Một khắc kia, nàng có loại cảm giác bễ nghễ chúng sinh.
Mà loại cảm giác này, đều là cây roi nhìn như tầm thường trong tay nàng gây ra cho nàng.
"Phệ Hồn, diệt!"
Trong đầu Dạ Thất Thất đột nhiên chợt lóe qua một hình ảnh, môi mỏng của nàng khẽ nhúc nhích, lạnh lùng phun ra ba chữ!
Vừa dứt lời, trường tiên trong tay nàng lóe qua một tia sáng màu xám, đồng thời hơn mười người vây công nàng lại bị ánh sáng trắng mờ kia đánh trúng, phịch một tiếng nổ bung - -
Một lúc, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm!
"Này..." Dạ Thất Thất cũng bị uy lực kinh người của trường tiên trong tay làm cho sợ hết hồn, ánh mắt không dám tin nhìn trường tiên trong tay mình.
Nếu như cảm giác của nàng không có sai, cây trường tiên này tuyệt đối không đơn giản!
Nàng cảm giác được rõ rệt cây trường tiên này tỏ ra thân cận đối với nàng, mới vừa rồi chỉ là đáy lòng nàng chợt lóe qua một tia sát ý, trong đầu liền nhanh chóng chợt lóe qua một hình ảnh thây phơi khắp đồng. Cùng lúc đó, nàng phun ra ba chữ kia, vung trường tiên trong tay, hơn mười người vây công nàng lại toàn bộ tự bạo mà chết, không một người may mắn thoát khỏi.
Đây... Không khỏi quá trùng hợp rồi!
"Roi này tên Phệ Hồn, một lần trong lúc vô tình ta đoạt được. Ta phá hủy của ngươi một món vũ khí, coi như là ta đưa bồi thường cho ngươi." Thời khắc Dạ Thất Thất ngây người, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp đã quen lạnh nhạt của Viêm Minh.
Đền bù tổn thất?
Đáy mắt Dạ Thất Thất thoáng hiện kỳ quái, mặc dù Tử Tiêu kiếm của nàng cũng là vũ khí vô cùng tốt, nhưng nếu so sánh cùng với cây trường tiên này như thế nào cũng so ra kém hơn.
Nghĩ đến hành động không chút do dự đưa trường tiên cho nàng của cái tên yêu nghiệt kia, thậm chí đáy lòng nàng hoài nghi, có phải trước đó cái tên yêu nghiệt kia cố ý hủy diệt Tử Tiêu kiếm của nàng hay không, mà mục đích chính là muốn tặng cây trường tiên này cho nàng? Đương nhiên, nói như vậy nhưng nàng tuyệt đối sẽ không đi hỏi hắn.
Phệ Hồn, tên Phệ Hồn, cắn vạn hồn, Phệ Hồn roi, quả thật là danh xứng với thực!
Nhưng thật ra đáy lòng Dạ Thất Thất rất là thích Phệ Hồn roi, nó cường hãn chỉ là một cái nguyên nhân trong đó, quan trọng hơn chính là nó gây cho nàng một loại cảm giác thân thiết không hiểu, hết sức dễ dàng va chạm vào một chỗ nào đó ở đáy lòng của nàng.
"Như thế cũng tốt, chúng ta liền thanh toán xong." Nếu đã thích, Dạ Thất Thất cũng không già mồm, truyền âm hồi đáp.
Thấy nàng yêu thích đối với Phệ Hồn roi như thế, trong mắt Viêm Minh hiện lên vẻ phức tạp!
"Yêu nữ, ngươi lại nhiều lần khiêu khích uy phong của Thủy thị bộ tộc ta, chẳng lẽ là khi dễ Thủy thị bộ tộc ta không có ai sao?" Trong mắt Thủy Thanh Ngạo hiện lên sự khiếp sợ, hiển nhiên không có nghĩ đến yêu nữ này lại cường đại đến nông nỗi như thế này. Nếu như mặc kệ chuyện phát triển tiếp, sau này chắc chắn trở thành đại địch của Thủy thị bộ tộc hắn.
Không được, yêu nữ này không thể lưu! Trong nội tâm tối tăm của Thủy Thanh Ngạo hạ quyết định.
"Là ta lại nhiều lần khiêu khích? Ngươi xác định trong đầu ngươi không phải chứa phân?" Mặt mũi Dạ Thất Thất tràn đầy khinh bỉ ghét bỏ quét Thủy Thanh Ngạo một cái, trong lời nói tràn đầy mỉa mai: "Chứng vọng tưởng là bệnh, phải trị! Ngươi có hiểu không?"
"Thôi, nhìn cái mặt xỏ giầy của ngươi cũng biết ngươi nghe không hiểu. Thủy Thanh Ngạo, ta lười phải nói nhảm với ngươi. Lần trước ở Vạn Bảo Các ngươi cướp đi đồ từ trong tay của ta, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn trả lại. Nếu không ta cũng không dám bảo đảm sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn hay không, làm cho trên người của ngươi thiếu đi thứ gì đó." Nghịch Thiên Châu Dạ Thất Thất nhất định phải đòi lại, Nghịch Thiên Đỉnh hết sức coi trọng đối với hạt châu kia. Hơn nữa đêm đó sau khi nàng té xỉu Nghịch Thiên Đỉnh liền sa vào trong hôn mê sâu, liền ngay cả khí linh bánh bao nhỏ cũng không phản ứng chút nào. Nàng nhất định phải thu hồi Nghịch Thiên Châu, thức tỉnh Nghịch Thiên Đỉnh.
"Nằm mơ! Ta tuyệt đối sẽ không giao đồ cho ngươi." Đêm đó ở Vạn Bảo Các dĩ nhiên là nàng, khó trách nàng sẽ tức giận như thế. Nhưng mà Thủy Thanh Ngạo chưa từng nghĩ tới trả lại hạt châu cho nàng, vật kia có thể tụ tập thiên địa linh khí, tăng nhanh tốc độ tu luyện, là bảo vật sao hắn lại có thể chắp tay nhường cho người ta?
Ánh mắt Dạ Thất Thất lạnh lẽo, trong người tóe ra một cỗ sát khí, lạnh lùng nói: "Đã như vậy, vậy thì đừng trách ta ra tay vô tình."
Lúc Dạ Thất Thất đang muốn ra tay bắt giữ Thủy Thanh Ngạo, buộc hắn giao ra Nghịch Thiên Châu, bóng dáng của hắn lại trong nháy mắt biến mất ở trước mắt nàng. Sau một khắc lại xuất hiện ở trên không Băng Phách Ngọc Liên, trong tay cầm linh phù hiện ra ánh chớp, cười to nói: "Ha ha ha... Yêu nữ, ngươi muốn tìm Băng Phách Ngọc Liên cứu Hỏa Kỳ Vân, ta há có thể để cho ngươi dễ dàng thực hiện được? Muốn đoạt bảo vật với ta, ngươi cứ việc theo đuổi, bản thiếu thật muốn nhìn một chút, ở trong lòng ngươi đến cùng là Hỏa Kỳ Vân quan trọng, hay là bảo vật kia quan trọng? Ha ha ha..."
Lời nói chưa dứt, bóng dáng Thủy Thanh Ngạo liền từ từ phai nhạt, cuối cùng hóa thành một đạo hư ảnh biến mất.