Hô gào với chú Lý bên cạnh: “Chú Lý, bắt tên khốn khiếp đáng chết đó cho tôi!”
Khi chú Lý vừa định ra tay, Vương Tử Hiên ở bên cạnh đã chủ động lên tiếng nói.
“Để tôi đi bắt tên lừa đảo đó cho cô!”
Nói xong, Vương Tử Hiên lập tức xông ra cửa lớn.
“Vương Tử Hiên, mẹ kiếp, cậu đừng có làm bừa cho tôi!”
Lâm Vỹ Phong đang kiểm tra tình trạng của Lâm Vạn Phi ở cửa lập tức quát lên.
Lâm Vỹ Phong vẫn luôn tin Diệp Viễn không phải kẻ lừa đảo, mà là người có đại năng thực sự.
Đáng tiếc, hình như Vương Tử Hiên không nghe thấy lời của Lâm Vỹ Phong, vẫn xông về phía Diệp Viễn còn chưa đi xa với tốc độ nhanh nhất.
“Nhóc con, mẹ kiếp, mày đã dùng thủ đoạn gì với ông Lâm”.
Lâm Vỹ Phong nổi giận ra tay, đập một chưởng thật mạnh về phía lưng của Diệp Viễn.
Dường như muốn dồn Diệp Viễn vào chỗ chết.
Cảnh này khiến Lâm Vỹ Phong nhìn tức giận muốn nổ mắt, ông ta vội vàng quát lớn.
“Vương Tử Hiên, dừng tay lại cho tôi!”
Nhưng đã quá muộn.
Vương Tử Hiên là võ giả cảnh giới tông sư, dứt khoát, tốc độ cực nhanh, người bình thường không thể hiểu được.
Nhìn thấy chưởng của Vương Tử Hiên sắp đập vào lưng Diệp Viễn, Lâm Vỹ Phong tuyệt vọng nhắm đôi mắt.
Diệp Viễn mà chết, thì ông cụ và con trai ông ta chắc chắn sẽ chết.
“A!”
Nhưng liền sau đó, lại nghe thấy tiếng kêu thảm của Vương Tử Hiên.
Lâm Vỹ Phong mở mắt theo bản năng, kinh ngạc nhìn thấy Diệp Viễn thản nhiên đứng tại chỗ, cũng chẳng quay đầu lại.
Còn Vương Tử Hiên ra tay, lúc này lại ôm cánh tay đã rách cả da thịt, lộ ra xương trắng, vẻ mặt chấn hãi.
“Mày… mày cũng là võ giả?”
Vương Tử Hiên vô cùng kinh hãi nhìn Diệp Viễn.
Anh ta vốn cho rằng một chưởng của người cảnh giới tông sư như mình hoàn toàn có thể đập chết người bình thường như Diệp Viễn.
Nhưng khi một chưởng của anh ta đập đến sau lưng Diệp Viễn, anh ta biết mình đã sai, đại sai ngàn sai.
Diệp Viễn vốn không phải là người bình thường, mà là một võ giả mạnh hơn anh ta không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, Diệp Viễn đến trước người Vương Tử Hiên, từ cao nhìn xuống Vương Tử Hiên nói.
“Nói đi, mày có quan hệ gì với Lục Thiên Hành?”
Khi Diệp Viễn vừa nhìn thấy Vương Tử Hiên, thì đã cảm thấy rất quen thuộc, vừa nãy khi người này ra tay.
Cuối cùng anh nghĩ ra, công pháp của người này lại giống với Lục Viễn đã giết anh trước đây.
Điều này khiến anh hiểu, có lẽ người này cũng là đồ tử đồ tôn của Lục Thiên Hành.
“Lục Thiên Hành là ai, tao không quen!”, trong mắt Vương Tử Hiên lóe lên vẻ hoảng sợ.
“Không nói, không nói thì đi chết đi!”
Ánh mắt Diệp Viễn lạnh lùng, liền định ra tay.
“Mày không thể giết tao, sư phụ tao là…”, Vương Tử Hiên đang định nói mấy chữ, đột nhiên ánh mắt anh ta sáng lên, nhìn sang phía sau Diệp Viễn.
Vô cùng kích động nói: “Sư phụ cứu con!”
Diệp Viễn quay đầu theo bản năng, lại phát hiện phía sau trống không.
Nhân lúc Diệp Viễn quay đầu, Vương Tử Hiên dưới đất bỗng đứng lên, dồn lực vào chân hết sức mau chóng bỏ chạy thật xa.
“Hừ, muốn chết hả!”
Thấy Diệp Viễn giơ nhẹ bàn tay, vung trong không trung, Vương Tử Hiên đã chạy xa mấy mét lập tức cảm thấy phía sau truyền đến một cảm giác nguy hiểm chưa từng có.
Anh ta vừa quay đầu đã nhìn thấy phía sau có một dấu bàn tay khổng lồ từ không trung đập về phía anh ta.
“Phập!”
Một tiếng vang lớn, dấu bàn tay khổng lồ đó đập mạnh lên lưng Vương Tử Hiên.
Vương Tử Hiên cũng không kêu hự được một tiếng, lập tức hóa thành bột vụn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Viễn thi triển thủ đoạn tu tiên để giết người.
“Trời ơi, thủ đoạn gì thế này?”
Lâm Vỹ Phong ở chỗ không xa nhìn thấy một chiêu giống như thủ đoạn thần tiên của Diệp Viễn, càng kinh hãi hơn.
Nhưng lúc này ông ta không kịp nghĩ nhiều vấn đề này.
Chỉ thấy ông ta vội vàng chạy đến, trực tiếp quỳ trước mặt Diệp Viễn.
“Anh Diệp, xin anh ra tay cứu con trai và bố của tôi đi, tôi dập đầu với anh đấy!”
“Đừng cầu xin tôi, tôi là kẻ lừa đảo, tôi không có năng lực cứu người!”
Sau khi Diệp Viễn lạnh lùng vứt lại một câu liền quay người bỏ đi.