Dịch Giản nhìn thấy hành động đó của Hà An Viện, gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết mỗi lúc một lạnh hơn.
Vẻ mặt của anh cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Hơi híp mắt, Dịch Giản chậm rãi ra hiệu cho Từ Ngang.
Từ Ngang vội vàng đi tới bên người Hà An Viện, rất cung kính, nhưng trong giọng nói lại cất chứa âm điệu khiến người ta không thể kháng cự: "Hà tiểu thư... Cô có sao không? Tôi giúp cô xuống, nhờ bác sĩ kiểm tra một chút."
Hà An Viện nhíu mày, dùng mấy ngón tay thon dài vuốt ve tóc của mình, ánh mắt của cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong phòng, sau trong đáy mắt như đang ẩn giấu cảm xúc sầu bi, lúc này lại loé ra ánh sáng khác thường, như đang tìm kiếm thứ gì, không hề để ý tới lời của Từ Ngang.
Từ Ngang nhìn Dịch Giản đang đứng bên cửa, chỉ thấy anh đứng nơi đó, ánh mắt đã dừng nơi Hà An Viện, trong ngón tay thon dài của anh còn có một cây châm nhỏ, hệt như đang chờ, chỉ cần Hà An Viện mở miệng nói chuyện, anh sẽ ra tay!
Sau đó Từ Ngang lại nhìn Hà An Viện vẫn không nhúc nhích, nhịn không được mà thầm thở dài, cô gái này không hề biết điều gì cả.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trên người Dịch Giản.
Ai nấy đều không nhịn được mà rùng mình, cứ đứng ở đó không dám cử động, thậm chí còn không dám thở mạnh một hơi!
Đại phu nhân nhìn Hà An Viện vẫn đứng im nhìn trong phòng, lòng vô cùng nôn nóng.
Ngay cả một đương gia chủ mẫu như bà ta, cũng phải cảm thấy kinh hãi rồi.
"Tiểu Viện, Từ Ngang đang nói với con đấy, con sững ra như vậy làm gì?"
Đại phu nhân cất bước, vội vàng đi tới bên người Hà An Viện.
Cô ta đã chạm tới ranh giới cuối cùng của thiếu tướng, phát hiện người đàn ông kia đang giống như có thể giết chết người ngay tức khắc, nhưng cô ta vẫn đứng đờ ra đấy, sau này, coi như có là bà ta cũng không thể bảo vệ được cho ả!
Đại phu nhân vươn tay, kéo Hà An Viện, nói với cô ta: "Con nhìn cái gì ở đấy? Không lẽ trong phòng có thứ gì sao?"
Đại phu nhân vừa nói xong cũng nghiêng đầu, nhìn vào bên trong...