thể cường hãn của nàng để đối phó những Thanh Lang này. Cho nên chuyện trợ giúp Lôi Bằng liền rơi xuống trên người Tiểu Ái có công pháp quỷ dị và tốc độ cực nhanh.
"Thơm quá, ta cũng muốn ăn." Lúc này Tiểu Ái vẫn không quên thèm ăn, trong nháy mắt Dạ Thất Thất có loại xúc động lấy kim chỉ may miệng nàng ta lại.
"Tiểu Ái bạn học, ngươi muốn nếm thử hương vị thi thể rữa nát là mùi gì sao? Nói thêm một câu nữa, ta bảo đảm ngươi nhất định sẽ yêu chết cái hương vị kia." Dạ Thất Thất cười quỷ dị, trong nháy mắt Tiểu Ái có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, 'Vèo' một cái biến mất nguyên tại chỗ.
"Tên lừa đảo!" Tiểu phá hài cau mũi, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ liếc Dạ Thất Thất một cái, lưỡi hái vung lên lại có đầu hai con sói rơi xuống đất: "Thi thể rữa nát vừa thối vừa ghê tởm, ai sẽ yêu thích cái hương vị kia? Ngươi là tên lừa đảo, ngươi lừa gạt nàng! Người xấu."
Con khỉ nhỏ này cần ăn đòn...
Dạ Thất Thất đưa tay hung hăng gõ lên trên đầu của hắn một cái, tròng mắt hơi híp, nhấc chân hung hăng đạp một đạp lên trên mông trơn bóng của nó, tiểu phá hài còn chưa kịp phản ứng liền bị nàng đạp bay ra ngoài!
"A..." Không trung còn vang trở lại tiếng thét chói tai của tiểu phá hài.
Dạ Thất Thất tay cầm Tử Tiêu kiếm, một đường đẫm máu chiến đấu hăng hái, Thanh Lang đánh về phía nàng đều bị nàng chém giết ở dưới kiếm, y phục trên người nàng bị nhuộm thành sắc màu đỏ thẫm, trên mặt còn dính máu tươi Thanh Lang, ánh mắt lạnh như băng, khí thế lạnh lùng, giống như một sát thần.
"Lôi Bằng ngươi uống đan dược vào điều tức một lát để khôi phục linh lực, Tiểu Ái, ngươi và ta hộ pháp cho Lôi Bằng." Dạ Thất Thất không cách nào thi triển linh lực, chỉ có thể dùng phương pháp ngu nhất là một đường chém giết. Thời điểm theo chân bọn họ hội họp trông thấy sắc mặt Lôi Bằng tái nhợt, trên người bị thương nhiều chỗ, linh lực có chút tiêu hao, vội vàng lấy ra một viên đan dược khôi phục linh lực đưa cho hắn uống.
Nàng rất rõ ràng, bây giờ trong mấy người bọn họ chỉ có Lôi Bằng có thể cùng Thanh Lang Vương phân cao thấp. Tuy nói người có tu vi cao nhất là Tiểu Ái, nhưng ưu thế Tiểu Ái ở tốc độ mà không phải là cận chiến, nàng chỉ có thể phối hợp với Lôi Bằng đánh lén Thanh Lang Vương, mà không thể tới chính diện giao phong. Lôi Bằng là chiến sĩ, cận chiến có ưu thế, nếu như cùng Tiểu Ái phối hợp thích hợp, mới có cơ hội có thể thắng Thanh Lang Vương.
Chuyện thực chứng minh, kế hoạch của Dạ Thất Thất phi thường thành công, miệng vết thương trên thân Thanh Lang Vương kia đầm đìa máu tươi, chính là chứng minh tốt nhất.
"Lôi Bằng, chặt đầu của nó xuống, mau!"
Thắng lợi đang ở trước mắt, trước mắt là dùng máu tươi đổi lấy thắng lợi, cảm xúc Dạ Thất Thất cũng hết sức kích động!
Nhưng, ngay tại lúc Lôi Bằng quơ múa Chiến Phủ, trong nháy mắt muốn chặt đầu Thanh Lang Vương xuống, đột nhiên có biến cố - -