Trong nháy mắt, Thẩm Tiểu Tiểu đã cảm thấy thứ áp lực mạnh mẽ kia đã biến mất không còn tăm hơi.
Mà Hứa Gia Di và Hứa Xương Thịnh bên cạnh là võ giả nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, trán vã một lớp mồ hôi mỏng.
Khi bọn họ không thể chịu nổi uy áp của Cổ Thông Thiên, thì một giọng nói to lớn đã nổ vang trong tai họ.
“Ha ha ha, đại sư Cổ quả nhiên rất mạnh, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến mấy trăm võ giả không thể ngóc đầu dậy nổi rồi, vãn bối bội phục!”
Khoảnh khắc âm thanh đó vang lên, uy áp của Cổ Thông Thiên cũng nhanh chóng biến mất không còn một mảnh.
Lúc này, mọi người chợt hoảng hốt nhìn thấy trước mặt đám người Cổ Thông Thiên, không gian chợt vặn vẹo, đột nhiên xuất hiện vài bóng người.
Dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo võ sĩ của nước Uy.
Sau lưng thanh niên đó cũng là một ông lão mặc đồ võ sĩ giống vậy, cùng với một người trông như ninja, không thấy rõ mặt, không biết là nam hay nữ.
Nội khí của mấy người kia cũng sôi trào dữ dội, đều là cao thủ siêu cấp nhất.
“Trung Tam Dã Tường?”
Cổ Thông Thiên lạnh lùng thốt ra bốn chữ.
Đồng thời trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ thực lực của Trung Tam Dã Tường này.
Lúc nãy ông ta phải dùng một phần công lực mới có thể khiến các võ giả ở đây không thể ngước đầu lên được.
Uy áp của ông ta, không phải là Thánh Giả thì không thể phá được.
Mà Trung Tam Dã Tường tuổi còn trẻ như thế, lại có thể dễ dàng phá vỡ uy áp của ông ta.
Đoán chắc cảnh giới của Trung Tam Dã Tường đã đạt tới ít nhất là cảnh giới Thánh Giả, nhưng rất có thể đã lên tới cảnh giới Thánh Giả trung kỳ.
Một cao thủ Thánh Giả trung kỳ chưa tới ba mươi tuổi, điều này khiến Cổ Thông Thiên muốn bình tĩnh cũng không được.
“Kẻ này tuyệt đối không được giữ, nếu không đến cuối cùng khi lấy được cuộn da dê kia, thăm dò cổ mộ của cao thủ võ đạo trên đỉnh núi, sẽ là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh!”, Cổ Thông Thiên thầm nghĩ.
Trung Tam Dã Tường mạnh đến mức Cổ Thông Thiên đã nổi lên ý định giết người.
Lần này Cổ Thông Thiên rời núi không phải là để báo thù cho đồ đệ của mình người như người ngoài đồn đãi, tất cả chỉ là một lớp ngụy trang.
Mục đích thật sự của ông ta đều vì trước đó Trung Tam Dã Tường đã cử người liên lạc với ông ta.
Muốn ông ta và Phệ Thiên Giáo kết hợp lại để cùng thăm dò cổ mộ của cao thủ đệ nhất giới võ đạo kia.
Có tổng cộng bốn mảnh bản đồ da dê vẽ đường vào trong cổ mộ.
Trong tay ông ta có một cái, Trung Tam Dã Tường có một cái.
Phệ Thiên Giáo tìm được mảnh thứ ba trong tay một kẻ trộm mộ.
Về phần mảnh cuối cùng kia thì không ai biết đang nằm trong tay kẻ nào.
Ba bên cùng bàn bạc với nhau, người nào có thể lấy được cuộn da dê cuối cùng.
Thì người đó sẽ có quyền phân chia vật truyền thừa của cao thủ đệ nhất giới võ đạo đó.
Mà Phệ Thiên Giáo lại bỏ cuộn bản đồ giả vào phòng đấu giá Long Hưng, muốn câu ra tấm bản đồ cuối cùng.
Kết quả lại không như ý họ muốn.
Khi bọn họ đều sầu não không biết phải tìm kiếm ở đâu mảnh da dê cuối cùng.
Thì Trung Tam Dã Tường lại đột ngột báo lại cho ông ta và Phệ Thiên Giáo biết cuộn da dê cuối cùng nằm trong tay một đại sư tên Diệp Viễn.
Mà Trung Tam Dã Tường lại muốn tiến hành quyết đấu sinh tử với đại sư Diệp, muốn lấy cuộn da dê đó từ tay đại sư Diệp kia.
Ông ta vội vàng điều tra tình huống, sau đó mới biết được, em trai của Trung Tam Dã Tường bị đại sư Diệp giết chết, nên Trung Tam Dã Tường mới muốn khiêu chiến đại sư Diệp kia.
Mà kết quả đó cũng là thứ mà ông ta không muốn nhìn thấy.
Đang sầu não không biết phải làm sao để lấy được cuốn da dê kia thì nào ngờ đồ đệ của ông ta lại bị đại sư Diệp kia đánh bị thương.
Điều này khiến ông ta có lý do, vì thế đã nhanh chóng tuyên bố khiêu chiến Diệp Viễn trước.
Chỉ cần giết chết Diệp Viễn, thì ông ta có thể lấy được cuộn da dê còn lại.
Đến khi đó, lúc thăm dò cổ mộ của cao thủ đệ nhất kia thì ông ta là người có tiếng nói lớn nhất..
Danh Sách Chương: