"Đáng chết - - ta đi bắt hắn trở lại." Lôi Bằng thấp giọng chửi mắng, muốn tiến lên đi bắt Thủy Thanh Ngạo trở về.
Dạ Thất Thất đưa tay ngăn lại, trên mặt có vài phần lãnh ý, nói: "Không cần đi, ngươi không đuổi kịp hắn. Vừa rồi kia cũng là một đạo tàn ảnh phân thân, chân thân của hắn sớm đã không biết trốn đi đâu, ngươi đi cũng không cách nào tìm được hắn."
"Tức chết người đi được, làm sao hắn lại giảo hoạt như vậy?" Phong Tháp Tháp nhíu lông mày oán hận.
"Chớ nói nhảm, Băng Phách Ngọc Liên lập tức sẽ thành thục, Băng Phách Ngọc Liên là thần dược, sau khi thành thục nhất định sẽ gặp phải Thiên Phạt. Mới vừa rồi Thủy Thanh Ngạo lưu lại tấm linh phù kia sẽ làm cho uy lực Thiên Phạt biến lớn gấp trăm lần. Lôi Bằng, Tiểu Ái các ngươi đợi lát nữa nhất thiết phải ngăn chặn Thanh Lân Giao, cho ta tranh thủ đầy đủ thời gian thu Băng Phách Ngọc Liên. Băng Phách Ngọc Liên đối với ta mà nói rất là quan trọng, tuyệt đối không thể để cho Băng Phách Ngọc Liên bị Thiên Phạt phá hủy." Sắc mặt Dạ Thất Thất ngưng trọng nói.
"Được." Lôi Bằng và Tiểu Ái biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, lúc này gật đầu đáp ứng.
"Vậy chúng ta thì sao?" Phong Tháp Tháp vội vàng truy vấn, rất sợ mình bị bỏ quên.
"Còn có tiểu gia ta." Tiểu phá hài tránh ra từ trong tay Kim tử, nhảy lên lớn tiếng ồn ào.
"Ánh mắt ta không nhìn thấy, không có nghĩa ta là phế vật." Lôi Dương cũng chậm rãi mở miệng, bày tỏ chính mình cũng không phải là phế vật chỉ biết cản trở.
Kim tử há miệng muốn chứng tỏ chính mình cũng có thể hỗ trợ, nhưng liếc trộm quân thượng một cái, vẫn không dám lên tiếng.
Nhìn xem lần lượt từng khuôn mặt chân thành tha thiết, đáy lòng Dạ Thất Thất tuôn ra một dòng nước ấm, khẽ mỉm cười, nói: "Tốt lắm, Lôi Bằng, Tiểu Ái, tiểu phá hài, Phong Tháp Tháp, bốn người các ngươi chịu trách nhiệm ngăn cản Thiên Phạt. Đây là bốn viên đan dược nhanh chóng khôi phục linh khí, các ngươi đều nhận lấy. Lôi Dương, tình huống của ngươi đặc thù, không thích hợp trực tiếp tham chiến, ngươi chịu trách nhiệm ở một khắc Thiên Phạt biến mất kia thu Băng Phách Ngọc Liên; Thanh Lân Giao thì giao cho ta, các ngươi có ý kiến gì không?"
Vốn Dạ Thất Thất định để cho bọn họ giúp mình ngăn chặn Thanh Lân Giao, chính mình đi chống đỡ Thiên Phạt, có thể thấy được bọn họ không chút lựa chọn ủng hộ sau lưng, đột nhiên nàng thay đổi chủ ý!
Thanh Lân Giao trưởng thành không chỉ thực lực cường hãn, khắp nơi trên người còn là kịch độc, Thanh Lân Giao nguy hiểm tuyệt đối cao hơn Thiên Phạt. Ban đầu nàng để cho bọn họ hỗ trợ kéo dài Thanh Lân Giao, sau khi nàng đối kháng Thiên Lôi nhân cơ hội thu Băng Phách Ngọc Liên cũng vẫn có thể xem là một biện pháp, nhưng bây giờ nàng lại muốn nhân cơ hội thử xem uy lực Phệ Hồn roi.
Nàng có thể cảm giác được, Phệ Hồn roi ở trong tay nàng hưng phấn tung tăng như chim sẻ.
"Một mình ngươi? Ta đi giúp ngươi." Tiểu Ái cầm một cây Thiêu Hỏa Côn trong tay giống như gậy gộc đen thùi lùi, vén tay áo lên liền tới trước mặt nàng.
"Mới không cần, ngươi đần như vậy, vẫn là ta đi giúp nàng..." Tiểu phá hài khiêng đại lưỡi hái của hắn đứng ở bên kia Dạ Thất Thất, hai đầu lông mày mang theo vài phần bá đạo.
"Tiểu phá hài, không được phép tham gia náo nhiệt, coi chừng ta đánh ngươi!" Tiểu Ái giơ giơ quả đấm lên uy hiếp nói.
Tiểu phá hài nhăn nhăn mũi, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nhìn nàng một cái: "Ai đánh ai còn không nhất định đâu! Hừ!"
Xem bọn họ lại muốn nháo lên, trên trán Dạ Thất Thất rơi xuống mấy đường hắc tuyến, thưởng cho một người một cước, một tay chống nạnh phẫn nộ quát: "Đều câm miệng cho lão nương! Ai còn dong dài một câu lão nương ném hắn trong hầm phân đi."
Nói xong, nàng lại hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ một cái, cầm Phệ Hồn roi trong tay, phi thân mà lên, tự nhiên mà đứng ở trước mặt Thanh Lân Giao.
Tiểu Ái và tiểu phá hài hừ đối phương một tiếng, mọi người cũng rất có ăn ý vượt qua sau thân Thanh Lân Giao bay tới cây Băng Phách Ngọc Liên.
"Oanh - -!!"
Bầu trời trong xanh, đột nhiên nhiều thêm một mảnh mây đen có uy áp thật lớn, trong mây đen lóe ra sấm sét màu tím, tiếng sấm điếc tai vang lên!
"Được lắm, chính là hiện tại!" Dạ Thất Thất một tiếng quát to, không để cho Thanh Lân Giao có cơ hội chú ý, Phệ Hồn roi trong tay mang theo hơi thở nồng đậm hủy diệt, không chút nào nương tay công kích về phía Thanh Lân Giao.
Mà giờ khắc này, đạo sấm sét Thiên Phạt thứ nhất đã hạ xuống.
Lực sấm sét màu tím nhạt, bị đám người Phong Tháp Tháp liên thủ đánh ra kết giới ngăn cản, thậm chí không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào ở trên kết giới.
Mọi người mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đạo Thiên Phạt thứ hai lại hạ xuống.
So với đạo Thiên Phạt thứ nhất yếu thế, đạo Thiên Phạt thứ hai cho dù là màu sắc hay là uy thế đều cao hơn đạo Thiên Phạt thứ nhất. Kết giới mọi người liên thủ kết xuống bị phá huỷ trong nháy mắt, lúc này Phong Tháp Tháp có tu vi yếu nhất cũng bị thương hộc máu.