Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khoảng mười phút, Phùng Tiêu Tiêu đi ra với khuôn mặt đầy nước mắt.

“Diệp Viễn, thật sự cảm ơn anh!”

Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói: “Khách sáo với tôi làm gì!”

Ngay sau đó Diệp Viễn lại lấy ra hai viên đan dược, đưa cho Phùng Tiêu Tiêu.

“Đúng rồi, hai viên đan dược này để cho cô và mẹ cô, rất có ích với cơ thể hai người!”

“Không cần đâu!”

Phùng Tiêu Tiêu biết đan dược này chắc chắn rất trân quý.

Diệp Viễn đã giúp đỡ bọn họ nhiều như vậy, cô còn không biết nên báo đáp Diệp Viễn như thế nào.

“Không sao, thuốc này tôi có rất nhiều!”

“Chị Tiêu Tiêu, chị cứ ăn đi, anh Diệp biết luyện đan, hơn nữa trong nhà em còn có rất nhiều dược liệu, đủ cho anh ấy dùng!”

Lời này của Thư Uyển Nhi khiến vẻ mặt của Phùng Tiêu Tiêu bất chợt ủ rũ.

Đúng vậy, Diệp Viễn như vậy, người có thể ở bên anh chắc chắn đều là con gái nhà giàu có quý tộc.

Nhưng cô xuất thân từ nhà nghèo, vốn không xứng với Diệp Viễn.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu càng ảm đạm.

Đương nhiên Diệp Viễn đã chú ý đến sắc mặt của Phùng Tiêu Tiêu, anh vội vàng nói.

“Tiêu Tiêu, nếu cô coi tôi là bạn, vậy thì ăn viên đan dược này đi”.

Lời này của Diệp Viễn khiến Phùng Tiêu Tiêu hơi do dự, cuối cùng mới nhận lấy đan dược.

Mấy người quay lại phòng bệnh, Phùng Hạo mới vừa khôi phục lại năng lực hành động đang kích động đi đi lại lại xung quanh phòng,

Còn mẹ Phùng vui mừng đứng ở một bên.

“Mẹ, đây là Diệp Viễn cho!”

“Dì, thuốc này rất có lợi cho sức khỏe của dì và Tiêu Tiêu, mọi người mau ăn đi!”

Mẹ Phùng vô cùng nghe lời Diệp Viễn.

Bà ta không chút do dự nuốt viên đan dược kia.

Phùng Tiêu Tiêu thấy vậy cũng nuốt đan dược.

Một lát sau, hai người liền cảm thấy trong cơ thể truyền đến cảm giác sảng khoái.

Còn bên ngoài cơ thể lại có vô số cặn bẩn đen nhánh chui ra từ lỗ chân lông, tản ra mùi hôi thối.

“Diệp Viễn, chúng tôi như này là sao?”

Chuyện này khiến hai người đều giật mình.

Diệp Viễn vội vàng nói: “Dì, không cần lo lắng, đang dược này có công dụng gột rửa tinh tủy, có thể bài tiết toàn bộ cặn bẩn trong cơ thể, từ nay về sau bách bệnh bất xâm”.

“Thần kỳ vậy sao?”

Hai người giật cả mình, bách bệnh bất xâm, quả thật là tiên đan.

Mà Sở Vân Phi ở bên cạnh mặt đầy hâm mộ.

“Dì, mọi người đi tắm trước đi”.

Lúc này, toàn thân hai người tản ra mùi hôi thối, mùi quả thật có hơi gay mũi.

Sau khi hai người vào, Sở Vân Phi liền kéo Diệp Viễn lại nói.

“Anh Diệp, đan dược này còn không, cho tôi một viên!”

“Yên tâm, không thiếu được anh đâu!”

Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp ném một cái bình ngọc cho Sở Vân Phi.

“Anh uống một viên, còn lại giữ cho người nhà anh!”

“Cảm ơn anh Diệp!”

Sau khi Sở Vân Phi nhận lấy chai thuốc, giống như nhìn thấy trân bảo hiếm thế, cẩn thận cất đi.

Cùng lúc đó, trong phòng tắm.

Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng đang gột rửa cặn bẩn trên người, mẹ Phùng liền nói.

“Tiêu Tiêu, con định thế nào với Diệp Viễn?”

Hôm nay nhìn thấy bên cạnh Diệp Viễn có một Thư Uyển Nhi dung mạo và vóc dáng không kém hơn con gái mình, rồi lại thấy sắc mặt của cô ta, mẹ Phùng liền biết Phùng Tiêu Tiêu muốn từ bỏ Diệp Viễn.

Nhưng mẹ Phùng lại không muốn từ bỏ đứa con rể hoàn mỹ như Diệp Viễn.

Phùng Tiêu Tiêu ngơ ngác một lúc mới yếu ớt nói: “Mẹ, con không xứng với Diệp Viễn!”

“Con bé ngốc này, có gì xứng hay không xứng, nếu con thích Diệp Viễn thì cứ chủ động bày tỏ với người ta, mẹ có thể nhìn ra Diệp Viễn cũng thích con!”

“Nhưng bên cạnh Diệp Viễn đã có Thư Uyển Nhi, chẳng lẽ mẹ muốn con làm kẻ thứ ba sao?”, Phùng Tiêu Tiêu có chút khó xử nói.

“Con ngốc à, loại người như Diệp Viễn không thể dùng cách đối đãi như người bình thường được, phụ nữ bên cạnh người như vậy nhất định không ít!”

“Hơn nữa, cái cô Thư Uyển Nhi kia ngoài gia thế tương đối hiển hách ra, những mặt khác con cũng không kém hơn cô ta là bao!”

“Nếu con thích cậu ta thì cứ chủ động ra tay, cướp Diệp Viễn từ bên cô gái đó về!”

Một câu nói của mẹ Phùng đã khiến Phùng Tiêu Tiêu ngơ ngác.

Đúng vậy, mình vẫn luôn bị động, từ trước đến nay chưa từng chủ động tranh giành cái gì.

Lúc nhìn thấy Thư Uyển Nhi và Diệp Viễn ở bên nhau, cô ta liền nảy sinh suy nghĩ lùi bước.

“Đức bé ngốc này, hạnh phúc này đều là mình tranh giành lấy, nếu con luôn nhượng bộ như vậy, đến lúc đó con sẽ hối hận bằng chết luôn!”

“Nghe mẹ, lát nữa còn tìm cơ hội tỏ tình với Diệp Viễn, hoặc trực tiếp tìm cơ hội gạo nấu thành cơm”.

Lời này của mẹ Phùng khiến sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu đỏ bừng.

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK