Nguyên lai hắn thật sự đang nói với bản thân, Dạ Thất Thất lộ ra một cái vẻ mặt như vậy, lập tức đáy mắt lóe qua một đạo ánh sáng lạnh, nàng rất ghét người khác dùng tay chỉ nàng, nếu không phải nàng không muốn làm người khác quá chú ý, cái tay này của hắn tuyệt đối đã bị phế đi.
“Ngươi ngươi... Ngươi mau đi chỗ khác, ta ta ta... Ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại ngươi tiền, ngươi ngươi không... Không cần đắc tội hắn, hắn rất rất... Rất lợi hại.” Phong Tháp Tháp nhỏ giọng nhắc nhở nữ hài không biết tên này, hắn bị đánh bị chửi cũng đã quen rồi, không muốn liên lụy nàng cũng phải đắc tội người kia.
“Hắn nói ngươi là phế vật ngươi không tức giận sao?” Dạ Thất Thất qua nét mặt của hắn đã biết bị nói như vậy không phải lần đầu tiên hắn nghe được, thậm chí đã thành thói quen, nhưng nàng vẫn hỏi ra những lời này.
Đáy mắt Phong Tháp Tháp lóe qua tia thống khổ, lập tức rất nhanh khôi phục bình thường, “Ta... Ta vốn chính là phế vật vô dụng, hắn không nói sai.”
Không biết có phải hay không bị chạm đến chỗ đau, Phong Tháp Tháp nói những lời này thế nhưng không lắp.
“Không có ai vĩnh viễn là kẻ yếu, chỉ cần ngươi có một chút không cam lòng tại tâm bình thản.” Dạ Thất Thất nhẹ nhàng ném ra những lời này, đi lên trước nhìn học viên cao cấp Học viện Xích Hỏa kia khẽ nhíu mày, “Không phải là muốn đăng ký sao? Đi thôi!” Nói xong, nàng thẳng hướng về địa phương đăng ký tên đi đến, giọng mệnh lệnh triệt để chọc giận Lưu Hàn tính khí hỏa bạo.
“Ngươi đứng lại cho lão tử - - a...”
“Chuyện không quá ba lần, lần sau ta lại nghe được bất luận lời gì vũ nhục người nhà của ta từ trong miệng ngươi, thì thứ rơi từ ngươi trong miệng ra ngoài cũng không chỉ là hàm răng mà là đầu lưỡi, không tin ngươi liền thử một chút!” Dạ Thất Thất híp mắt liếc mắt Lưu Hàn bị nàng dùng viên đá làm rơi một cái răng cửa, trong thanh âm lộ ra một tia lãnh ý.
Dạ Thất Thất cử động làm cho người xung quanh đều sợ ngây người!
Nàng cũng dám công khai động thủ đánh học viên cao cấp Học viện Xích Hỏa, còn đánh người học viên kia rớt một cái răng cửa, nàng thật là to gan a!
Có người bởi vì nàng mà lo lắng, cảm thấy cô nương này quá xúc động, còn chưa chính thức trở thành đệ tử học viện liền gây phiền toái, không biết nàng sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào?
Cũng có người nhìn có chút hả hê, một bộ vẻ mặt chờ xem kịch vui.
Nhưng mặc kệ giờ phút này mọi người ôm tâm tính gì, thấy qua hành động của nàng cùng nàng trần trụi uy hiếp, trong đầu đều toát ra cùng một câu nói - - nữ tử này thật càn rỡ!
“Ngươi... Tiện nhân, ta muốn giết ngươi!” Lòng bàn tay Lưu Hàn nắm chiếc răng vừa gãy của mình, ánh mắt xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ làm cho hắn tức giận, một cỗ cảm giác bị nhục nhã làm cho hắn mất đi lý trí, chỉ muốn giết người trước mắt.
Khóe môi Dạ Thất Thất quyến rũ ra một tia cười lạnh, rất tốt, hắn thành công chọc giận nàng.
Xem ra đánh gãy một cái răng cửa căn bản không có chút tác dụng nào, xem ra nàng còn quá nhân từ, vừa rồi không nên hạ thủ lưu tình.
Nhìn Lưu Hàn rút kiếm hướng chính mình đâm tới, khóe miệng Dạ Thất Thất khẽ giơ lên, trong mắt mang theo vài phần khinh thường, tùy ý thanh kiếm kia đâm hướng mình cũng không trốn không tránh, trên mặt thanh tú mang nhàn nhạt mỉa mai.
“Keng!” Một đạo tiếng vang thanh thúy, kiếm trong tay Lưu Hàn đâm về Dạ Thất Thất cắt thành hai đoạn, một nửa rớt xuống đất, một nửa còn trong tay hắn.
“Phát sinh chuyện gì? Lưu Hàn, ngươi vì sao cầm kiếm đả thương người?” Một đạo thanh âm nam tử ôn nhuận như ngọc truyền đến, đang lúc mọi người nhìn chăm chú, một đạo bóng dáng màu trắng xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Người đến dung mạo tuấn mỹ, khí chất nho nhã, mày kiếm mắt sáng, trong người tản mát ra một cỗ quý khí, giơ tay nhấc chân lộ ra một cỗ ưu nhã, tựa như một khối cực phẩm noãn ngọc, làm cho người một loại cảm giác như tắm gió xuân, nhàn nhạt, hết sức thoải mái!
Lại là cái cực phẩm mỹ nam tử!
Đáy mắt Dạ Thất Thất thoáng tia kinh diễm, lập tức bị sự không kiên nhẫn thay thế.