“Tôi nói rồi, nếu cô muốn ở lại bên cạnh tôi, vậy tất cả đều phải theo quy tắc của tôi, nếu như cô không tuân theo, vậy bây giờ cô có thể đi được rồi!”
Nghe thấy Diệp Viễn dường như có phần tức giận, sắc mặt Thư Uyển Nhi lập tức bị dọa cho trắng bệch.
Cô ta luôn miệng nói xin lỗi: “Anh Diệp, tôi sai rồi!”
“Biết sai rồi hả, còn không mau ngồi xuống ăn cơm!”
Thư Uyển Nhi vội vàng gật đầu, khôn khéo ngồi bên cạnh Diệp Viễn.
“Đúng rồi, tốt lắm, ăn cơm thôi!”
Nói xong, Diệp Viễn đưa cho Thư Uyển Nhi một đôi đũa, còn mình bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thư Uyển Nhi thì gắp thức ăn giúp Diệp Viễn, còn mình lại thỉnh thoảng dè dặt ăn một miếng.
Cảnh này khiến cho Diệp Viễn hiểu ra, muốn thay đổi những tư tưởng phong kiến ăn sâu trong lòng Thư Uyển Nhi, e rằng phải cần một khoảng thời gian rất dài.
Lúc ăn cơm, Diệp Viễn cũng phổ cập cho Thư Uyển Nhi một chút quy tắc của anh.
Nói là quy tắc, thật ra chính là không có những quy tắc lộn xộn kia.
Một tiếng sau.
Cuối cùng Diệp Viễn đã ăn uống no đủ, lúc Thư Uyển Nhi chuẩn bị thu dọn bát đũa thì Diệp Viễn lại ngăn cản cô ta.
“Không cần quan tâm mấy thứ này, đi thôi, tôi dẫn cô đi tiếp xúc thêm với thế giới bên ngoài, nếu cô muốn đi theo tôi, vậy về sau phải quen với thế giới bên ngoài kia”.
“Được! Tôi đi thay quần áo!”
Một lúc sau, Thư Uyển Nhi từ trong phòng đi ra.
Sau khi nhìn thấy Thư Uyển Nhi ăn mặc như vậy, Diệp Viễn lại một lần nữa ngơ ngẩn.
Lúc này Thư Uyển Nhi mặc áo dài màu xanh lục, mái tóc đen nhánh được buộc nhẹ bằng trâm ngọc, xõa xuống eo như thác nước.
Hai bên tai đeo bông tai vô cùng vô cùng cân đối.
Cộng thêm lông mày lá liễu hoàn mỹ của cô ta, môi mỏng mũi đẹp, ngũ quan mắt ngọc mày ngài, ngực cao vút, eo con kiến tuyệt đẹp, đôi chân ngọc thẳng tắp.
Quả đúng là tiên nữ tuyệt thế thoát tục, vô cùng xinh đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhìn thấy Diệp Viễn ngơ ngác, Thư Uyển Nhi có chút nghi ngờ nói.
“Sao vậy anh Diệp? Đồ tôi mặc không hợp sao?”
“Không có, không có, vô cùng hợp, vô cùng hợp, cực kỳ đẹp”.
Cuối cùng Diệp Viễn đã phản ứng lại, liên tục nói.
Cùng lúc này, trong lòng Diệp Viễn đã đưa ra quyết định, từ hôm nay trở đi, Thư Uyển Nhi này chính là người của anh.
Người đẹp như vậy có lý do gì không nhận.
Nhận được khen ngợi của Diệp Viễn, Thư Uyển Nhi nở nụ cười.
Mà nụ cười này lại khiến Diệp Viễn ngây ngẩn, khiến anh không khỏi nhớ đến một câu.
Cười lên thật xinh đẹp.
“Anh Diệp, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Thư Uyển Nhi chủ động đi tới, Diệp Viễn kéo bàn tay nhỏ bé của Thư Uyển Nhi ra khỏi biệt thự.
Vừa ra khỏi biệt thự, Sở Vân Phi đúng lúc bước từ trên xe xuống.
Lúc nhìn thấy Thư Uyển Nhi, Sở Vân Phi lập tức bị kinh động.
Nhưng khi anh ta thấy Diệp Viễn đang nắm tay Thư Uyển Nhi, dường như đã hiểu chút gì đó, anh ta giơ ngón tay cái về phía Diệp Viễn.
Hai người ngồi trên xe của Sở Vân Phi, nhanh chóng đến bệnh viện.
Sau khi Thư Uyển Nhi xuống xe, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt xung quanh.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Viễn xuống xe, Thư Uyển Nhi lại chủ động khoác tay anh.
Lập tức một đám đàn ông đều nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt hâm mộ ghen tỵ.
Diệp Viễn cũng không để ý đến ánh mắt của những người này, dẫn Thư Uyển Nhi vào cửa bệnh viện.
Lúc đến cửa phòng bệnh của Phùng Hạo, Phùng Tiêu Tiêu vừa hay cũng từ trong phòng đi ra.
Khi Phùng Tiêu Tiêu nhìn thấy Diệp Viễn dẫn Thư Uyển Nhi đến, hơn nữa Thư Uyển Nhi còn khoác tay Diệp Viễn.
Vẻ mặt cô ta lập tức biến đổi, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.