Beta: Tương Ly
Y phục của chính mình... Bị cởi!
"A a a..." Dạ Thất Thất kịp thời phản ứng, tay chân luống cuống đẩy Viêm Minh ra, nhưng lại không thể thay đổi chút nào.
"Khốn kiếp, lưu manh, sắc lang... Mau thả ta ra - - "
Dạ Thất Thất sắp muốn điên rồi, lúc này y phục của nàng thật sự là bị cởi bỏ.
Đáy mắt Viêm Minh thoáng qua vui vẻ, không để ý nàng phản kháng, cúi đầu, ngậm lấy vành tai trắng mịn của nàng, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm, hút...
Dạ Thất Thất vừa thẹn vừa tức, sắp muốn điên rồi!
Tại sao hỗn đản này có thể như vậy? Tại sao hắn đối xử với mình như vậy...
Một cỗ ủy khuất lan tỏa trong lòng, suýt khóc lên.
Dạ Thất Thất, kiên cường, không cho phép khóc!
Nàng giân dữ tự mắng chính mình, cho dù hôm nay bị vũ nhục thì cũng không thể khóc, nàng không cho phép chính mình yếu đuối trước mặt hắn, sau ngày hôm nay, bọn họ liền là kẻ thù, rung động ở đáy lòng kia, sẽ hoàn toàn biến mất.
"Thất Thất, ta rất nhớ ngươi..." Thanh âm đầy ôn nhu và thâm tình vang lên bên tai nàng, toàn thân Dạ Thất Thất run lên, một cỗ cảm giác khó hiểu, quen thuộc bao phủ quanh nàng.
"A - - đau, đầu ta... Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?" Đột nhiên Dạ Thất Thất đẩy hắn ra, ôm đầu thống khổ kêu to.
Đau đầu quá... Trong đầu không ngừng hiện ra các loại hình ảnh, các hình ảnh nhanh chóng lướt qua bao phủ lấy nàng.
- - Thất Thất, đời này kiếp này của ta không phải nàng không cưới, chờ ta khống chế được gia tộc, liền tới cưới nàng làm thê tử! Chờ ta...
- - Thất Thất, nàng thật đẹp, là nữ tử đẹp nhất ta đã gặp ở đời này, cũng là người mà ta yêu nhất cuộc đời này!
- - Thất Thất...
Trong đầu không ngừng vang lên thanh âm kia, là ai? Đến cùng là ai?
Ngực truyền đến cơn đau tê tâm phế liệt, sắc mặt Dạ Thất Thất trắng bệch, "Phốc!" Phun ra một ngụm máu.
"Thất Thất..." Viêm Minh xông tới gắt gao ôm nàng vào trong ngực, đưa tay ôn nhu vuốt ve sắc mặt suy yếu của nàng, đáy mắt tràn đầy đau lòng, tràn đầy áy náy nói, "Thất Thất, thực xin lỗi!"
"Viêm Minh... Hoàng, ngươi... Ngươi đến cùng là ai?" Sắc mặt Dạ Thất Thất tái nhợt, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, trong đầu không ngừng xuất hiện hai khuôn mặt giống nhau, không ngừng luân chuyển xuất hiện, chiếm lấy tất cả trí nhớ của nàng.
Hoàng... Là ai?
Vì sao nàng lại gọi tên đó? Vì sao nghĩ đến cái tên kia lòng nàng liền đau thương như thế.
Những hình ảnh cứ hiện ra trong đầu nàng rốt cuộc là nói về cái gì?
Đến cùng vì sao Viêm Minh lại tiếp cận nàng?
Vì sao nàng đều không nhớ ra tất cả? Vì sao những thứ hình ảnh kia lại cho nàng cảm giác quen thuộc lẫn xa lạ? Vì sao... Cuối cùng là chuyện gì đang diễn ra?
Vô số nghi vấn bao phủ lấy tâm trí Dạ Thất Thất, giờ phút này trong đầu nàng là một mảnh hỗn loạn.
"Thất Thất, khí thủ đan điền, ý thức quy nhất." Đột nhiên, trong đầu Dạ Thất Thất xuất hiện thanh âm nghiêm túc của Viêm Minh.
Dạ Thất Thất hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn, này mới phát hiện mình và hắn ngồi song song ở trên đống rơm, giờ phút này Viêm Minh, hai mắt nắm chặt, lông mi dày đậm trước mặt vẽ ra một đạo bóng râm, mày nhíu lại, mang theo vài phần chăm chú.
"Đừng ngây ngốc nữa, di chuyển linh lực, đi theo linh lực của ta đi." Thanh âm Viêm Minh lại lần nữa vang lên, Dạ Thất Thất muốn hỏi nguyên do, cuối cùng lại không hỏi gì nữa, yên lặng làm theo.
Hoàng, Viêm Minh, hai người này là quan hệ như thế nào?
Vì sao nàng luôn có cảm giác kì quái đối với hai người này?
Từ đầu đến cuối, Dạ Thất Thất đều chưa từng nghĩ tới, Viêm Minh và Hoàng trong đầu nàng lại là cùng một người, khí chất hai người thực tại chênh lệch quá lớn.
Đồng thời, Dạ Thất Thất cũng không có chú ý tới, vào giây phút từ miệng nàng phát ra từ ‘Hoàng’, vẻ mặt Viêm Minh có bao nhiêu phức tạp.