Vô số thành viên băng nhóm Hạo Thiên đã bao vây toàn bộ khu phát triển.
Trong hộp đêm Thịnh Đường, La Hạo Vũ đang liên tục gọi điện thoại cứu viện khắp nơi.
Nhưng điều khiến anh ta vô cùng tuyệt vọng chính là những người bình thường xưng anh xưng em với anh ta, lúc này không một ai muốn nghe điện thoại.
Đúng lúc này, một đàn em thuộc hạ vô cùng kinh hoàng xông vào.
“Lão đại, không xong rồi, người băng nhóm Hạo Thiên đã hoàn toàn bao vây lấy bọn họ, bọn họ muốn anh giao ra câu lạc bộ Thịnh Đường, còn muốn quy thuận về băng nhóm Hạo Thiên, nếu không thì sẽ đại khai sát giới”.
Nghe vậy, La Hạo Vũ liền cười lạnh.
Anh ta biết rõ, bây giờ người của băng nhóm Hạo Thiên bao vây không giết bọn họ, thật ra là để bức ép Diệp Viễn sau lưng anh ta xuất hiện.
Dù sao chuyện Lưu Đường chết cũng không giấu được tất cả mọi người, bọn họ đều biết rõ, La Hạo Vũ chỉ là bù nhìn của Diệp Viễn mà thôi.
Mà Diệp Viễn trước đó có thể dễ dàng giết chết đám người Lưu Đường và Lưu Hổ, đương nhiên cũng khiến những người này vô cùng kiêng kỵ.
Cũng vì vậy vẫn không đến thu phục bọn họ, mà liên tục phái người đến quấy rầy.
“Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Có cần nhờ anh Diệp giúp đỡ không!”, đàn em thuộc hạ hỏi.
“Vừa rồi tôi đã gọi điện cho anh Diệp rồi, chỉ là điện thoại anh Diệp vẫn luôn tắt máy!”
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Biết được hôm nay khả năng sẽ chết chắc, nhưng La Hạo Vũ không muốn cam chịu số phận như vậy.
“Anh em phái đi tìm người giúp đã trở về chưa?”
“Lão đại, vừa nhận được tin tức, mấy tên khốn kia không phải đi tìm ai giúp đỡ cả, bọn họ vừa rời đi đã quy thuận đám người băng nhóm Hạo Thiên rồi!”
“Đáng chết!”
“Bây giờ chúng ta còn có bao nhiêu anh em?”
“Chỉ còn lại mấy chục người chúng ta thôi!”
La Hạo Vũ quay đầu nhìn xung quanh một vòng.
Còn lại mười mấy tên đàn em, chính là mười mấy người từ nhỏ lớn lên cùng anh ta ở cô nhi viện.
“Aiz!”, sau khi thở dài.
La Hạo Vũ liền tiện tay lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho đàn em bên cạnh.
“Đây là tất cả tài sản trong tay tôi, cậu cầm đi chia cho anh em đi”.
La Hạo Vũ biết rõ, tối này chắc chắn anh ta phải chết, dù sao cũng sắp chết rồi, không thể liên lụy đến những anh em đã đi theo anh ta mười mấy năm.
Những anh em này cũng đã theo anh ta trưởng thành từ cô nhi viện, vì không có tiền đi học, bọn họ đã bỏ học từ lâu.
Vào xã hội cũng không có công việc gì đàng hoàng, bị chèn ép, cuối cùng bọn họ chỉ có thể lang thang đầu đường xó chợ, trở thành một tên côn đồ.
Vốn tưởng rằng cả đời này vẫn sẽ luôn ở đầu đường xó chợ, cuối cùng có thể chết trên phố.
Nhưng không ngờ Diệp Viễn giết Lưu Đường, chỉ tay quyết định anh ta trở thành lão đại của khu phát triển.
Anh ta một bước lên trời, còn muốn dẫn theo các anh em lập ra kế hoạch lớn, nhưng kết quả lại gặp chuyện như vậy.
“Anh Vũ, anh có ý gì vậy? Anh cảm thấy chúng em là hạng người tham sống sợ chết, ham mê tiền tài sao?”
“Đúng vậy, nếu chúng em muốn đi thì đã đi lâu rồi, còn kiên trì ở đây với anh đến tận bây giờ sao?”
“Không sai, anh Vũ, chúng ta lớn lên bên nhau, thân như anh em, không phải chỉ là chết sao, có gì ghê gớm!”
“Đúng vậy, anh Vũ, nhiều năm như vậy, chúng em là người thế nào anh còn không biết sao?”
“Anh Vũ, chúng ta cùng liều mạng với những người đó, dù chết, chúng ta cũng phải kéo theo bọn họ cùng chịu tội!”
“Không sai!”
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc đều là dáng vẻ sẵn sàng liều mạng, La Hạo Vũ vô cùng cảm động.
Cuộc đời có mấy người anh em tốt như vậy, chết cũng không hối tiếc.
“Được, vậy chúng ta mau đi liều mạng, lưới rách cá chết!”
La Hạo Vũ vung tay, dẫn theo mười mấy cậu em khí thế hung hăng lao xuống tầng.