Dì ba vươn táy huých nhẹ dì năm một cái: "Cô đang nói cái gì vậy, tôi chỉ hâm mộ thôi, chẳng lẽ các người không hâm mộ sao? Năm đó tôi gả cho Dịch Phong cũng không nhận được đãi ngộ tốt như vậy! Huống chi, phụ nữ chúng ta ai lại không muốn gả cho một người đàn ông, cả đời được sủng ái chứ."
"Nằm mơ đi!" Dì hai nãy giờ vẫn không nói gì lại mở miệng, "Đàn ông không thay lòng, heo mẹ cũng sẽ leo cây, nhớ ngày đó, tôi vào cửa, Dịch Phong còn nói cuộc đời này đời này chỉ yêu một mình, nhưng sau này, chẳng phải vẫn cưới các người vào cửa sao! Năm đó, Dịch Phong cưng chìu tôi, cũng giống như thiếu tướng sủng ái thiếu tướng phu nhân vậy!"
Lời của dì hai cũng là thật, sau khi nói xong, lòng mơ hồ cũng có chút đau đớn, phụ nữ, chính là như vậy, trong lòng chỉ có một người đàn ông.
Chung Tình nghe mấy lời nãy, cũng chỉ cười, cô có thể thấy được, mấy dì cũng không có ý gì, chỉ đang cảm khái mà thôi
Chung Hân đứng ở một bên, chậm rãi cười, nhẹ giọng nói với Chung Tình: "Những lời này, đừng để trong lòng, thiếu tướng đối xử với em rất tốt, em cần phải tin, huống chi...... Thế gian này cũng không phải là không có chân ái không phải sao? Em xem chị và Trác Nhiên ấy."
Chung Tình nghe được lời như vậy, nhẹ nhàng cười cười: "Chị hai, đó là do chị may mắn, thật ra thì, bản thân em thật sự cảm thấy buồn cho bọn họ, cả đời chôn chân trong nhà này, chỉ vì một người đàn ông, chưa bao lâu, người đàn ông kia lại đi trước rồi."
Nhưng nếu có một ngày Dịch Giản định lấy thêm một người, cô phải làm sao bây giờ......
Chung Tình càng nghĩ, càng cảm thấy tim hơi đau, không nhịn được thở dài một hơi: "Chị hai...... em rất sợ có một ngày, cũng sẽ giống như bây giờ, đến lúc đó, không biết sẽ đau đến thế nào!"
"Nhưng, em biết không? Có vài thứ, em không trải qua, vĩnh viễn cũng không biết vẻ đẹp của nó." Chung Hân cười cười, thật ra thì cô hiểu được ý Chung Tình, sợ rằng đó cũng là điều mà bất cứ cô gái nào cũng lo lắng.
" Tình yêu, thứ này...... Bản thân, sẽ phải đau, không đau thì đâu còn gọi là yêu...... Nhưng, em biết không? "