Sau khi hình ảnh Lão Phong Tử biến mất, Viêm Minh vẫn đang liên tục suy nghĩ ý tứ câu nói kia của hắn.
Cho dù trong lòng Viêm Minh có chút không tin lời của hắn, nhưng cũng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải biết, đây chính là quan hệ sinh tử của Thất Thất, hắn há có thể bởi vì hoài nghi của chính mình mà có thể dùng tính mạng của nàng để làm tiền đặt cược?
Viêm Minh biết rõ, hắn đánh cuộc không nổi, cũng không dám đánh cuộc, hắn đảm đương không nổi cho dù chỉ có chút nguy hiểm thất bại nào.
Cứ như vậy, Viêm Minh ngồi ở bên cạnh Dạ Thất Thất, trong con ngươi tràn ngập ôn nhu cùng thâm tình ngắm nhìn nàng, thật giống như muốn bù đắp cho tất cả thời gian vạn năm này chưa từng thấy đều quay trở lại.
Ánh lửa chập chờn chiếu vào trên thân hai người, một người điềm tĩnh ngủ say, một người thâm tình nhìn chăm chú!
Sơn động đơn sơ ở một khắc này dường như trở thành một bức tranh hoàn mỹ. Mà nam nữ trong bức tranh này như thơ như vẽ, lại là sáng mắt nhất trong bức họa này, người trong tranh thâm tình nhất, hoàn mỹ nhất!
...
Bên ngoài sơn động, sau một lát mấy người Phong Tháp Tháp cũng đã đuổi tới chỗ này.
"Lôi đại ca, ngươi bị thương?" Phong Tháp Tháp là người thứ nhất phát hiện máu trên vai Lôi Bằng, quét một vòng không nhìn thấy Dạ Thất Thất, lập tức nóng nảy: "Lôi đại ca, là ai đả thương ngươi? Thất Thất đâu? Sao không thấy nàng? Không phải là ngươi cõng nàng tới trước sao? Hiện tại nàng đi nơi nào?" Phong Tháp Tháp thật sự hết sức lo lắng Dạ Thất Thất gặp chuyện không may, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không nói lắp, trong nội tâm chỉ có nồng đậm lo lắng.
"Ca, ngươi bị thương?" Nghe được Lôi Bằng bị thương, Lôi Dương nhướng mày, hơi tạm dừng rồi lại tiếp tục hỏi: "Ca, chắc hẳn Thất Thất cũng bị thương đi? Nàng ở nơi nào? Lát nữa ngươi mang ra đi, ta hiểu sơ y thuật có lẽ có thể có công dụng."
Mặc dù ánh mắt Lôi Dương không nhìn thấy, nhưng đầu óc hắn so với bọn người Phong Tháp Tháp thì thông minh hơn. Quan trọng nhất là hắn hiểu rõ ca ca của mình, nếu như Thất Thất thật sự gặp chuyện không may hắn tuyệt sẽ không bình tĩnh đứng ở chỗ này chờ đợi đám người mình như thế; trước mắt hắn có thể nghĩ đến chính là Thất Thất và ca ca của mình cùng bị thương. Hơn nữa nàng được ca ca của mình an bài đến địa phương khác, đây cũng là nguyên nhân Phong Tháp Tháp không nhìn thấy Thất Thất.
Không thể không nói, xác thực Lôi Dương hết sức thông minh, từ chút ít việc nhỏ không đáng kể cũng có thể đạt được gần nhất chân tướng đáp án, lúc này có Dạ Thất Thất ở đây, cũng sẽ vỗ tay tán thưởng.
"Ta không sao, Thất Thất bị bị thương, hiện tại có người trị thương cho nàng. Vị này... Tiểu công tử và chủ tử của hắn cùng Thất Thất là quen biết cũ, chúng ta đợi ở đây một lát." Thời điểm Kim tử trị thương cho Lôi Bằng, đã đề cập qua một chuyện bọn họ và Dạ Thất Thất là quen biết cũ, trước đó Lôi Bằng cũng nghe được Dạ Thất Thất chủ động kêu tên của Kim tử, liền tin ba phần.
