"Cả ngày sống ở trong Cố Viên, tôi chán chết đi được rồi, hôm nay tôi muốn ra ngoài...... Có thể không?"
Biểu cảm trên mặt Dịch Giản vừa lạnh nhạt vừa lạnh lẽo: "Không thể."
Hô hấp của Chung Tình hơi ngừng lại, lòng của cô, khẽ co rụt lại, không thể sao?
Cô không hề cử động.
Cũng không mở miệng nói chuyện.
Dịch Giản lại đi tới mép giường, nhìn cô, tiếp tục nói: "Em nên nhớ… Chung Tình.. em luôn tự do."
Em tự do.
Chưa từng có người nào muốn giam cầm em.
Cũng không có ai có thể giam cầm em.
Trừ phi là chính em.
Mất một lúc, Chung Tình cũng không thể hiểu được những lời này của anh rốt cuộc có nghĩ gì, chẳng qua là vẫn ngồi ở chỗ đó, đợi đến khi hồi thần, cô phát hiện đôi mắt đen nhánh không thể nhìn ra tâm tình ấy đang nhìn chằm chằm vào cô.
Chung Tình không dám đối mặt với anh, chỉ có thể nhanh chóng tránh đi, bước xuống đất.
Cô xốc xếch, anh chỉnh chu.
Một chỉnh tề, một bừa bộn.
Nhưng vẫn không khiến người khác cảm thấy khó chịu, ngược lại, còn tăng mấy phần mỹ cảm.
Chung Tình nhìn hai người trong gương, cũng chia không rõ đáy lòng của mình, rốt cuộc là vui, hay là buồn...... cảm giác của cô rất mờ mịt.
Dịch Giản nhìn cô, đưa lưng về phía gương, ánh mắt mang theo một phần bi thương, bao quanh anh.
Chung Tình nhìn gương, bóng lưng của anh, thoạt nhìn còn mang theo vài phần u oán, như đang tố cáo gì đó.
Cô nắm lớp chăn, ngón tay bị siết đến trắng bệch, miễn cưỡng nhìn Dịch Giản cười cười, lúc này mới lên tiếng, nói: "Thiếu tướng...... Anh muốn đi ra ngoài sao?"
Giọng cô có chút da động rất nhỏ, Dịch Giản không lên tiếng, ánh mắt cũng không rời đi, chẳng qua trong đáy mắt lại nhiều thêm một tầng phiền muộn.
Anh đang chờ cô nhìn anh một cái.
Nhưng một lúc lâu sau, bọn tôi vẫn không hề nhìn nhau.
Anh thở dài một cái, cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô, lúc này mới xoay người rời đi.
Bóng lưng thẳng tắp, ngọc thụ lâm phong.
Nước mắt của Chung Tình rơi xuống rất nhanh.
Tại sao trong nháy mắt cô lại cảm thấy bóng lưng của anh khổ sở như vậy, hệt như tất cả mọi bi thương đều đang bao phủ trên người anh.