Cùng lúc đó, trong phòng Dạ Quân Nham liên tục nhíu mày trầm mặc, lông mày nhíu chặt chậm rãi dãn ra, khóe môi quyến rũ ra nụ cười thản nhiên.
Lăng Trung Thiên thấy thế, cho là hắn đã quyết định, không thể chờ đợi được mở miệng truy vấn, “Chắc hẳn Dạ Thành Chủ đã có quyết định, kính xin Dạ Thành Chủ mau mau ra tay bắt Dạ Thất Thất lại...”
“Lăng Trung Thiên, ta khi nào thì nói muốn đem nữ nhi của ta giao cho ngươi mang đi? Ngươi thói quen nằm mộng ban ngày nên sửa lại.” Dạ Quân Nham mở miệng liền chế giễu, khẽ nhếch khóe môi mang theo mỉa mai.
“Ngươi đùa bỡn ta! Ngươi chẳng lẽ không sợ Thủy gia giận chó đánh mèo đem Dạ thị tiêu diệt? Đừng quên, ngươi ngoại trừ là phụ thân còn là tộc trưởng.” Lăng Trung Thiên không tin Dạ Quân Nham sẽ lựa chọn nữ nhi thay vì gia tộc, hai người này cái gì nhẹ cái gì nặng chắc hẳn liền ngay cả hài đồng ba tuổi đều biết, Dạ Quân Nham hắn chẳng lẽ còn không bằng hài đồng ba tuổi sao?
Dạ Quân Nham cười lạnh, “Thủy gia thì sao? Dạ thị ta cho dù bị diệt tộc cũng sẽ không bán nữ cầu vinh, hy sinh tộc nhân đổi được gia tộc an bình, sống uất ức như thế, không bằng trong chiến đấu chết đi! Con cháu Dạ thị ta, không có hạng người ham sống sợ chết.”
“Hảo, rất tốt, Dạ Quân Nham ngươi chờ Dạ gia bị diệt đi, ta chờ nhìn ngày Dạ gia ngươi bị huyết tẩy...” Lăng Trung Thiên cắn răng chờ Dạ Quân Nham, nếu là dĩ vãng tu vi Dạ Quân Nham còn chưa đột phá, hắn còn dám cùng đọ sức, hiện tại tu vi hắn đột phá đến Huyền Cảnh, đỉnh phong Thiên giai đến Huyền Cảnh, một bước kém, khác biệt một trời một vực, hắn tuyệt không phải đối thủ của Dạ Quân Nham.
Thấy hắn muốn rời đi, thân hình Dạ Quân Nham chợt lóe, hiện ra ở trước mặt hắn, ngăn cản đường đi của hắn.
“Như thế nào? Ngươi còn muốn giữ ta tại đây? Dạ Quân Nham, tu vi ngươi thắng được ta, đúng vậy, nhưng ngươi đừng quên ta cũng không phải là một thân một mình đến, ngươi hành động lần này cùng muốn chết!” Lăng Trung Thiên căn bản không cho rằng Dạ Thất Thất địa giai sơ kỳ có thể đánh lại lão giả kia? Ỷ vào có chỗ dựa cường đại vững chắc, hắn cũng không tin Dạ Quân Nham dám đối với mình như thế nào?
“Phải không? Vậy thì thử nhìn một chút!” Vừa mới dứt lời, Dạ Quân Nham ra tay nhanh như tia chớp, nhanh chóng cùng Lăng Trung Thiên ở trong đại sảnh giao tranh.
Thiên giai đỉnh phong cao thủ sử dụng kiếm cùng Huyền Cảnh sơ cấp cao thủ giao phong, lại không luận thực lực chênh lệch ai thắng ai bại, kia sức chiến đấu cùng lực phá hoại đều muốn kinh người!
“Bá phụ các ngươi đừng ở chỗ này đánh, đồ đều bị đánh hỏng ...” Hỏa Kỳ Vân ở bọn họ đánh nhau một khắc kia nhanh chóng né tránh, xem cuộc vui đồng thời vẫn không quên lớn tiếng nhắc nhở Dạ Quân Nham đừng làm hư hại thứ gì.
Dạ Quân Nham quét mắt đống bừa bộn đầy sảnh, vội vàng đem người dẫn ra bên ngoài, đem địa điểm chiến đấu đổi đến không trung.
Dạ Quân Nham mặc dù đột phá Huyền Cảnh, nhưng trong cơ thể hắn vết thương cũ chưa lành, mới lại bị lão giả làm cắn trả, quan trọng nhất là hắn cũng không gặp thiên lôi rửa tội, hắn đột phá hoàn toàn dựa vào dược thủy mà thần bí nam tử kia đưa cho, linh lực trong cơ thể hắn cũng chưa hoàn toàn phục hồi, làm cho hắn giờ phút này cùng thiên giai đỉnh phong Lăng Trung Thiên đánh nhau, lại nhất thời không cách nào giành thắng lợi.
“Cha, nghĩ biện pháp dẫn hắn đến phía sau núi!” Đột nhiên, Dạ Quân Nham bên tai vang lên thanh âm Thất Thất, trong mắt của hắn tinh quang chớp lóe, trong lúc giao thủ suýt nữa thất thủ bị thương, trong hoảng hốt, hắn mang theo vài phần chật vật thoát đi nơi này.
Lăng Trung Thiên mừng rỡ trong lòng, thừa dịp thắng truy kích, theo sát phía sau mà đi.
Phía sau núi, Dạ Thất Thất dựa lưng vào đại đỉnh, trong miệng ngậm một mảnh lá cây, một bộ vô cùng nhàm chán.
“Cha, bên này.” Đột nhiên, không trung một đạo kim quang bay tới, nàng lập tức truyền âm cho hắn đến đây.
Dạ Quân Nham rơi xuống trên đất mặt, trông thấy đại đỉnh phía sau nàng, khẽ nhíu mày, “Thất Thất, lão giả kia đâu? Đại đỉnh phía sau ngươi là vật gì? Vì sao ta chưa bao giờ thấy qua?”
Dạ Thất Thất trừng mắt nhìn hắn, cười thần bí, “Đợi lát nữa người sẽ biết.”
Nói xong, nàng chỉ Lăng Trung Thiên trên không trung vừa theo tới đối Dạ Quân Nham cười cười, “Cha ngươi xem, nữ nhi biểu diễn cho người xem một ít ma thuật.”
Ma thuật?
Là cái gì?
Dạ Quân Nham hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của những lời này của nàng, bất quá tiếp theo phát sinh một màn lại làm cho hắn khiếp sợ!
“Thừng trói thú, thu!”
Trong tay Dạ Thất Thất chẳng biết lúc nào nhiều thêm một sợi dây, nàng đem sợi dây thừng ném về phía Lăng Trung Thiên, chỉ thấy hắn trong nháy mắt bị sợi dây thừng trói chặt, từ không trung rơi xuống, mà đại đỉnh kia cũng đột nhiên bay lên trời, bay qua đón lấy người sau đó đóng miệng đỉnh lại, nhanh chóng xoay tròn...
Từ lúc Dạ Thất Thất ra tay đến Lăng Trung Thiên bị nhốt vào trong đại đỉnh, quá trình tuyệt đối không vượt qua thời gian ba cái hô hấp.
Dạ Quân Nham triệt để kinh hãi rồi!