Chung Tình ra khỏi phòng phu nhân, cảm giác được một trận gió thổi tới....
=======================================================================================================
Mấy ngày kế tiếp, nhà họ Dịch vẫn hoàn toàn như trước đây.
Nhàn hạ vô sự, thường thường có thể nhìn thấy mấy vợ bé ở trong hoa viên chơi mạt chược, dùng trà.
Thỉnh thoảng Chung Tình cũng đi náo nhiệt, nhưng đa phần là ôm Tiểu Hoàn ru rú tại trong phòng đi ngủ.
Cũng không biết đến cùng đã có chuyện gì xảy ra, thời gian này, thân thể cô, càng ngày càng mệt mỏi, cả ngày mệt rã rời, ngủ là ngủ cả buổi.
Từ ngày ấy, sau khi thiếu tướng đối xử với cô như vậy, không còn tìm tới cô, mà cô đương nhiên cũng không thể tới tận cửa tìm thiếu tướng.
Trong lòng cô rất sợ anh, trốn anh cũng không kịp, càng không thể không công dán mình vào.
Thời gian này, tâm tình Chung Tình vô cùng tốt, giống như trở lại trong thế giới của mình, dương dương tự đắc.
Buổi sáng sớm nay, cô còn chưa tỉnh ngủ, liền nghe được có người gõ cửa, gọi: Cô Chung......"
Chung Tình ngủ mơ mơ màng màng, chuyển người lại, vốn định tiếp tục ngủ, Tiểu Hoàn lại ở bên cạnh vẫn meo ô gọi không ngừng.
Chung Tình chỉ có thể mở mắt, lên tiếng: "Tiến vào."
Đẩy cửa tiến vào lại là Tử Uyển, Chung Tình cho là đại phu nhân có việc, theo bản năng liền ngừng thở, ai biết Tử Uyển vẫn đứng ở nơi đó, nét mặt tươi cười: "Cô Chung, người còn không ngồi dậy đi? Xe nhà họ Trác đến đây, nói là đón người qua đó, đại phu nhân nói người nhanh đi đi."
Nhà họ Trác?
Chị hai sao?
Chung Tình lập tức lên tinh thần, trên mặt cũng đầy tươi cười, cô vội vã xốc chăn lên, tìm bộ sườn xám đẹp, suy nghĩ cẩn thận, mặc vào.
Cô làm kiểu tóc thật đẹp, có ý mang vòng cổ và bông tai dễ thấy, trên cổ tay mảnh khảnh đeo vòng phong cách phương tây màu vàng.
Hóa trang nhẹ, trông Chung Tình đã có tinh thần.
Trên mặt cô, vẫn treo nụ cười, cô nán lại thu thập xong toàn bộ, vẫn có vài phần khẩn cấp: "Tốt rồi, bọn họ ở đâu?"