Quan trọng nhất là, hắn biết mình tuyệt không phải là đối thủ người trước mắt, hắn thật thà phúc hậu nhưng hắn không ngốc, cho nên không có lựa chọn cùng hắn cứng đối cứng. Mà là nán lại nơi này đợi đám người Lôi Dương, hắn biết rõ Tiểu Dương thông minh hơn hắn, chuyện này vẫn nên chờ Tiểu Dương đến đây lại quyết định.
"Đã như vậy, vậy tại hạ đại diện cho mấy người chúng ta trước tạ ơn Tiểu công tử cùng quý chủ. Chẳng biết thỉnh Tiểu công tử báo cho quý chủ một tiếng có được không, để cho Thất Thất đi ra gặp mặt bọn ta một lần, ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói cùng nàng." Lôi Dương hơi hơi nhíu mày, đáy mắt ảm đạm không ánh sáng không có chút biến hóa nào, hai đầu lông mày có chút nhàn nhạt cơ trí cùng trầm ổn.
Đương nhiên lúc này Kim tử không dám vào đi quấy rầy quân thượng và Dạ cô nương, nhưng tư thế mấy người trước mắt này, nếu như hắn không rời đi chỉ sợ bọn họ tình nguyện xông vào cũng sẽ không chờ ở nơi này.
Đương nhiên Kim tử không e ngại võ lực mấy người này, có thể tưởng tượng đến bọn họ là bằng hữu Dạ cô nương, chính mình mới vừa rồi còn lỡ tay đả thương Dạ cô nương, còn không biết quân thượng sẽ trừng phạt hắn như thế nào? Trước mắt nếu hắn lại đả thương mấy người này, sợ là Dạ cô nương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Trước mắt hắn làm như thế nào cũng đều cảm thấy không ổn, rất là khó xử!
Ngay tại lúc Kim tử đang rối rắm nên làm thế nào cho phải, trong sơn động Dạ Thất Thất đột nhiên hôn mê cũng tỉnh.
"Ồ? Sao ngươi lại ở đây? Ta đi, ngươi giở trò lưu manh - - "
Mở mắt ra, Dạ Thất Thất trông thấy khuôn mặt tuấn mỹ gần như yêu nghiệt của Viêm Minh kề sát, theo bản năng vung một quyền đi qua. Không nghĩ tới nàng sẽ có phản ứng như thế, Viêm Minh bị một quyền của nàng đánh lên trên mặt.
Vậy còn không phải là nghiêm trọng nhất, hại người nhất chính là linh lực của Dạ Thất Thất chẳng biết khôi phục toàn bộ từ lúc nào, mà chính nàng cũng không hề phát giác, một quyền này là phản ứng theo bản năng, dùng ít nhất tám phần lực, Viêm Minh không hề phòng bị đối với nàng bị một quyền này đánh bay ra bên ngoài sơn động...
Editor: ChieuNinh
"Ầm - - "
Bên ngoài sơn động, Kim tử đang ở ngăn trở đám người Phong Tháp Tháp muốn mạnh mẽ xông tới, ai ngờ đột nhiên một bóng đen bay ra từ trong sơn động, một tiếng vang thật lớn làm bọn họ giật nảy mình.
"Quân... Quân thượng..." Kim tử trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin nhìn một màn trước mắt này, nửa ngày không ngậm miệng được.
Đợi sau khi nhìn thấy rõ mặt quân thượng, Kim tử muốn ngã ngữa!
Dạ cô nương cũng quá bưu hãn rồi, thậm chí ngay cả quân thượng cũng dám đánh...
"Ừhm?" Mặt Viêm Minh đen lại lạnh lùng nhìn Kim tử một cái, ánh mắt kia, đằng đằng sát khí à!
Chống lại ánh mắt đằng đằng sát khí kia của quân thượng, Kim tử vội vàng cúi đầu. Còn không đợi hắn trả lời, chỉ thấy từ trong sơn động đi ra một bóng dáng uyển chuyển, không phải là Dạ Thất Thất thì là ai?
"Ồ, Lôi Dương các ngươi cũng tới." Dạ Thất Thất trông thấy đám người Lôi Dương thì trong mắt vui mừng, sau khi chào hỏi trông thấy Lão Bạch đáng thương còn đang bị đính ở trên thân cây, đôi mắt nhỏ đen nhánh tràn đầy ủy khuất.
Dạ Thất Thất nhướn mày, quyết định trước không đi quản nó, khiến nó kiểm điểm lại thật tốt sai lầm của mình.
