"Ngươi muốn làm cái gì?"
Phát giác được ánh mắt không có hảo ý của Dạ Thất Thất chạy qua chạy lại ở trên người mình, một cơn khí lạnh dâng lên từ trong xương sống, bạch y nam tử cả người phát rét, một dự cảm xấu lan tràn ra từ dưới đáy lòng.
Dạ Thất Thất nhếch môi, khuôn mặt tái nhợt tươi cười đã khôi phục đỏ ửng, hơi thở trầm ổn, trong ánh mắt lộ ra lệ khí, cười tủm tỉm nhìn trên người bạch y nam tử không nhiễm một hạt bụi, từ trong không gian lấy ra một vật: "Vật này là một lần trong lúc vô tình ta luyện chế ra, dùng vô số tài liệu trân quý, cuối cùng vẫn bị thất bại."
Nói đến đây, Dạ Thất Thất nhíu nhíu mày, bộ dáng giống như hết sức đau lòng.
Viêm Minh đang muốn nói, nàng cần luyện chế vật gì? Ta tới giúp nàng.
Viêm Minh chưa nói ra khỏi miệng, Dạ Thất Thất lại mở miệng, chỉ là lần này, tay của nàng cũng động.
"Khôi Lỗi Thuật, trói!"
Một ngân quang bắn ra từ đầu ngón tay Dạ Thất Thất, xuyên thấu kết giới Viêm Minh thiết lập, dùng Khôi Lỗi Thuật khống chế phân thân Đế Hào Thiên không ngừng kêu gào, vật gì đó trong tay bay vào trong miệng thế thân Đế Hào Thiên.
"Bình tĩnh, giờ thì chờ xem cuộc vui." Dạ Thất Thất phủi tay, khóe môi mang theo vẻ tươi cười giảo hoạt như hồ ly.
"Xem cuộc vui?" Mặt Bạch Tử Tuyên lộ vẻ nghi ngờ nhìn Dạ Thất Thất.
Trái với Bạch Tử Tuyên mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, còn trên mặt Viêm Minh thì lại là sủng ái nhìn Dạ Thất Thất, ôn nhu mà thâm tình nhẹ véo nhẹ lên chóp mũi vểnh cao của nàng, sủng ái nói: "Nàng lại nghịch ngợm."
Dạ Thất Thất hoạt bát le lưỡi một cái, cười xấu xa nói: "Hắn đả thương ta, không trả chút giá cao sao được? Thuận tiện dạy dỗ hắn một chút, cái gì gọi là thà đắc tội đại thần cũng đừng đắc tội nữ nhân, nhất là nữ nhân mang thù như ta vậy."
"Cho nên..." Viêm Minh chờ tiếp sau của nàng.
"Cho nên, ta liền cho hắn nếm nếm một chút đồ chơi nhỏ trước kia ta không có việc gì thì luyện chế. Đừng có dùng cái loại đó ánh mắt nhìn ta, cũng không phải là cái gì thương thiên hại lý đâu, chỉ là một chút xuân dược hạ lưu nhất của thế tục giới, nhưng mà dược tính ta luyện chế hơi mạnh một chút một chút như vậy mà thôi." Vốn là Dạ Thất Thất muốn luyện chế là một loại phương thuốc dân gian thượng cổ, dược liệu cần thiết bên trong có một vị huyết Cấu Giao, hỉ dâm Cấu Giao, toàn thân đều là vật chí âm chí dâm. Lúc luyện chế đan dược Dạ Thất Thất không cẩn thận không có khống chế tốt liều thuốc, thả hơi chút nhiều một chút, kết quả chính là... phương thuốc dân gian thượng cổ không thành công, ngược lại luyện chế được một loại dược hiệu cực kỳ đặc thù --- xuân dược.
Về phần đặc thù như thế nào, sẽ phải xem phản ứng người thí nghiệm thuốc.
Nhìn dung nhan Dạ Thất Thất tràn đầy đắc ý náo động muốn thử, Viêm Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nàng nha, đừng cái gì cũng lấy ra chơi đùa, đó không phải là vật gì tốt, cẩn thận đừng bị thương chính mình." Lá gan nàng thật đúng là lớn, ngay cả loại đồ vật này cũng dám đùa giỡn, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d vạn nhất làm bị thương chính mình thì làm sao bây giờ? Thật là một nha đầu không để cho người bớt lo.
"Yên tâm, xem, vở kịch hay trình diễn." Dạ Thất Thất chỉ phân thân Đế Hào Thiên trong kết giới, cười đến giống như mèo trộm được con cá.
"Hí... Nóng quá... Nóng quá... A... đến cùng ngươi cho ta ăn vật gì đó? Tiện nhân... Ngươi tiện nhân này..." Đột nhiên mặt mũi Đế Hào Thiên tràn đầy thống khổ, hô to mắng to, không chút phong độ đáng nói nào.
Trong cơ thể truyền đến cảm giác nóng cháy mãnh liệt, làm cho Đế Hào Thiên vô cùng thống khổ.
Hình như trong cơ thể hắn có một trận lửa lớn đang cháy, lục phủ ngũ tạng của hắn sắp bị nướng chín, càng khó chịu chính là bụng dưới của hắn truyền đến một cơn tà hỏa, làm cho hắn thống khổ lại mất mặt.
"Tiện nhân... Ngươi tiện nhân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Hai tròng mắt phân thân Đế Hào Thiên đỏ bừng như máu, mặt mũi tràn đầy cừu hận, khuôn mặt dữ tợn trừng mắt cuồng mắng Dạ Thất Thất không ngừng.
"Im miệng!" Sắc mặt Viêm Minh âm lãnh, đáy mắt tóe ra hai luồng ánh sáng lạnh lẽo.