Trong đầu Dạ Thất Thất đột nhiên xuất hiện một hình ảnh - -
Tam sư huynh tuấn mỹ đẹp mắt bị Lão Phong Tử sư phụ lôi thôi điên cuồng từng bước một bức lui đến bên giường, Tam sư huynh mặt mũi tràn đầy sợ hãi lui về phía sau, trong miệng không ngừng nói "Đừng", Lão Phong Tử sư phụ xoa tay, mặt mũi tràn đầy dâm quang từng bước một tiến tới gần, cho đến khi Tam sư huynh ngã đến trên giường, một lát sau cởi y phục trên người Tam sư huynh ra, tru lên một tiếng như sói rồi nhào tới...
Sau khi xong việc, Tam sư huynh ôm chăn mà lệ rơi đầy mặt khóc không ra tiếng, Lão Phong Tử sư phụ ăn uống no đủ, dựa vào ở đầu giường uống chút rượu, xuân phong đắc ý ôm Tam sư huynh vào trong ngực, buồn nôn hề hề an ủi: "Tuyên Tuyên ngoan ngoãn, sư phụ thương ngươi..." Nói xong, nanh vuốt tùy ý làm bậy ở trên người Tam sư huynh, lại nhào tới quấn lấy Tam sư huynh đến gào khóc kêu lên lần nữa.
...
"Thất Thất, muội làm sao vậy? Đỏ bừng cả khuôn mặt, không thoải mái sao?" Một giọng nói dễ nghe cắt đứt hình ảnh Dạ Thất Thất não bổ, nàng vội vàng phục hồi tinh thần lại, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Tam sư huynh cười híp mắt nói: "Muội không sao, Tam sư huynh, huynh bảo trọng thân thể!" Miệt mài (túng dục) thương thân! Những lời cuối cùng này Dạ Thất Thất nói ở trong lòng.
May mắn câu nói cuối cùng kia Dạ Thất Thất không nói ra, nếu không Bạch Tử Tuyên tuyệt đối sẽ trực tiếp hộc máu ngay tại chỗ!
Cho đến khi thật lâu về sau, Bạch Tử Tuyên mới hiểu được ý tứ những lời này của Dạ Thất Thất lúc ấy, sắc mặt vẫn đen như cũ, suýt nữa hộc máu.
"Cái kia, Tam sư huynh, muội và Hoàng đi trước, chuyện Xích Hỏa học viện bên kia thì kính nhờ huynh!" Nói xong, Dạ Thất Thất dắt lấy Viêm Minh cũng như chạy trốn mà rời đi, giống như đằng sau có ác quỷ đuổi theo bọn họ.
Bạch Tử Tuyên: "..." Hắn có kinh khủng như vậy sao? Mặt Bạch Tử Tuyên đen như than đá. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, trong nháy mắt đã trăm dặm.
Ngoài trăm dặm, Viêm Minh ôm Dạ Thất Thất trong ngực đang ôm bụng cười đến đứng không nổi, hai đầu lông mày dính vào một tầng nghi hoặc: "Thất Thất, nàng đây là... bị người bỏ thuốc?" Nếu không vì sao khác thường như thế?
Nhìn trên khuôn mặt tuấn mỹ dễ nhìn của Viêm Minh lộ vẻ mặt ngưng trọng, Dạ Thất Thất cười đến càng thêm tùy ý.
"Ha ha ha... Ha ha ha ha... cười chết ta, trời ơi, bụng ta thật đau..." Tam sư huynh và Lão Phong Tử sư phụ, ha ha ha, thật quỷ dị, tổ hợp kỳ ba, nghĩ đến hình ảnh bọn họ cùng một chỗ, thì Dạ Thất Thất không nhịn được cuồng tiếu một trận, nước mắt cũng chảy ra.
Đã từng làm dân hủ nữ, tế bào hủ nữ trong cơ thể Dạ Thất Thất bị mai táng ngàn năm được kích hoạt hoàn toàn, hiện tại đầy trong đầu nàng đều là các loại hủ, các loại cảnh tượng YY công - thụ.
Cánh cửa hủ vào sâu như biển, từ đó thuần khiết là người qua đường!
Dạ Thất Thất cảm thấy những lời này quả thực chính là danh tác kinh điển, nàng chính là ví dụ tốt nhất rõ ràng nhất!
Nhớ ngày đó, nàng là thuần lương ngây thơ cỡ nào, cái gì là công? Cái gì là thụ? Cái gì là NP? Nàng cũng hoàn toàn không biết, cho đến khi lần đó thời khắc nàng cực nhàm chán là lúc lên mạng vào trong một trang web. Sau khi nhận biết một đám nữ nhân điên không tiết tháo không hạn cuối, tam quan của nàng hoàn toàn bị lật đổ!
Tiểu công tiểu thụ, NP, bạo hoa cúc... muốn bao nhiêu tà ác thì có bấy nhiêu tà ác, quả thực chính là không hạn cuối!
Không hiểu sao, Dạ Thất Thất trông thấy gương mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt của Viêm Minh, đột nhiên nghĩ đến cái từ phúc hắc đế vương công này, mà tính phúc ngây ngốc manh kiêu ngạo thụ chính là Tam sư huynh... Phốc, càng nghĩ càng tà ác, ha ha ha...
"Phúc hắc đế vương công? Ngây ngốc manh kiêu ngạo thụ? Hửm..." Bên tai vang lên tiếng trầm thấp dễ nghe mang theo vài phần nguy hiểm của Viêm Minh, Dạ Thất Thất kinh ngạc trừng to mắt.
Nàng... nàng lại nói ra suy nghĩ trong lòng?
Nhìn lại khuôn mặt Viêm Minh đen như than đá, Dạ Thất Thất kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, hỏi một vấn đề so với ngu ngốc còn ngu ngốc hơn: "Hoàng, chàng nhặt được xà phòng chưa?"