"Thất Thất, ngươi không sao chứ?" Đôi mắt Lôi Dương không nhìn thấy, lại lo lắng tổn thương của nàng, bèn cố tình hỏi.
"Ta không sao... tiểu tử chết tiệt, ngươi cút sang một bên cho lão nương - -" Dạ Thất Thất vừa rồi đánh cái tên yêu nghiệt kia một quyền, nên chột dạ lắm. Vốn định giả bộ chuyện gì cũng không phát sinh hàn huyên vài câu rồi mang theo Lão Bạch rút lui, ai biết tiểu phá hài này lại nhào tới quấn lên nàng, làm nàng tức giận đến nghiến răng.
Cũng cùng lúc đó, Dạ Thất Thất cũng cảm giác được một rực ánh mắt nóng rơi xuống trên người nàng!
Ai vậy? Ánh mắt như đao, hù dọa ai đó?
Dạ Thất Thất híp mắt, lông mày không biến sắc khẽ nhăn lại, chẳng biết tại sao, trước đó không hiểu sao té xỉu, sau khi tỉnh lại nàng lại cảm giác có chỗ nào đó là lạ? Linh lực không hiểu sao lại được khôi phục, phong ấn trong cơ thể hình như cũng có chút buông lỏng, ngay cả cái tên yêu nghiệt kia bị một quyền của mình oanh bay mất mặt lớn như vậy cũng không có tìm nàng tính sổ, nàng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
"Nữ nhân, ngươi yêu thích ta, làm nữ nhân tiểu gia, về sau tiểu gia sẽ đối với ngươi rất tốt... A - - ngươi là ai mau để tiểu gia xuống - -" thừa dịp Dạ Thất Thất thất thần không phòng bị, tiểu phá hài ôm Dạ Thất Thất đẩy kéo trong chốc lát đã leo đến trên người nàng, ôm cổ của nàng thổ lộ, còn đem miệng đi tới gần muốn hôn nàng. Nhưng còn chưa có thực hiện được liền bị bình dấm chua nào đó xách xuống, ném cho Kim tử đang ở một bên còn không có khép lại miệng.
"Làm cái lồng sắt nhốt nó lại, dám phản kháng cắt đứt tay chân ngâm vào bên trong bình." Đáy mắt Viêm Minh toát ra hai tia lửa giận, dám chiếm tiện nghi Thất Thất của hắn. Nếu không phải là xem ở trên phân lượng lão cha của tiểu tử này, hắn tuyệt đối vặn đầu nó xuống.
"Về sau không nên tùy tiện để cho người khác phái thân cận." Viêm Minh lạnh lùng nhìn Dạ Thất Thất một cái, ánh mắt khôi phục lạnh lùng dĩ vãng, hoàn toàn nhìn không ra phân nửa bộ dáng thâm tình lúc trước.
"Ta với ngươi rất quen thuộc sao?" Dạ Thất Thất bị giọng điệu như mệnh lệnh của hắn chọc cười, giống như cười mà như không nhìn hắn, khóe môi mang theo nhạo báng.
Viêm Minh nhướng mày, hết sức không thích nàng nói với bản thân như vậy, trông thấy bộ dáng này của nàng trong lòng tựa như có tảng đá lớn đè ép, rầu rĩ, hết sức không thoải mái.
"Ngươi lập lại lần nữa?" Viêm Minh híp mắt nhìn nàng, từ môi mỏng lạnh như băng phun ra từng từ từng chữ.
Dạ Thất Thất cũng bị loại giọng nói bá đạo mang theo uy hiếp này của hắn chọc giận, từ trước đến nay nàng chỉ thích mềm không thích cứng, người này và nàng tổng cộng chỉ gặp qua hai ba lần, còn không có một lần tâm bình khí hòa. Hiện tại đột nhiên hắn dùng loại giọng ra lệnh bá đạo ngang ngược này uy hiếp chính mình, hắn lại muốn nháo thế nào?
"Lãng tai cũng là bệnh, phải trị!" Dạ Thất Thất liếc mắt, tức giận liếc Viêm Minh một cái.
Đáy mắt Viêm Minh thoáng lóe qua vẻ kỳ quái, đột nhiên đưa tay ra ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại..