“Bành bành bành…”
Diệp Viễn có chút không vui, lần này cũng nặng tay hơn chút.
Mấy giây sau, người mấy nhân viên bảo vệ đều thê thảm ngã dưới đất.
Quản lý Lưu cũng không ngờ thân thủ của Diệp Viễn lại lợi hại như vậy, mười mấy người cấp dưới của anh ta đều không phải đối thủ của anh.
Đúng lúc quản lý Lưu định gọi người, ở cửa đột nhiên vang lên một tiếng quát lạnh lùng.
“Có chuyện gì thế này?”
Một người đàn ông trung niên mặc đồ vest từ cửa đi vào.
Tất cả khách hàng có mặt lập tức nhận ra, người này chính là gia chủ của nhà họ Vương ở Sở Châu, Vương Hạo Văn.
Quản lý Lưu nhìn thấy gia chủ của nhà mình đến, lập tức cảm thấy cứu tinh đã đến.
Vội vàng tiến lên trước, khóc lóc kể lể.
“Gia chủ, có người gây chuyện ở đây.
Không chỉ đánh vệ sĩ của cô Liễu, Liễu Phi Nhi, mà còn đánh người của chúng ta!”
Nghe xong, sắc mặt của Vượng Hạo Văn lập tức lạnh băng.
Vốn dĩ hôm nay ông ta theo nhà họ Hứa đến khoảng sản của nhà họ Sở, vốn muốn cùng nhà họ Hứa thu phục khoáng sản nhà họ Sở, đến lúc đó nhà họ Vương bọn họ cũng có thể được chia một phần lợi ích.
Kết quả không chia lợi ích, còn hại nhà họ Vương bọn họ tổn thất một nửa gia sản.
Ông ta bực bội bèn hẹn Liễu Phi Nhi đến đây, muốn tìm Liễu Phi Nhi để giải tỏa.
Không ngờ vừa đến đây lại có người gây chuyện, còn đánh vệ sĩ của Liễu Phi Nhi và người của nhà hàng mình.
“Tên khốn nào mà hống hách như vậy, dám gây chuyện trên địa bàn của Vương Hạo Văn này, không muốn…”
Nhưng khi Vương Hạo Văn nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Viễn, liền giống như bị người ta kẹp cổ, không thốt ra được lời nói còn lại.
“Anh Diệp… anh… sao anh lại ở đây?”
Toàn thân Vương Hạo Văn run lên dữ dội, mồ hôi lạnh trên mặt bất giác chảy ra.
Hôm nay ông ta tận mắt nhìn thấy sự cường mạnh của Diệp Viễn, một mình chiến với một ngàn người, ngay cả cao thủ võ đạo như Cổ Hạo Nam cũng không phải là đối thủ của anh.
Cú đá chân cuối cùng đó càng giống như thủ đoạn của thần tiên.
Khi ông ta vừa quay về bèn thông báo cho người của gia tộc, sau này nhìn thấy Diệp Viễn, tuyệt đối phải tránh đi.
Nhưng không ngờ, ông ta bảo người nhà tránh Diệp Viễn, không ngờ mình lại trực tiếp đụng vào họng súng của Diệp Viễn.
“Đây là nhà hàng của nhà ông à?”
Lúc này, Diệp Viễn ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn Vương Hạo Văn một cái.
Chỉ nhìn thôi mà hai chân Vương Hạo Văn đã mềm nhũn, không còn sức lực trượt ngồi xuống đất.
“Đúng thế!”
Lần này, tất cả mọi người đều thộn ra, bọn họ vốn tưởng rằng Vương Hạo Văn sẽ xử lý Diệp Vẫn rất thê thảm.
Điều khiến họ dù thế nào cũng không ngờ là, khi Vương Văn Hạo nhìn thấy Diệp Viễn lại bị dọa sợ ngồi thẳng xuống đất.
“Nhà hàng của nhà ông, cũng không tệ!”, Diệp Viễn lại thản nhiên nói một câu.
Câu ‘cũng không tệ!’ dọa cho Vương Hạo Văn sợ đến trái tim co giật.
Liên tục cầu xin nói: “Đại sư Diệp tha mạng, tôi thật không biết anh dùng bữa ở đây, nếu biết anh ăn ở đây, cho dù tôi có tám lá gan cũng không dám lỗ mãng!”
“Được rồi, mau chóng bảo những người này cút hết cho tôi, đừng quấy nhiễu tôi ăn cơm!”
“Vâng vâng vâng”.
Vương Hạo Văn như được đại xá, gật đầu lia lịa.
“Tất cả mọi người lập tức cút hết ra cho tôi, nếu ai dám quấy nhiễu đại sư Diệp, tôi đánh chết người đó!”
Vương Hạo Văn vừa hạ lệnh, tất cả mọi người lập tức vội vàng giải tán.
Đợi sau khi tất cả đi khỏi, Vương Hạo Văn vừa chuẩn bị rời đi, Diệp Viễn lại thản nhiên nói.
“Ngoài ra, tôi rất không thích hai người ở trên tầng đó, ông biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Vương Hạo Văn ngẩn người, không hiểu Diệp Viễn đang nói đến ai.
Lúc này, Vương Tỷ vừa hay từ trên tầng đi xuống,
“Gia chủ Vương, ông đến đúng lúc lắm, mau đuổi tên khốn này đi cho tôi, trước đó tên khốn này đã đánh tôi và Phi Nhi!”
Lời của Vương Tỷ lập tức khiến cơ thể của Vương Hạo Văn không nhịn được run lên một hồi.
Lần này, cuối cùng Vương Hạo Văn cũng biết Diệp Viễn nói đến ai.
Cũng không suy nghĩ, Vương Hạo Văn trực tiếp xông lên trước, hằm hằm tát mạnh lên mặt Vương Tỷ.
“Mẹ kiếp, cô là cái thá gì, cũng dám ăn nói như vậy với đại sư Diệp”..
Danh Sách Chương: