Dịch Giản cảm thấy toàn thân nóng muốn chết, môi anh, rời khỏi môi cô, sau đó ôm cô, ngón tay vuốt thân thể cô, nhìn cô nhắm mắt lại, bộ dáng như đã ngủ say, anh thở hổn hển. -----------------------
Chung Tình cảm thấy cơ thể mình trở nên toán loạn khó nói, cô muốn, nhưng lại không biết rốt cuộc mình nghĩ muốn cái gì, thậm chí, còn có cảm giác trống rỗng khó nhịn.
Chung Tình chỉ có thể lắc đầu lung tung, như muốn bù vào ảo giác trống không quái lạ này.
Động tác này của cô, khiến Dịch Giản nhịn không được mà hừ một tiếng thật thấp.
Tiểu yêu tinh câu người này.... Hoá ra, lại mị hoặc lòng người như vậy..... Nếu không phải có sự tồn tại của cô, thật anh cũng cho rằng, mình không có nhiều cảm xúc như vậy với phụ nữa....
Dù sao, bình thường, anh lại là một người thanh tâm quả dục như thế.....
Anh nghĩ, có lẽ, sự tồn tại của anh, chỉ là vì riêng mình cô.
Môi Dịch Giản nhịn không được mà cong lên, đó là nét mặt chưa ai tường thấy của vị Thiếu tướng này, dịu dàng như vậy, sạch sẽ như vậy.
Tay anh, thoáng rời khỏi thân thể cô một chút.
Dịch Giản thở ra một hơi, hơi thở phả lên trên mặt Chung Tình.
Chung Tình cảm thấy thâm thể mềm yếu rã rời, nhịn không được phát ra thanh âm kháng nghị thật mềm mại, sau đó vặn vẹo cơ thể, như đang khao khát muốn có thêm thứ gì đó.
Ánh mắt Dịch Giản, nóng bỏng như muốn đốt cháy Chung Tình, mắt anh mê ly, nhìn da thịt cô tuyết trắng như sữa, anh cảm thấy, hình như, mình thật sự kềm nén không thể kiềm nén được nữa.
Em á, thật sự, rất câu hồn...
Trời sinh đàn ông có thừa số ác tính đặc biệt cao, thoáng cái đã có thể bùng nổ.
Người phụ nữ này, là người anh tìm kiếm từ lâu.
Người phụ nữ này, là người anh luôn chờ đợi.
Người phụ nữ này... Vốn là của anh!
Anh đợi lâu như vậy, tìm lâu như vậy, rốt cục đợi được, tìm được, lúc này, làm sao anh có thể cam lòng mà thả cô đi?