Ba ngày sau, Dạ Môn và Thương Khung Các trên đấu thú trường quyết sinh tử!
Tin tức này, ngắn ngủi trong vòng một canh giờ, truyền khắp mỗi hẻo lánh của Xích Hỏa học viện.
Tin tức mới vừa truyền đi không bao lâu, Dạ Môn liền nghênh đón một vị khách không mời mà đến!
"Ầm!" Cửa bị một cước thật mạnh đá văng, một bóng dáng trên người phát ra mùi thuốc nồng nặc xông tới, một tay xách vạt áo của Lôi Dương, mặt mũi tràn đầy khó chịu thấp giọng gầm thét với hắn: "Tiểu tử ngươi uống lộn thuốc rồi hả? Lá gan của ngươi béo lên rồi hả, ai bảo ngươi phát ra khiêu chiến với Thương Khung Các? Còn dám lên đấu thú trường, ngươi muốn chết lão tử thành toàn cho ngươi, đỡ phải chết ở trong tay người khác làm lão tử mất mặt!"
Cảm thụ được nồng đậm tức giận trên người Đan Lão, trong nội tâm Lôi Dương rất là bất đắc dĩ, Đan Lão đối xử tốt với mình làm sao hắn không hiểu? Nhưng Đan Lão chưa hẳn đã hiểu ý hành động lần này của hắn.
"Đan Lão, hành động lần này của ta cũng là vạn bất đắc dĩ..." Lôi Dương thử giải thích với Đan Lão, nhưng Đan Lão đang nổi giận làm sao nghe lọt?
"Ầm!"
Đan Lão hung hăng ném Lôi Dương một cái, Lôi Dương pằng một tiếng đụng vào trên cây cột, bắn trở về đè nát một cái bàn, khóe môi chảy ra máu tươi đỏ thẫm.
"Đan Lão, người nghe chúng ta giải thích, chuyện này..." Phong Tháp Tháp vội vã tiến lên muốn ngăn Đan Lão lại, rất sợ Đan Lão dưới cơn thịnh nộ sẽ làm Lôi Dương bị thương nặng hơn.
"Cút ngay!" Đan Lão vung tay áo lên, Phong Tháp Tháp lui về phía sau vào bước suýt nữa ngã xuống.
Đan Lão đen mặt trực tiếp đi tới khom lưng xách Lôi Dương lên, không nói thêm một câu vô nghĩa, trực tiếp dẫn người đi.
Thấy thế, Phong Tháp Tháp gấp đến độ xoay quanh, không ngừng lẩm bẩm ở trong miệng: "Làm sao bây giờ? Mau nghĩ nghĩ biện pháp, Đan Lão tức giận như vậy, nếu thật sự làm A Dương bị thương vậy phải làm sao mới tốt?"
"Không được, ta muốn đi tìm phó viện trưởng, cầu xin hắn cứu cứu A Dương!" Trong đầu Phong Tháp Tháp người duy nhất có thể nghĩ đến chính là phó viện trưởng. Mặc dù không biết có hữu dụng hay không, nhưng hắn nhất định phải đi thử xem, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết như thế.
"Đợi chút!" Phong Tháp Tháp chân trước mới vừa bước ra ngưỡng cửa, liền bị người gọi lại, người gọi hắn lại cũng không phải là người ngoài, đúng là Đường Nhu có thân phận bí ẩn, nhân phẩm kỳ ba.
"Đường Nhu, ngươi cũng muốn đi theo chung với ta sao? Như thế rất tốt, có ngươi ở đây, nói không chừng phó viện trưởng sẽ nể mặt thân phận của ngươi mà đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta..." Hy vọng ở trong mắt Phong Tháp Tháp bị lời nói kế tiếp của Đường Nhu dập tắt.
Đường Nhu nhìn xem Phong Tháp Tháp lo lắng chậm rãi lắc đầu: "Không thể đi, ngươi không thể đi, chúng ta cũng không thể đi!"
Người ngoài không biết thân phận của Đan Lão, nhưng Đường Nhu thì biết rõ một chút, đối với tính tình của Đan Lão cũng có chỗ hiểu rõ, cũng vì như thế, nàng mới muốn ngăn cản cử chỉ xúc động của đám người Phong Tháp Tháp.
"Vì cái gì?" Hai tròng mắt Phong Tháp Tháp nhìn chằm chằm Đường Nhu, hỏi tới.
Đường Nhu: "..."
Đường Nhu trầm mặc, tất cả những người khác trong nháy mắt cũng trầm mặc xuống.
Trong một thoáng, cả phòng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được vô cùng rõ ràng!
...
Bên kia, sau khi Đan Lão cưỡng chế mang Lôi Dương đi, đi vào phía sau núi của học viện. Hoàn toàn khác biệt với phỏng đoán của tất cả mọi người, Đan Lão cũng không tổn thương Lôi Dương, mặc dù giờ phút này hắn cực kỳ tức giận.
"Nói, đến tột cùng ngươi muốn làm cái gì?" Trong giọng nói của Đan Lão đầy lệ khí, trái ngược hoàn toàn với hình tượng ngày thường.
Lôi Dương đứng ở một bên, đón gió mà đứng, tùy ý để cho gió lạnh thổi tới đánh ở trên mặt của mình. Thật lâu sau, Lôi Dương mới chậm rãi mở miệng, trong giọng nói lộ ra vài phần tang thương và trầm trọng không nên có ở cái tuổi này của hắn.
"Dạ Môn, là hy vọng cuối cùng của ta!" Lôi Dương xoay người, dùng đôi mắt ảm đạm không hề có tiêu điểm nhìn qua Đan Lão, hốc mắt khẽ ẩm ướt.
Nghe vậy, Đan Lão trầm mặc!