Diệp Viễn mạnh, nhưng đối mặt với một võ giả cảnh giới Đại Tông Sư, Sở Trung Nam cũng không dám tưởng tượng.
“Anh Cổ quả nhiên tuổi trẻ có triển vọng, anh hùng thuở thiếu niên!”
“Đúng vậy, anh Cổ là ai chứ, chính là đệ tử thân truyền của đại sư Cổ!”
“...”
Lập tức, cả đám bắt đầu tâng bốc Cổ Hạo Nam, dồn hết sức nịnh bợ anh ta.
Nhưng Cổ Hạo Nam mặt đầy kiêu ngạo, không hề quan tâm đến những người tâng bốc này.
Cổ Hạo Nam càng như vậy, lại càng khiến cho tất cả mọi người ở đây tôn kính.
Bởi vì trong tâm khảm bọn họ, cao nhân giống như Cổ Hạo Nam nên được như vậy.
Mà cảnh tượng này ở trong mắt Sở Vân Phi lại càng khiến anh ta cảm thấy buồn nôn.
Nội tâm không khỏi oán thầm một câu: “Giả tạo!”
Theo như anh ta thấy, bây giờ Cổ Hạo Nam đang giả bộ.
Mà Diệp Viễn cũng liếc nhìn Cổ Hạo Nam, chỉ một cái liếc mắt Diệp Viễn đã nhìn rõ thực lực của Cổ Hạo Nam này.
Vốn tưởng rằng là đệ tử xếp hạng thứ mười lăm trong võ đạo Hoa Hạ phải là một cao thủ, nhưng kết quả lại khiến Diệp Viễn rất thất vọng.
Chút thực lực kia của Cổ Hạo Nam, Diệp Viễn dùng một đầu ngón tay cũng có thể tiêu diệt.
“Anh Cổ, mời anh ra tay trừng trị tên nhóc này, trả thù cho các gia tộc Sở Châu chúng tôi!”
Lúc này, Hứa Thiên Long lại một lần nữa cung kính nói với Cổ Hạo Nam.
Bấy giờ Cổ Hạo Nam mới quay đầu lại, mang vẻ kiêu ngạo sâu đậm, rất coi thường nói với Diệp Viễn.
“Thằng nhãi, bây giờ tôi cho anh cơ hội, quỳ xuống dập đầu xin lỗi tất cả mọi người ở đây, sau đó tự phế võ công và một cánh tay, tôi có thể cân nhắc thả anh!”
Giọng điệu phách lối của Cổ Hạo Nam vừa phát ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Viễn.
Bọn họ đều cho rằng Diệp Viễn sẽ bị dọa sợ, nhất định sẽ quỳ sụp xuống đất, dập đầu nói xin lỗi.
Nhưng kết quả lại khiến cho bọn họ thất vọng, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, trên mặt vẫn thản nhiên.
Giống như không hề nghe thấy lời Cổ Hạo Nam nói.
“Đồ khốn, còn không mau làm theo lời anh Cổ nói!”
Một người đàn ông nóng lòng muốn thể hiện trước mặt Cổ Hạo Nam, lại mở miệng quát Diệp Viễn.
“Om sòm!”
Diệp Viễn hừ lạnh, vung tay lên lăng không, người đó liền xoay mấy vòng ngay tại chỗ, sau đó trực tiếp bay ra ngoài.
Sắc mặt Cổ Hạo Nam lập tức lạnh lẽo, anh ta không ngờ mình đã đưa ra thân phận, hơn nữa còn cho Diệp Viễn một cơ hội sống.
Không ngờ Diệp Viễn lại không để ý đến mình, còn dám ra tay làm người ta bị thương trước mặt mình, điều này quả thật không coi đệ tử của Cổ Thông Thiên ra gì.
“Tự tìm cái chết!”
Cổ Hạo Nam lạnh lùng quát, bóng người trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
Một bàn tay trắng nõn lại mang theo kình khí ác liệt, hung hãn đánh vào ngực của Diệp Viễn.
Diệp Viễn khinh thường cười một tiếng, vẫn không sử dụng linh khí và thuật pháp, chỉ nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, nghênh đón một chưởng của Cổ Hạo Nam.
“Ầm!”
Hai chưởng đụng nhau, Diệp Viễn vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Còn Cổ Hạo Nam thì loẹt xoẹt lùi về phía sau mấy bước.
“Sao có thể?”
Mọi người ở đây nhìn thấy cường giả Cổ Hạo Nam cấp bậc Đại Tông Sư này lại chịu thua thiệt trong tay Diệp Viễn, tất cả đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Sau khi ổn định thân hình, trong mắt Cổ Hạo Nam lóe lên một tia hung ác.
Người luôn kiêu ngạo như anh ta lại bị một kẻ vô danh tu luyện ngoại công đánh lui.
Điều này khiến anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi.
“Thằng nhãi, tự tìm cái chết!”
Cổ Hạo Nam quát lên một tiếng, kình khí trên lòng bàn tay vờn quanh, mang theo uy thế vô thượng, lại một lần nữa hung hãn đánh vào ngực Diệp Viễn.
Cổ Hạo Nam mang theo nổi tức giận chồng chất đã nổi lên ý muốn giết Diệp Viễn.
Quyền vừa rồi Cổ Hạo Nam cho rằng bản thân mình khinh thường, cộng thêm cũng không dùng hết toàn lực, cho nên mới bị thua thiệt trong tay Diệp Viễn.
Một quyền này anh ta đã dùng hết toàn bộ công lực, thề phải đánh chết tên khốn khiếp Diệp Viễn, người khiến anh ta mất mặt.
Nhìn thấy một quyền mang theo uy thế vô thượng này của Cổ Hạo Nam, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn chết chắc rồi.
Đối mặt với một quyền hung hãn của Cổ Hạo Nam, ánh mắt Diệp Viễn cũng không hề chớp, vẫn cứ thản nhiên đứng tại chỗ..
Danh Sách Chương: