"Hôm nay nàng nhìn trúng nam nhân của ta, liền muốn ta nhường lại, nếu ta không chịu thì nàng muốn tính mạng của ta. Nếu như ta là nữ tử nhà tầm thường, oán này hận này lại nên tìm ai kể đây? Ai có thể trả cho ta một cái công đạo chứ?" Dạ Thất Thất bình sinh hận nhất loại khi nam bá nữ này, chuyện ức hiếp dân chúng, hôm nay bị nàng gặp phải, há có thể nhẹ nhàng mà tha thứ?
"Hiện tại, thực lực của nàng không bằng ta, bị ta bắt giữ, thì có ngươi người cha tốt đến cầu tình cho nàng. Ha ha... Tử gia, có núi dựa vững chắc thật lớn, khó trách dạy dỗ nữ nhi lớn lối ương ngạnh vô liêm sỉ như thế."
"Đây quả nhiên là một người cha liều mạng thế giới, có cha tốt còn hơn hết thảy."
...
Dạ Thất Thất nói năng càng ngày càng sắc bén, ngữ điệu càng ngày càng không nể mặt.
Cho dù là Tử Tiếu Lãnh ôm lòng giao hảo, cũng bị nàng châm chọc khiêu khích một phen nói đến sắc mặt âm trầm khó coi, mấy lần muốn há miệng ngắt lời nàng. Mỗi lần ở lúc hắn muốn mở miệng, đều có một cỗ lực lượng âm lãnh trói buộc hắn, làm cho hắn không có biện pháp há miệng.
"Tử gia chủ, nữ nhi của ngươi đói khát khó nhịn như thế, bên đường cường đoạt nam nhân người khác, ngươi biết không? Ngươi đã nói muốn đền bù tổn thất cho ta, vậy ngươi dự định đền bù tổn thất như thế nào đây? Chẳng lẽ để cho con gái của ngươi lôi nam nhân của nàng ra, sau đó lại để cho ta cũng đùa giỡn một lần hay sao?" Trong nội tâm Dạ Thất Thất không khỏi đang suy nghĩ, chẳng lẽ đây là hoa nhà không thơm bằng hoa dại trong truyền thuyết? Háo sắc không chỉ là nam nhân, nữ tử cũng như thế, nếu không chuyện hoang đường thế gia đại tiểu thư cường đoạt nam tử bực này như thế nào lại không ngừng phát sinh?
Dường như, nguyên chủ cũng hết sức thích làm loại chuyện này.
Thật sự hết sức có ý nghĩa sao? Nếu không thì, hôm nào nàng cũng đi thử một chút...
Ý niệm mới vừa xuất hiện trong đầu Dạ Thất Thất, thì bị một ánh mắt nóng rực chận trở về.
Dạ Thất Thất bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, quả nhiên, có chủ chính là không có tự do!
Cũng may Dạ Thất Thất còn không có bởi vậy mà quên chính sự, hai tròng mắt và sự chú ý trở lại trên người Tử Tiếu Lãnh sắc mặt khó coi lần nữa.
"Cô nương cho rằng chuyện này phải làm như thế nào?" Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Tử Tiếu Lãnh mở miệng nói chuyện.
Nghe vậy, Dạ Thất Thất lộ ra một cái ánh mắt sớm nên như thế, bưng nước trà trên bàn lên nhấp môi một chút, chậm rãi nói ra: "Nghe nói Tử gia Cự Tượng Thành có vài mảnh dược điền, trùng hợp, gần đây ta muốn luyện chế mấy loại đan dược, còn kém vài vị dược liệu, không biết Tử gia chủ có thể khẳng khái giúp đỡ, để cho chúng ta đi dược điền của Tử gia nhìn một chút hay không."
Xem một chút là giả, lấy thuốc mới là thật.
Ý trong lời nói của Dạ Thất Thất, nàng biết, Tử Tiếu Lãnh cũng biết.
"Không biết cô nương còn thiếu dược liệu là mấy loại nào?" Dược điền là căn bản quật khởi của Tử gia, há có thể để cho người ngoài đặt chân? Cho dù Tử Tiếu Lãnh thân là gia chủ cũng không có quyền hạn này, cho nên, hắn có thể làm, chính là tận lực lấy phương thức tính toán uyển chuyển cự tuyệt.
Trong nội tâm Tử Tiếu Lãnh thầm nghĩ, nếu như nữ tử trước mắt này thiếu hụt dược liệu không phải là linh dược thế gian hiếm thấy gì, thì hắn làm chủ xuất tiền mua tặng cho nàng, mượn cái này kết giao một phen ngược lại cũng đáng giá. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nhưng, lời nói kế tiếp của Dạ Thất Thất lại làm cho nụ cười trên mặt Tử Tiếu Lãnh cứng đờ.
"Thiếu không nhiều lắm, chỉ năm sáu vị dược liệu, cũng không phải là vật hiếm lạ gì, chính là chín nhánh Tử linh chi, chín đoạn Linh Tê thảo, Thạch Nhũ Linh vạn năm, Hỏa Linh Ngọc vạn năm, quả Cữu Chuyển Tử Đằng, chỉ năm dạng này mà thôi." Dạ Thất Thất cười tủm tỉm nhìn Tử Tiếu Lãnh, môi đỏ mọng khi đóng khi mở nói ra.
Mà Tử Tiếu Lãnh, sau khi nghe Dạ Thất Thất nói xong, dáng tươi cười trên mặt trực tiếp cứng đờ, cười còn khó coi hơn cả khóc.
Nàng nói năm dạng dược liệu tất cả đều là bảo vật vô giá, trong năm thứ đó có ba thứ là một trong chín đại dược liệu, còn thừa lại hai loại khác cũng chính là dược liệu cực kỳ trân quý chỉ còn ở trong truyền thuyết, cho dù là dốc hết Tử gia hắn, cũng không được một gốc cây.
Mà nàng mở miệng muốn đúng là năm thứ, vả lại nghe ý trong lời nói của nàng, năm loại dược liệu vô cùng trân quý giống như rau cải trắng vậy, nghĩ gì có nấy.
Còn nói không phải là vật quý hiếm gì, chỉ là mấy thứ, mà thôi... Tử Tiếu Lãnh cũng muốn khóc được không? Không chơi như bắt nạt người ta vậy.