Nhìn thấy đám người Phạm Thống và Thẩm Tư Phàm còn không dám xì hơi trước mặt Hiên Viên Thừa Thiên, trong lòng đám người Ngọc Lâm Phong cũng cảm thấy được xả hận.
Đặc biệt là Lâm Oánh Oánh, cô ta chỉ mong Hiên Viên Thừa Thiên trực tiếp giết đám khốn khiếp này, để giải mối hận trong lòng cô ta.
“Hừ!”
Khinh thường lướt nhìn đám người Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống một cái, Hiên Viên Thừa Thiên lại nhìn sang Sở Vân Phi.
“Trả lời câu hỏi của tôi!”
Hiên Viên Thừa Thiên tức giận quát một tiếng khiến Sở Vân Phi cảm thấy càng áp lực, hai chân gập lại quỳ xuống đất theo bản năng.
Hơn nữa hít thở cũng khó khăn, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên.
Cũng may lúc này Diệp Viễn đặt tay lên sau lưng Sở Vân Phi, cảm giác ép bức như thái sơn đè đầu lập tức biến mất sạch sẽ.
Diệp Viễn không trốn tránh ánh mắt của Hiên Viên Thừa Thiên, khiến cho anh ta rất kinh ngạc, phải biết rằng anh ta đã đạt đến cảnh giới tông sư đỉnh phong.
Trong thế hệ trẻ thủ đô, ngoại trừ kiểu yêu nghiệt như Tiêu Thiên Minh, thì anh ta cũng được coi là cao thủ xếp hàng đầu.
Dường như có rất ít người có thể phá giải nội khí của anh ta, nhưng không ngờ hôm nay lại bị một người còn trẻ hơn anh ta như Diệp Viễn phá giải.
Bất giác, anh ta lại điều khiển nội khí, áp bức về phía Sở Vân Phi.
“Anh, anh đang làm gì thế?”
Nhưng lúc này, trên tầng lại vang lên một giọng nói.
Chỉ thấy ở lối cầu thang tầng hai, một cô gái mặc áo da, mặc mặc vô cùng ngược với trào lưu, trên mặt còn trang điểm kiểu khói dày vui vẻ từ trên cầu thang đi xuống.
Khi Diệp Viễn nhìn thấy cô gái đó, không biết làm sao, cứ có một cảm giác đặc biệt, hơn nữa cảm thấy cô gái này rất quen, hình như đã từng gặp cô gái này ở đâu đó.
Nhưng nhất thời không nghĩ ra.
“Ở đây không có việc của em, lên tầng cho anh”.
Sau khi Hiên Viên Thừa Thiên lạnh lùng nói một câu.
Cô gái lập tức bĩu môi, định bỏ đi.
Mặc kệ cô gái, Hiên Viên Thừa Thiên liếc nhìn Diệp Viễn một cái xong, mới nhìn sang Sở Vân Phi lạnh lùng nói.
“Xin lỗi đi”.
Sở Vân Phi không dám nói thêm một câu, bèn định xin lỗi Lâm Oánh Oánh.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại kéo Sở Vân Phi đang định xin lỗi lại, thản nhiên nói.
“Chúng tôi không làm sai việc gì, tại sao phải xin lỗi?”
Một câu nói đột ngột của Diệp Viễn lập tức khiến hiện trường rời vào tĩnh lặng như cái chết.
Cũng khiến Hiên Viên Thừa Thiên định bỏ đi dừng bước chân.
Còn cô gái ăn mặc ngược với trào lưu lại nổi hứng thú nhìn Diệp Viễn.
Rất nhiều người ở hiện trường không nhận ra Diệp Viễn, bọn họ nhìn thấy Sở Vân Phi và Diệp Viễn đến cùng nhau, bèn cho rằng Diệp Viễn là người của Sở Vân Phi.
Lập tức tất cả mọi người đều toát mồ hôi thay Sở Vân Phi, lại có một cậu em liều lĩnh dám nghi ngờ mệnh lệnh của Hiên Viên Thừa Thiên.
Còn đám người Ngọc Lâm Phong lại đều tỏ vẻ mặt xem kịch hay.
Bởi vì trước nay bọn họ vẫn chưa từng thấy có người dám nghi ngờ mệnh lệnh của Hiên Viên Thừa Thiên.
“Quả nhiên đầu óc có vấn đề!”
Lâm Phi Phi mắng một câu, ánh mắt nhìn Diệp Viễn giống như nhìn một kẻ ngốc.
Lâm Oánh Oánh lại vô cùng kích động, bây giờ cô ta chỉ mong Hiên Viên Thừa Thiên lập tức giết tên ngốc Diệp Viễn.
Còn hai người Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống lại kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, anh ta không hiểu tại sao Diệp Viễn lại nói ra lời này vào lúc này.
Còn các đại lão Giang Bắc phía sau Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống đều sắp hận chết Diệp Viễn rồi.
Bây giờ bọn họ cũng coi là người cùng phe với đám người Sở Vân Phi, Diệp Viễn đắc tội với Hiên Viên Thừa Thiên như vậy, nếu Hiên Viên Thừa Thiên nổi giận lây sang bọn họ thì nguy to rồi.
“Cậu Hiên Viên, xin lỗi, sự việc xảy ra là do sai sót chúng tôi, tại đây tôi xin nhận lỗi với cô đây!”
Lúc này, chỉ có Phùng Tiêu Tiêu phản ứng lại, lập tức cầu xin thay Diệp Viễn..
Danh Sách Chương: