Đại phu nhân không hề chần chờ, bước đi rất quy củ, đi vào bên trong.
Hà An Viện dìu đại phu nhân, lúc đi vào phòng thiếu tướng, trong mắt cô ta thoáng qua vẻ kích động.
Dù cô ta đã si mê thiếu tướng nhiều năm, nhưng chưa bao giờ cô ta được bước vào phòng trong Cố Viên.
Anh không cho phép cô ta!
Đúng ra là không cho phép bất cứ kẻ nào, ngay cả đại phu nhân cũng ít khi lui tới.
Tối nay... Cô ta lại được bước vào căn phòng này, Hà An Viện có cảm giác bản thân mình như đang nằm mở.
Căn phòng này được trang trí như trong trí tưởng tượng của cô ta, hệt như con người của thiếu tướng, lạnh nhạt mà đẹp mắt.
Cô ta ngửi thấy mùi bạc hà tràn ngập trong căn phòng, đó cũng là mùi hương nhàn nhạt trên người thiếu tướng.
Hà An Viện cảm thấy như sắp ngất đến nơi, lòng của cô ta tràn ngập kích động, nhìn khắp bốn phía.
Từ Ngang dẫn mọi người lên lầu, đi tới cửa thư phòng, Từ Ngang gõ cửa: "Thiếu tướng, đại phu nhân và Hà tiểu thư tới."
Bên trong không có tiếng nói nào.
Từ Ngang như đã tập thành thói quen với sự im lặng đó, nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi đứng sang một bên.
Đại phu nhân và Hà An Viện đi vào bên trong, lúc này Từ Ngang mới đóng cửa lại, đứng bên ngoài.
Dịch Giản ngồi trên ghế salon, đặt một quyển sách trên hai chân, tay bưng một chén trà, lượn lờ từng hơi nóng, anh hơi cúi đầu, đọc sách.
Nhìn anh rất chuyên chú, hiển nhiên không có chút mất tập trung nào, hàng mi của anh rất dài, Hà An Viện chỉ đứng ở cửa đã có thể thấy tầm mắt của anh đã bị hàng mi ấy che khuất.
Anh mặt một chiếc áo sơ mi trắng toát, nút áo còn mấy khuy chưa cài, mở rộng ra một cách biếng nhác, vừa thong dong nhàn nhã, lại tăng thêm mấy phần quyến rũ...
Hà An Viện đứng nơi đó, không hề che giấu ánh mắt của mình, tất cả đều đặt trên người Dịch Giản.
Đại phu nhân cũng sửng sốt một chút, sau đó hồi phục tinh thần, cất bước tiến vào bên trong, sau đó ngồi lên ghế, bình tĩnh nói với anh: "Thiếu tướng... Đêm đã khuya rồi mà còn đọc sách sao?"
Dịch Giản không hề ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng nói chỉ hơi ngập ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục đọc sách.