Dịch Giản đẩy cửa ra, khí lực rất lớn, chấn đắc rất vang, Chung Tình vừa quay đầu lại, liền trực tiếp chạm vào ánh mắt với Dịch Giản.
Mới vừa rồi Dịch Giản tin cô đã trở lại, biết cô đã trở lại, vốn đáy lòng vừa kích động vừa tức giận, còn mang theo một loại chờ mong, hiện tại chợt đẩy cửa ra, liền nhìn thấy gương mặt mong chờ ngày đêm, anh lập tức liền đứng ở nơi đó, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Đường đường là một đại nam nhân, nhất thời liền cảm thấy máu toàn thân, đều đọng lại.
Chung Tình vốn nhìn thấy rất nhiều người, vội vàng đi ra từ trong phòng họp, trên mặt mỗi người đều mang theo vài phần sợ hãi, lúc nhìn thấy cô, đều cung kính gật gật đầu, thậm chí còn nhỏ tiếng nói.
“Đó chính là thiếu tướng phu nhân sao?”
“Sợ là, thoạt nhìn rất là đẹp mắt, nghe nói chính là lục tiểu thư nhà họ Chung.”
“Tôi còn nghĩ đến thiếu tướng phu nhân và thiếu tướng dã sớm tách ra, dù sao gần đây, nếu ai dám nhắc tới bốn chữ thiếu tướng phu nhân này, thiếu tướng đều sẽ lửa giận ngập trời.........”
“Những chuyện này không phải chúng ta có thể quản, mọi người đều đi nghỉ ngơi đi, đánh nhiều trận như vậy, mệt muốn chết, sợ là hôm nay thiếu tướng có phu nhân, nhất định là sẽ không lôi kéo chúng ta họp.........”
.................................
Chung Tình nghe được mấy câu này, khó tránh khỏi liền biết có ý tứ gì, có lẽ người đàn ông kia, bởi vì chính mình rời đi, cả ngày tính tình rất không tốt, trút lên những người phía dưới này.
Cô nhịn không được cong môi, cười cười, đúng lúc chợt nghe được phía sau có một trận vang truyền đến, liền quay đầu, nhìn lại, ai ngờ, liền dây dưa tầm mắt với người đàn ông một thân quân trang.
Con ngươi của anh, tối đen một mảnh, sâu không thấy đáy, làm cho người ta không thể thấy được điểm cuối, nhưng lúc nhìn cô, rõ ràng là đang run rẩy.
Chung Tình cũng không biết chính mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rõ ràng là có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra với Dịch Giản.
Đáy lòng không phải không hận, không phải không tức, hận anh chuyện gì cũng tự mình gánh vác, tức anh dám để cô đi như vậy, nhưng nhìn mặt anh, mới phát hiện, hóa ra chính mình lại có thể rất nhớ anh, nhớ, nhìn anh, một câu cũng không nói ra được.
Chỉ cảm thấy trong cổ họng như là bị hỏa thiêu, đau, nóng, khó nhịn.
Ánh mắt cũng là ê ẩm, trướng đau, cô cảm thấy nước mắt của mình, chỉ sợ không khống chế được, rất có thể sẽ khóc ra trước mặt người đầy phòng này mất.