Trời ạ, ngươi đến cùng muốn cái gì, ngươi phải nói cho ta biết trước a? Nếu không ta đi đâu tìm cho người thứ ngươi muốn chứ?
Dạ Thất Thất nâng trán, khóc không ra nước mắt!
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà xa hoa làm cho Nghịch Thiên Đỉnh xao động, nha, Vạn Bảo Các, tên không tệ, vừa nghe liền có cảm giác có rất nhiều bảo bối, về sau nếu có thực lực, không có tiền thì có thể đến tiệm này cướp bóc, ai bảo cái tên này rêu rao như vậy.
Bất quá nghĩ thì nghĩ, bây giờ nàng lại không có lá gan đó, cũng không có năng lực kia, nàng còn muốn sống thêm mấy trăm năm đấy!
"Xin lỗi, vị tiểu thư này xin hỏi ngươi có thiếp mời không?" Lúc Dạ Thất Thất đi vào tầng hai của Vạn Bảo Các, đột nhiên bị một nam nhân trung niên ngăn lại, đầu tiên là hướng nàng cúi người hành lễ, rồi sau đó giọng nói trầm trầm cung kính hỏi.
"Thiếp mời?"
Mua đồ còn muốn thiếp mời? Dạ Thất Thất lâm vào mơ hồ, lần đầu tiên nàng nghe nói mua đồ còn phải có thiếp mời mới có thể đi vào.
Người nam tử trung niên kia không vì hành động của Dạ Thất Thất mà lộ ra một chút mất bình tĩnh, cầm một quyển sách nhỏ trong tay đưa cho nàng, giải thích: "Hôm nay là ba năm một lần Vạn Bảo Các ta tổ chức buổi lễ long trọng bán đấu giá, ba ngày này Vạn Bảo Các đóng cửa không buôn bán, phàm là người tiến đến đều cần thiếp mời, nếu như không có thì cần nộp một trăm kim tệ mua ngọc bài thân phận, nếu không đều bị coi như khiêu khích đối với Vạn Bảo Các, sẽ bị thương hội Vạn Bảo phát ra lệnh truy sát! Trong quyển sách nhỏ này là vật phẩm chủ yếu của lần đấu giá này, đương nhiên, trên buổi đấu giá sẽ còn có rất nhiều thiên địa kỳ bảo chưa từng công bố, nếu cô nương muốn tham gia, tại hạ sẽ vì tiểu thư làm ngọc bài thân phận."
Dạ Thất Thất càng nghe càng cảm thấy ông chủ Vạn Bảo Các này quá gian thương, một tấm vé vào cửa thế nhưng mất một trăm kim tệ, có phải làm quá hay không?
Hiện tại trên người nàng trên dưới gộp tất cả vào một chỗ cũng không vượt qua năm cái kim tệ, phỏng đoán chỉ từng này tiền không thể làm được gì a! Chỉ có thể trách đồ tham ăn Lão Bạch kia quá ham ăn, không cho nó ăn nó liền nháo, nàng bị nó lăn qua lăn lại đến phát sợ, tình nguyện dùng tiền mua an bình.
"Như vậy a, ta xem trước một chút trên đây có vật ta cần tìm hay không, sau đó sẽ quyết định tham gia sau." Dạ Thất Thất quyết định sử dụng biện pháp buông tha, ai bảo nàng nghèo đâu, lấy không ra tiền đến mua thân phận bài a!
Dạ Thất Thất ngồi ở trên ghế lật xem quyển sách nhỏ kia, người nam tử trung niên kia cho người rót cho nàng một ly trà, liền đi chiêu đãi những khách nhân khác.
Thị huyết đằng, cửu âm thiết mộc, viêm dương ngọc tâm, hỏa tinh tủy, thanh linh đan... Chậc chậc, thực không thẹn với ba chữ Vạn Bảo Các này, mấy thứ bán đấu giá gì đó quả thật từng món từng món đều là kỳ bảo khó có được, những vật này đối một người thích luyện đan mà nói tuyệt đối là mê hoặc trí mạng!
Ồ? Đây là...
Đột nhiên, trong cơ thể nàng Nghịch Thiên Đỉnh lại lần nữa xao động, nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng trong cỗ xao động này của Nghịch Thiên Đỉnh mang theo mong đợi cùng kích động!
Nhìn kia hạt châu hai màu âm dương trong tập tranh kia, trên mặt tên giới thiệu dĩ nhiên là Tị Hỏa Châu.
Nghĩ đến lời Bánh Bao Nhỏ từng nói với nàng, đáy mắt Dạ Thất Thất lóe qua vẻ vui mừng như điên, nếu như lời Bánh Bao Nhỏ nói là thật sự, vậy thật đúng là nàng gặp vận may lớn nhặt được bảo, nhưng lập tức, đáy mắt mừng như điên của nàng bị bất đắc dĩ thay thế.
Để lấy được đồ cũng phải đi vào đi a? Cũng không thể đoạt đi? Một trăm kim tệ có thể đoạt, nhưng người có thể đi vào hội bán đấu giá trên người cũng như nàng đều có mắt nhìn nhận biết hạt châu, vậy làm sao bây giờ? Nàng đi nơi nào đoạt mười mấy hai mươi vạn thậm chí nhiều kim tệ hơn?
Con mẹ nó, thật nhức cả trứng! Không có tiền quả nhiên khổ sở, xem ra nàng phải mau mau tìm cách kiếm tiền.
"Gặp qua Thu thiếu, mời Thu thiếu vào bên trong!" Dạ Thất Thất đang nghĩ ngợi chuyện không có tiền, đột nhiên nghe được một trận tiếng động nháo loạn truyền đến, hơi tò mò ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, vừa nhìn, nàng liền ngẩn người một chút.
Cái người Thu thiếu kia, giống như đã từng quen biết a!