Mục lục
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Ngang vội vàng xuống xe, còn chưa kịp mở cửa xe cho Dịch Giản, Dịch Giản đã tự bước xuống, cất bước, chậm rãi tiến vào Cố Viên.

Anh bước đi rất chậm.

Bên trong nhà, còn giữ hơi thở của cô, rất nhạt, rất nhạt, cũng rất chân thật.

Dường như, cô căn bản vẫn chưa từng rời đi.

Anh đi dọc theo cầu thang, từng bước từng bước tiêu sái, hệt như cô gái kia vẫn còn yên giấc trên lầu, bước chân của anh, rất nhẹ.

Anh đứng ở cửa thư phòng, nhìn sách bên trong, có chút loạn, những hình kia vẫn chưa cất vào, rơi ở trên mặt đất.

Anh đi vào, nhìn một khắc đồng hồ, lúc này mới cúi xuống, nhặt lên, rõ ràng rất sạch, một chút bụi bậm cũng không có, anh nhưng vẫn là cầm lên tay, cẩn thận lau sạch, cuối cùng ngón tay dừng lại ở trên mặt của cô, từ từ vuốt ve.

Ngay sau đó, anh mới đi vào trong phòng ngủ của cô.

Bên trong không có một bóng người.

Cửa sổ cũng không mở, chỉ còn để lại chút mùi hương tối qua của bọn họ.

Dịch Giản nhắm mắt lại, cố lắng nghe như anh vẫn còn có thể cảm nhận được tiếng cô thở gấp, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng rên rỉ vẫn còn ở bên tai, rõ ràng vẫn như cũ.

Cô tham luyến thân thể của anh.

Anh tin chắc.

Cô ở dưới thân thể của anh, nở rộ, buông thả, bỏ qua e lệ, biến thành vì một người phụ nữ kiều diễm.

Cô không thể rời bỏ thân thể của anh.

Anh ngồi ở trên giường, chậm rãi vuốt tấm ra trải giường, còn có chút hơi ấm, không biết là của anh, hay là của cô, hoặc là của cả hai bọn họ.

Ánh mắt của anh, trong nháy mắt trở nên có chút mệt mỏi, cho dù lúc này có khốn khổ vì tính, nhưng vẫn mang theo vài phần cao cao tại thượng.

Nhưng cũng trong một giây kế tiếp, tầm mắt của anh dần trả nên xa vời!

Tay của anh, không nhịn được mà siết chặt, hệt như bị thứ gì đả kích, nhanh chóng đứng lên, đi tới trước bàn.

Nơi đó có đồ mà cô để lại.

Đều là anh tặng.

Chiếc nhẫn, đồ trang sức đeo tay, còn có...... bộ sườn xám ấy.

Trong giây lát đó, tim Dịch Giản, hoàn toàn đau đớn, chỉ trong nháy mắt, lại khiến anh thiếu chút nữa hít thở không thông.

Chẳng phải đã vứt bộ váy này đi rồi sao?

Sao vào giờ phút này, lại xuất hiện tại nơi này?

Trong đầu của anh, hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, lúc mình rời khỏi Cố Viên, cô đứng yên ở đó, rõ ràng chính là nơi mà phụ nữ trong nhà hay dùng để vứt đồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK