Tiếng vang và tiếng kêu thảm đột ngột lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt qua.
Muốn xem xem rốt cuộc là ai dám gây chuyện ở hội đấu giá Long Hưng.
Khi mọi người nhìn rõ người bị đánh, sắc mặt biến đổi.
Đương nhiên bọn họ nhận ra người bị đánh, đó là cậu ấm của nhà họ Lưu ở Sở Châu, cậu ấm lụa là nổi tiếng ở Sở Châu.
Sau đó, mọi người lại nhìn sang Diệp Viễn, kẻ đánh người vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế.
Thấy Diệp Viễn rất lạ mặt, hình như không giống người của hào môn Sở Châu.
Lại thấy Diệp Viễn ăn mặc rất bình thường, bèn chắc chắn Diệp Viễn không phải là người của gia tộc lớn.
Có lẽ là người đến góp vui.
“Một người bình thường lại dám đánh cậu Lưu, đúng là gan to bằng trời!”
“Cái gì mà gan to bằng trời, tôi thấy là tự tìm đường chết thì đúng hơn!”
Đám người không quen biết Diệp Viễn, lập tức đều bàn tán xôn xao, nhìn Diệp Viễn với ánh mắt thương hại.
Đương nhiên, vẫn có một số người nhận ra Diệp Viễn.
Nghĩ đến vẻ cường mạnh của Diệp Viễn khi một mình khiêu chiến một ngàn người sáng nay, lại nghĩ đến ngay cả Cổ Hạo Nam cũng bị Diệp Viễn đánh bại, mọi người vẫn thấy sóng lòng dâng trào.
“Cậu Lưu đáng thương, chọc vào ai không được, lại đi chọc vào sát tinh này!”
Trong lòng mọi người đều cảm thấy xót xa thay cho cậu Lưu.
Đương nhiên, lúc này cũng không có ai lên ngăn chuyện này, ngược lại còn nổi hứng đứng tại chỗ đợi xem kịch hay.
“Mẹ kiếp, đồ khốn khiếp, mày muốn chết hả!”
Cậu Vương và cậu Hồ cũng không ngờ, Diệp Viễn lại hống hách như vậy, lại dám ra tay đánh người, hơn nữa còn đánh trước mặt bọn họ.
Hai người tức giận quát một tiếng, tiện tay cầm cái ghế dưới đất đập về phía Diệp Viễn.
“Phập phập…”
Hai tiếng bức bối vang lên, Diệp Viễn vẫn thản nhiên ngồi trên ghế, cũng không đặt cốc nước ngọt trong tay xuống.
Còn mấy người cậu Vương và cậu Hồ lại thê thảm ngã dưới đất.
Lúc này, cậu Lưu bị Diệp Viễn đá bay trước đó nhẫn nhịn cơn đau ở bụng.
Run run lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi đến một số, hình như đang tìm cứu binh.
Nhưng đương nhiên Diệp Viễn cũng chú ý đến, anh cũng không ngăn cản.
“Anh Diệp, chúng ta mau đi thôi!”
Lúc này, cuối cùng Thẩm Tiểu Tiểu phản ứng lại vội vàng kéo cánh tay Diệp Viễn, muốn đưa Diệp Viễn rời khỏi đây.
Sự việc vừa nãy xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Thẩm Tiểu Tiểu không kịp ngăn cản Diệp Viễn.
Tuy Thẩm Tiểu Tiểu biết rõ Diệp Viễn rất giỏi võ công, nhưng mấy người cậu Vương này không phải là người bình thường, mà là cậu ấm hào môn Sở Châu.
Diệp Viễn đánh mấy tên này, với tính cách của họ, chắc chắn sẽ không tha cho Diệp Viễn.
Nhìn Thẩm Tiểu Tiểu lo lắng, Diệp Viễn mỉm cười.
“Yên tâm, không có ai làm gì tôi đâu!”
Nói xong, Diệp Viễn liền kéo Thẩm Tiểu Tiểu ngồi xuống ghế.
“Ngu ngốc!”
Những người không quen biết Diệp Viễn, nghe thấy Diệp Viễn nói vậy, đều không nhịn được chế nhạo một câu.
Với bọn họ, Diệp Viễn đang ra oai, tỏ vẻ, tự cho rằng mình có chút võ công thì cho rằng mình đúng, không coi ai ra gì.
Còn những ngươi quen biết Diệp Viễn, lại tỏ vẻ mặt thản nhiên.
Bởi vì họ đều biết, Diệp Viễn không phải đang ra oai, mà là sự thực.
Thấy Diệp Viễn không đi, Thẩm Tiểu Tiểu cũng bất lực, sau đó cô lấy điện thoại ra, muốn tìm người giúp Diệp Viễn.
Nhưng cô ta chưa kịp mở khóa điện thoại, ở cửa vang lên tiếng huyên náo.
Ở cửa đột nhiên có mười mấy tên vệ sĩ cơ thể vạm vỡ xông vào.
Người dẫn đầu có vết sẹo dài trên mặt, giống như con rết, chiếm gần hết khuôn mặt, trông vô cùng đáng sợ.
Tên mặt sẹo vừa đi vào đã quát lớn.
“Mẹ kiếp, kẻ nào muốn chết, dám đánh cậu ấm nhà tao!”
Mọi người có mặt nhìn thấy tên mặt sẹo, tất cả đều kinh sợ.
Bọn họ đều nhận ra tên mặt sẹo này, người này chính là đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Lưu, nghe đồn người này là lính đánh thuê nước ngoài giải ngũ, võ công vô cùng lợi hại.
Mấy năm nay cậu Lưu gây chuyện khắp nơi bên ngoài, gần như đều là do tên mặt sẹo này chùi mông cho anh ta.
Nhìn thấy vệ sĩ nhà mình đến, cậu Lưu lập tức nổi nóng, chỉ vào Diệp Viễn quát lớn.
“Đánh chết tên khốn này cho tôi!”.
Danh Sách Chương: