Ánh mắt của bà không bén nhọn nữa, mang theo vài phần hòa hoãn, nhìn lướt qua bụng Chung Tình, sau đó nói: "Bác sĩ giúp tôi xem thử, trong bụng của cô ấy, rốt cuộc có con hay không?"
Mấy phu nhân kia nghe được lời như vậy, cũng không nhịn được lấy khăn tay ra, che miệng mình, nhưng cũng không che dấu được khóe miệng đang cười của bọn họ.
Đại phu nhân định thần, biết mình quá mức nóng lòng, nói sai, cũng lúng túng ho khan, sau đó nói: "Ta hỏi, rốt cuộc phải bao lâu, mới có thể biết cô ta có con hay không?"
"Thưa đại phu nhân, ít nhất phải chờ hai tháng."
"Ừ." Đại phu nhân gật đầu một cái, bà là người từng trải, những chuyện này, tự nhiên cũng là biết: "Thế này vậy, phiền bác sĩ cách mỗi mấy ngày lại bắt mạch cho cô ta, một khi phát hiện trong bụng của cô ấy có động tĩnh, trước tiên nói với tôi."
"Vâng."
Đại phu nhân nói xong rồi hướng Tử Uyển phân phó: "Bắt đầu từ bây giờ, cô ấy không phải hầu hạ gì nữa, dọn phòng bên cạnh viện của tiểu thiếu gia cho cô ấy ở, sau đó những người hầu hạ tiểu thiếu gia hầu hạ cô ấy, ăn uống đều phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được xảy ra một chút lỗi lầm."
Ở đây, những chuyện như vậy phải phòng bị.
Huống chi, trừ bà ra, có lẽ tất cả mọi người ở đây cũng không hy vọng Chung Tình sinh ra đứa bé kia.
"Mà cô, cũng không cần làm cái gì." Đại phu nhân nhìn Chung Tình.
Ánh mắt như vậy, khiến cho Chung Tình cảm giác toàn bộ thế giới cũng rối loạn.
Cô đương nhiên là thất… thân… rồi!
Vốn tưởng rằng, một lần kia cô cùng Thiếu tướng, có thể hoàn toàn biến thành tảng đá, mạnh mẽ chìm vào biển rộng, nhưng mà, hết lần này tới lần khác lại bị mấy chữ của Thiếu tướng ném ra ngoài......