Chẳng mấy chốc, những chiếc xe của nhà họ Tô đều rời đi.
“Phụt!”
Đúng lúc khi đội xe của nhà họ Tô biến mất
Diệp Viễn phụt ra một ngụm máu lớn.
“Anh Diệp, anh không sao chứ?”
Liễu Huân sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ Diệp Viễn.
“Không sao! Đỡ tôi vào!”
Sau khi trở lại biệt thự, Diệp Viễn tự đi vào trong phòng, bắt đầu trị thương.
Đầu giờ chiều, Diệp Viễn đi ra khỏi phòng, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường.
Vết thương của anh gần như đã lành bảy, tám phần.
“Anh Diệp, tôi vừa nhận được thông tin, nhà họ Tiêu đã gọi điện cho nhà họ Tô, bảo Tô Lâm đi đón Tô Yên Nhiên trở về.
Một tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn với Tiêu Thiên Minh!”
Liễu Huân vội vàng đi tới nói với Diệp Viễn thông tin mà anh ta vừa nghe được từ người trong nhà.
Diệp Viễn nghe vậy chỉ bình tĩnh gật đầu.
“Bây giờ, anh lập tức bảo chú anh đưa vài loại thuốc lâu năm cho tôi, càng nhiều càng tốt! Hơn nữa, để đẩy nhanh hấp thụ thuốc, tháng này tôi sẽ cần rất nhiều dược liệu!”
Chuyện hôm nay khiến Diệp Viễn hiểu rõ, bản thân anh vẫn vô cùng yếu ớt, một nhà họ Tô nhỏ bé cũng đã khiến anh phản kháng trong sự bất lực.
Huống hồ, trong tương lai còn phải đối diện với nhà họ Tiêu hùng mạnh.
Cho nên, trong thời gian một tháng, anh phải đẩy thực lực của bản thân đến mức mạnh nhất.
Chỉ có như vậy, anh mới có cơ hội chiến đấu với nhà họ Tô và đánh lại Tiêu Thiên Minh.
“Được!”
Liễu Huân không dám chậm trễ, vội vàng gọi cho Liễu Khánh Phi.
Sau đó, Liễu Huân lại nói.
“Anh Diệp, tôi sẽ về nhà vài ngày, hai hôm nay, anh có chuyện gì thì cứ tìm Sở Vân Phi và chú tôi giúp nhé”.
Liễu Huân biết, sau một tháng, Diệp Viễn muốn đối đầu trực diện với Tiêu Thiên Minh và nhà họ Tô.
Anh ta có lòng muốn giúp Diệp Viễn, nhưng nếu anh ta làm như vậy thì sẽ chẳng khác nào kéo nhà họ Liễu vào thế đối lập với nhà họ Tiêu.
Chuyện lớn như vậy, anh ta không thể mạo hiểm cả dòng họ được.
Anh ta phải trở về xin ý kiến của ông nội anh ta.
“Được!”
Thực ra, Diệp Viễn cũng hiểu được rằng vì sao Liễu Huân lại về nhà lúc này.
Anh không nói gì, nhưng thật tình, anh không hi vọng Liễu Huân nhúng tay vào chuyện này.
Bởi vì đây là ân oán cá nhân giữa anh và nhà họ Tiêu.
Sau khi Liễu Huân rời đi, Liễu Khánh Phi sai người đưa một lượng lớn dược liệu tới.
Muốn nâng cao thực lực trong thời gian ngắn, ngoại trừ việc phải hấp thu một lượng lớn linh khí Thiên Địa còn cần có dược liệu hỗ trợ.
Bất giác, mặt trời đã lên cao.
Đến 12 giờ trưa, trong không trung bỗng nổi lên một đám mây đen lớn, giống như một con quỷ nuốt chửng ánh sáng.
Khi mây đen bao phủ cả bầu trời, Diệp Viễn chợt mở mắt, một tia sáng lạnh loé lên trong đôi mắt anh.
Anh không nhúc nhích, bình tĩnh ngồi thiền bên hồ.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, trời đất tràn ngập sát khí nồng đậm.
Chúng khiến người ta bất giác nổi da gà.
Xung quanh biệt thự đã bị bao vây bởi 10 người mặc đồ đen, khăn đen che kín mặt, không ngừng tiến vào biệt thự mà không phát ra một tiếng động nào.
Rõ ràng, những người này được đào tạo bài bản, động tác của họ giống nhau như đúc.
“Phù!”
Lúc này, một luồng gió mạnh thổi qua, mười người áo đen gần như cùng một lúc đáp xuống xung quanh Diệp Viễn, bao vây anh không còn đường lui.
“Xoẹt!”
Bỗng nhiên, một tia chớp loé lên, rạch ngang bầu trời bao la.
Khiến không gian sáng rõ như ban ngày.
Cũng chính lúc này, trường đao trên tay mười người kia đồng thời tấn công vào những huyệt đạo quan trọng trên người Diệp Viễn.
Giây tiếp theo, “Diệp Viễn” trước mặt chúng đã biến mất.
“Đợi mấy người lâu rồi đấy!”
Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng chúng.
Gần như đồng thời, chúng tấn công về phía giọng nói phát ra.
Đáng tiếc, chúng vẫn không thể chạm tới anh.
Trong giây tiếp theo, chỉ nghe thấy những tiếng động liên tiếp nhau.
“Bụp bụp bụp…”
Những âm thanh nặng nề vang lên.
Năm người trong đó bay ra ngoài, máu tươi phun ra như suối.
Sau đó, chúng bị đập mạnh xuống đất, chết ngay lập tức.
“Đụng phải cao thủ rồi, chia nhau ra trốn!”
Năm người còn lại không hề do dự, chia ra năm hướng khác nhau chạy trốn.
“Đến thì cũng đến rồi, đi sao được!”
Danh Sách Chương: