"Hiện tại ngươi ôm ta không nỡ buông tay, cũng là ngoài ý muốn?" Viêm Minh nhướn mày, cúi đầu nhìn cánh tay nàng ôm eo của mình, khóe môi khẽ gợi lên đường cong nhàn nhạt đẹp mắt.
Dạ Thất Thất sững sờ, cúi đầu nhìn mình không tự chủ ôm cánh tay của hắn, mặt xoát một cái liền đỏ bừng.
"Yêu nghiệt!" Dạ Thất Thất nhỏ giọng mắng một tiếng, vội vàng buông tay, một tay đẩy hắn lui về phía sau vài bước.
Lỗ tai Viêm Minh rất bén nhạy, những lời này của Dạ Thất Thất bị hắn nghe vào trong tai vô cùng rõ ràng. Đồng thời, hắn cũng phát hiện, cũng không phải là nàng cố ý phủi sạch quan hệ với hắn, mà đơn thuần là không muốn để cho những người trước mắt này biết rõ nàng còn có một thân phận khác, mới cố ý nói chuyện như vậy.
Sau khi biết rõ điểm này, đau đớn trong lòng Viêm Minh trong nháy mắt biến mất, đáy mắt thâm thúy lạnh như băng ít đi vài phần lãnh ý, nhiều thêm vài phần nhu hòa nhạt đến không thể nhận ra.
"Đã có người nói với ngươi chưa, bộ dáng này của ngươi hết sức quyến rũ người?" Trong đầu Dạ Thất Thất đột nhiên vang lên giọng nói của Viêm Minh yêu nghiệt kia.
Thật là một tên yêu nghiệt!
Trong lòng Dạ Thất Thất âm thầm nhẹ mắng một câu, đồng thời cũng ấm áp.
Thế gian này luôn luôn có một người như thế, vô luận ngươi biến thành cái bộ dáng gì, hắn cũng có thể là người đầu tiên nhận ra thân phận của ngươi, không hỏi nguyên do, không hỏi đến kết quả! Chỉ đơn thuần thừa nhận ngươi thôi.
Loại cảm giác này, làm cho tim Dạ Thất Thất đột nhiên run lên, nơi nào đó thật sâu dưới đáy lòng bị va chạm vào, mềm mại, thật mềm mại. Dạ Thất Thất chưa bao giờ có cảm giác như thế, giống như bộ phận thiếu sót chính trong linh hồn mình được bổ sung cho tràn đầy.
"Yêu nghiệt, về sau lại tính sổ với ngươi!" Ngay cả bản thân Dạ Thất Thất cũng không có chú ý đến, chuyển biến tâm tình của mình. Đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, những lời này đã rõ ràng thông qua truyền âm cho Viêm Minh nghe thấy.
Thất Thất, Thất Thất của hắn... ánh mắt Viêm Minh khẽ run, khóe môi vui vẻ hơn rất rõ ràng.
...
"Thủy Đình, ngươi lăn lại đây cho ta!" Đại trưởng lão suýt nữa bỏ mạng ở trong tay Viêm Minh phục hồi tinh thần lại, trông thấy Viêm Minh và Dạ Thất Thất tiếp xúc riêng với nhau, làm sao sẽ còn tin tưởng hai người này trước đó không quen biết?
Trong nội tâm Đại trưởng lão trào ra một cơn tức giận, không thể tưởng được mình đường đường là Đại trưởng lão Thủy gia lại bị tên Thủy Đình phế vật này đùa bỡn. Mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, nghĩ tới đây, hắn liền muốn giết tiểu tiện chủng Thủy Đình kia.
"Đại trưởng lão, ngươi muốn tạ ơn cứu mệnh của ta sao? Ta không thích chỉ nói suông ngoài miệng. Nếu như Đại trưởng lão cảm thấy có thể, ta không để ý Đại trưởng lão cho ta chút ít kim tệ hoặc là thiên địa tài bảo đến làm tạ lễ." Nhìn thấy mặt mũi Đại trưởng lão tràn đầy tức giận, cặp mắt kia giống như hận không thể rút gân lột da mình, Dạ Thất Thất làm bộ như không nhìn thấy, nghiêm trang hỏi.
Đại trưởng lão tức giận đến nghiến răng, hắn còn dám đòi mình tạ lễ? Hắn có lá gan đó, cũng không nhìn một chút bản thân có có cái mệnh kia hay không?
"Ngươi giết Tam đệ Lục đệ của ta, giết tộc nhân của ta, ngươi còn có gì để nói?" Đại trưởng lão nghiến răng quát khẽ, trong mắt toàn là sát ý.
Vẻ mặt Dạ Thất Thất tràn đầy lạnh lùng chế giễu nhìn Đại trưởng lão, theo đó ánh mắt quét qua trên thân bọn người Thủy Vô Nhai.
"Thật sự là trò cười."
Dạ Thất Thất mỉa mai chế giễu, khinh miệt mở miệng nói: "Chân tướng sự thật như thế nào, mấy trăm người vây xem ở đây có thể làm chứng, là ta vô cớ khiêu khích Thủy gia hay sao? Ai phải ai trái, chư vị đều thấy rõ, ngươi thân là Đại trưởng lão Thủy gia, sao không hỏi chư vị đang ở đây một chút tình huống lúc đó?"
"Bất luận như thế nào, ngươi cũng không nên hạ sát thủ đối với bọn họ, bọn họ đều là trưởng bối của ngươi, trưởng lão trong tộc. Ngươi thân là tộc nhân bàng chi Thủy gia, gia huấn Thủy gia, không thể tàn sát đồng tộc, hành động lần này của ngươi không khỏi quá đáng rồi!" Đương nhiên Đại trưởng lão sẽ không đi hỏi người vây xem xung quanh, ai phải ai trái, trong lòng hắn ước chừng cũng biết một chút.