Nàng mặc kệ Vương Tu Vân từ chỗ nào biết được bí mật của nàng, nàng chỉ biết là muốn để một người giữ bí mật biện pháp tốt nhất chính là giết hắn!
"Có vu oan hay không lòng ngươi tự biết rõ. Nam Đình huynh, nghe nói Nam Đình huynh là cực phẩm linh căn khó gặp, tại hạ cực kì hâm mộ, không biết Nam Đình huynh có nể mặt ta hay không, sau khi kết thúc khảo hạch chsung ta đối ẩm một phen?" Vương Tu Vân nửa câu đầu là nói với Thủy Thanh Khuynh, câu nói kế tiếp nhưng là nói với Nam Đình, hắn nghe qua kết quả khảo nghiệm của Nam Đình, có tâm kết giao người này.
Nam Đình đối Vương Tu Vân cũng có nghe qua, lúc này cười nhạt gật đầu, nói: "Được Vương huynh ưu ái, tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh."
"Ha ha... Như thế rất tốt, vậy ta sẽ chờ cùng Nam Đình huynh uống rượu." Vương Tu Vân cười đến hào khí sang sảng, làm Thủy Thanh Khuynh ở một bên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Nam Đình ca ca, người này khi dễ người ta ngươi không giúp đỡ coi như xong? Như thế nào còn có thể cùng hắn uống rượu với nhau? Ta mặc kệ, ta không cho ngươi đi." Thủy Thanh Khuynh tức giận đến giậm chân, kéo cánh tay Nam Đình làm nũng, vẫn không quên hung hăng trừng Vương Tu Vân một cái.
Nam Đình khẽ nhíu mày, không biến sắc rút tay ra, trong lòng đối với Thủy Thanh Khuynh tùy hứng có chút bất mãn, "Thanh Khuynh, Vương huynh đùa giỡn với ngươi ngươi chẳng lẽ nghe không hiểu sao? Vương huynh tính tình phóng khoáng cởi mở, ngươi không được lại tùy hứng, nếu không ta sẽ tức giận."
Nam Đình thực hối hận chính mình lúc ấy vì sao lại đáp ứng phụ thân mang theo Thủy Thanh Khuynh đồng hành, nếu sớm biết Thủy Thanh Khuynh tính tình như thế, hắn quả quyết sẽ không đồng ý mang nàng theo, đáng tiếc hiện tại hối hận cũng đã chậm.
"Nam Đình ca ca, thế nhưng ngươi vì người ngoài hung ta..." Trong nháy mắt mặt Thủy Thanh Khuynh tràn đầy ủy khuất chỉ trích Nam Đình, trong mắt rưng rưng, thật giống như bị thiên đại ủy khuất vậy.
"Thanh Khuynh..." Nam Đình nâng trán, hai đầu lông mày mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Khi bọn họ đang nói chuyện, trong hồ nước cây băng phách ngọc liên kia phát ra hào quang càng thêm nồng nặc, một cỗ mùi thơm nồng nặc tản ra bốn phía.
"Băng phách ngọc liên sắp thành thục!"
Không biết là ai hô lớn một tiếng, dẫn đầu cây xông tới băng phách ngọc liên kia!
"Đừng đi qua..."
Vương Tu Vân hô to, nhưng đã trễ, người kia bị ích lợi làm choáng váng đầu óc ở lúc phóng tới băng phách ngọc liên đồng thời bị một đầu cự giao đột nhiên xuất hiện một ngụm nuốt vào trong bụng.
"Không tốt... Là Thanh Lân giao!" Có người nhận ra lai lịch đầu cự giao này, vừa nghe ba chữ Thanh Lân giao này, sắc mặt mọi người trong nháy mắt biến đổi.
Thanh Lân giao là giao long có được huyết mạch Long tộc, tuyệt không phải giao long bình thường có thể so sánh, đầu cự giao trước mắt bọn hắn này, vừa nhìn liền biết là Thanh Lân giao trưởng thành, càng thêm khó đối phó.
"Nam Đình huynh, chúng ta tạm thời trước hợp tác chém giết Thanh Lân giao, băng phách ngọc liên thuộc về ai thì sau đó phải dựa vào bản sự riêng rồi, như thế nào?" Nhìn đầu Thanh Lân giao trưởng thành kia, Vương Tu Vân quyết đoán làm ra quyết định.
Nam Đình gật đầu, lúc này đáp ứng.
Thanh Lân giao thực lực phi phàm, nếu đơn độc chống lại phần thắng phi thường nhỏ, về phương diện khác còn muốn từng thời khắc phòng bị đánh lén sau lưng, đã như vậy, không bằng trước hợp tác chém giết Thanh Lân giao, sau đó dựa vào bản sự riêng quyết định băng phách ngọc liên thuộc về ai.
Sau khi Vương Tu Vân và Nam Đình đạt thành chung nhận thức, hai người cùng nhau ra tay, mặc dù một bên Thủy Thanh Khuynh không muốn cùng Vương Tu Vân hợp tác, lại trở ngại Nam Đình đã đáp ứng, mà không thể không tâm bất cam tình bất nguyện ra tay.
Ngay lúc nàng muốn ra tay, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc...
Bên ngoài hồ nước, trên một tòa núi nhỏ, bảy tám đạo bóng dáng đang đứng, thu hết chuyện phát sinh bên cạnh hồ vào mắt!