Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276

“Ngoài ra, lập tức chuẩn bị một phần quà lớn mang đến bệnh viện để bồi thường cho những tổn thất do Vương Tử Dương gây ra, bồi thường gấp trăm lần!”

“Rõ!”

Sau khi để lại số điện thoại cùng với cái tên Diệp Diệt Tiêu, Diệp Viễn đã rời khỏi câu lạc bộ Thịnh Đường.

Ra khỏi câu lạc bộ, Diệp Viễn chạy tới bệnh viện trước.

……

Sau khi vào bệnh viện thì nhìn thấy một nhóm lãnh đạo dẫn đầu là viện trưởng Vương Đông Lâm đang ở trong phòng bệnh của Phùng Hạo.

“Tình hình thế nào rồi?”

Diệp Viễn tiến lên hỏi.

“Chào anh Diệp!”

Nhóm Vương Đông Lâm thấy Diệp Viễn đến bèn cung kính chào hỏi anh.

“Anh Diệp, chúng tôi đã rửa ruột cho bệnh nhân, hoàn toàn không còn nguy hiểm gì nữa, nhưng hai chân này thì chúng tôi cũng bất lực, e là sau này không thể đứng được nữa!”

Vương Đông Lâm nói tới đó thì nước mắt của mẹ Phùng bên cạnh Phùng Tiêu Tiêu đã rơi xuống.

Hai chân của Phùng Hạo mắc chứng bại liệt của trẻ em, nó vốn có thể chữa trị được.

Nhưng lúc đó bố Phùng Tiêu Tiêu vừa qua đời, nhà cũng nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn không đủ nguồn tài chính để chữa trị cho Phùng Hạo.

Thế nên mới lỡ mất thời cơ tốt nhất để chữa trị, mới khiến bệnh của Phùng Hạo cứ kéo dài như thế, hoàn toàn không còn hi vọng chữa hỏi nữa.

“Không sao, để tôi xem!”

Nói xong, Diệp Viễn tiến lên, cẩn thận kiểm tra hai chân Phùng Hạo.

Phát hiện hai chân Phùng Hạo vì không được trị liệu nên phần lớn cơ bắp đã co rút lại, có vài đoạn cơ đã hoại tử.

Tuy tình trạng khá nặng nhưng không thể làm khó được Diệp Viễn.

Phùng Tiêu Tiêu thấy Diệp Viễn khựng lại thì dò hỏi.

“Diệp Viễn, thế nào rồi?”

Vương Đông Lâm và các bác sĩ cũng căng thẳng nhìn Diệp Viễn.

Diệp Viễn nói: “Chắc là có thể chữa được”.

“Có thể chưa được ư?”, Vương Đông Lâm không dám tin cho lắm.

“Anh Diệp là thần y mà, bệnh gì lại không chữa được cơ chứ!”, Sở Vân Phi mặt đầy khinh thường trả lời.

Mà mẹ Phùng cùng với Phùng Tiêu Tiêu thì lại xúc động đến bật khóc.

Mấy năm gần đây bọn họ cũng bị dằn vặt không ít vì hai chân của Phùng Hạo.

Nhưng dù họ tìm đến bác sĩ nào, thì cũng nhận được câu trả lời là bất lực với tình trạng hai chân cậu bé.

Không ngờ hôm nay Diệp Viễn lại nói mình có thể chữa được hai chân của em trai cô ta.

Phùng Tiêu Tiêu xúc động đến mức muốn quỳ xuống dập đầu với Diệp Viễn.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK