Nghe vậy, ánh mắt Viêm Minh trầm xuống, thân hình nhanh như tia chớp đến bên cạnh trưởng lão nửa sói nửa người vừa nói chuyện, trong tay bắn ra một tia chớp màu đen, bóp chặt sít sao cái cổ của hắn: "Cái gì là Nhất Nguyên Trọng Thủy, tất cả chuyện phát sinh từ khi nàng tới nơi này nói toàn bộ cho ta, một chữ không thiếu!"
Trực giác nói cho Viêm Minh, nguyên nhân Thất Thất mất tích khẳng định có quan hệ với Bạch Lang tộc.
Mặc dù hắn không biết nguyên nhân Thất Thất kiên trì muốn tới Bạch Lang tộc, nhưng hắn tin tưởng nàng, Bạch Lang tộc nhất định là có nguyên nhân mà Thất Thất nhất định phải đến.
"Dạ cô nương và Bạch Lang tộc cũng không có ân oán gì, chúng ta cũng không có địch ý, trái lại, Dạ cô nương đã cứu vương Bạch Lang tộc ta, nàng liền là khách quý tộc ta. Trên dưới tộc của ta tôn trọng Dạ cô nương như khách quý, sao lại, há có thể bất lợi chứ? Chuyện Dạ cô nương đột nhiên rời đi, khẳng định không có nửa phân quan hệ với tộc ta." Đại trưởng lão Bạch Lang tộc đứng ra giải thích.
Nghe Đại trưởng lão Bạch Lang tộc nói ra mọi chuyện xảy ra sau khi Dạ Thất Thất xuất hiện, kể cả giao dịch giữa bọn họ cũng một năm một mười nói hết một lần.
"Huyệt Bạch Lang tộc, ở đâu?" Sau khi Đại trưởng lão nói xong, qua thật lâu, Viêm Minh mới chậm rãi mở miệng.
Hắn có ý gì?
Đáy mắt đám người Bạch Lang Vương thoáng lóe qua kinh ngạc, chẳng lẽ hắn dự định...
"Một lần cuối cùng, huyệt Bạch Lang tộc, ở đâu?" Viêm Minh nhắc lại lần nữa, nhưng mà thanh âm lạnh đi rất nhiều, sát khí càng đậm.
Bầu không khí thật giống như trong nháy mắt xuống đến điểm thấp nhất, trong không khí tràn đầy vô tận sát khí cùng hơi thở tàn bạo thị huyết.
Chống lại gương mặt lạnh như băng không chút thay đổi của Viêm Minh, hai tròng mắt đỏ tươi chói mắt, khí thế bễ nghễ từ trên người hắn tán phát ra, khí thế không giận mà uy, làm cho lòng người nhút nhát.
"Huyệt Bạch lang tộc, có cấm chế ngoại tộc tiến vào, kính xin các hạ thứ lỗi!" Bạch Lang Vương chịu áp lực, cự tuyệt yêu cầu Viêm Minh đề ra.
Hai tròng mắt Viêm Minh trầm xuống, nhếch môi cười lạnh, sát khí thật lớn từ trên thân bắn ra, một vài Bạch Lang tu vi yếu trực tiếp nằm xuống, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
"Dẫn đường, hoặc là, chết!" Viêm Minh quát lạnh một tiếng, từng chữ từng chữ băng lạnh từ trong môi mỏng của hắn tuôn ra.
...
Tây Á thành, Thủy gia.
Dạ Thất Thất mặc nam trang màu xanh đen, một thân trang phục nam nhi đứng ở trong thính đường to lớn, xung quanh, đứng rất nhiều người quần áo hoa lệ, khí thế phi phàm.
Cầm đầu là trung niên nam tử, chính là Tây Á thành gia chủ Thủy gia Thủy Vô Nhai. Tu vi của Thủy Vô Nhai sắp tiến vào Thiên Giai đỉnh phong, là đệ nhất cao thủ Thủy gia Tây Á thành. Ở bổn gia Thủy gia tộc, cũng có địa vị không thấp, gia gia Thủy Vô Nhai là tộc lão Thủy gia tộc, thân phận cao quý, vì thế thân phận của Thủy Vô Nhai cũng nước lên thì thuyền lên, hàng năm đều có tư cách trở về bổn tộc một lần.
Mà năm ngày sau, chính là ngày mỗi năm một lần trở về bổn tộc.
"Đình nhi, thân thể ngươi như thế nào? Khá hơn chút nào không?" Nhìn Dạ Thất Thất đứng ở trong sảnh khí thế lạnh nhạt, đáy mắt Thủy Vô Nhai thoáng lóe qua vẻ kỳ quái.
"Cũng được." Dạ Thất Thất đối với người gọi là phụ thân, không có hảo cảm chút nào. Ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng bình thường lạnh nhạt, mang theo vài phần dã tính bướng bỉnh bất tuân.
"Đình nhi, tại sao ngươi nói chuyện với phụ thân như vậy? Mau xin lỗi với phụ thân ngươi..." Làm mẫu thân của Thủy Đình, Hách thị cũng được Thủy Vô Nhai đặc biệt cho phép xuất hiện tại nơi này, vừa nghe thấy giọng nói của Dạ Thất Thất nói với Thủy Vô Nhai, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, giọng nói trở nên có chút bén nhọn chỉ trích Dạ Thất Thất.
Đối mặt với Hách thị bén nhọn chỉ trích, Dạ Thất Thất nhún vai không thèm để ý chút nào, khóe môi gợi ra một tia cười lạnh.
Sắc mặt Thủy Vô Nhai sau khi nhìn thấy khóe môi cười lạnh của Dạ Thất Thất như vậy, hơi chút biến đổi, rất nhanh khôi phục lại bình thường.