“Tại sao, từ nhỏ mọi người luôn nói như vậy, nhưng không nói cho cháu nguyên nhân!”
Tiểu Vũ có chút không cam lòng nói.
“Tiểu Vũ, không phải chúng ta không cho cháu tu hành, để cháu tu hành sẽ hại cháu!”
“Lại mấy lời này, mấy người đều đã nói bao nhiêu năm rồi”, Tiểu Vũ có chút oan ức nói.
Vũ Đông Thanh im lặng hồi lâu mới nói tiếp.
“Tiểu Vũ, chuyện này đã qua mấy ngày, chờ sau lễ trưởng thành mười tám tuổi của cháu, chúng ta sẽ nói cho cháu biết nguyên nhân cụ thể!”
“Hừ, nều lần này còn gạt cháu, cháu… cháu sẽ rời khỏi nhà, để mấy người không tìm được cháu nữa!”
Vũ Đông Thanh sờ đầu Tiểu Vũ, vô cùng cưng chiều nói.
“Yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không lừa cháu!”
...!
Dưới tầng, yến tiệc vẫn đang tiếp tục tiến hành, Diệp Viễn cũng không có hứng thú gì với loại yến tiệc này.
Anh liền tìm một góc lặng lẽ ăn.
Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu đột nhiên đi tới.
“Diệp Viễn, ngày mai anh rảnh không?”
“Có, sao thế?”
“Là như này, lần trước anh chữa khỏi cho mẹ tôi, tôi vẫn không kịp cảm ơn anh, ngày mai tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm!”
“Khách sáo với tôi làm gì chứ!”, Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói.
“Không được, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết nên cảm ơn thế nào, vì vậy muốn mời anh ăn một bữa cơm, anh không được phép từ chối!”
Diệp Viễn cũng xem như hiểu tính cách của Phùng Tiêu Tiêu, biết rằng nếu mình không đồng ý, sợ rằng về sau tâm lý của Phùng Tiêu Tiêu sẽ luôn cảm thấy thiếu nợ mình.
“Vậy được, ngày mai cô mời tôi ăn cơm!”
“Tốt quá, vậy chúng ta đã nói xong, ngày mai tôi liên hệ anh!”
Nói xong, Phùng Tiêu Tiêu liền kích động rời đi.
...!
Sáng ngày hôm sau, Diệp Viễn vừa tu luyện xong thì nhận được điện thoại của Phùng Tiêu Tiêu.
Phùng Tiêu Tiêu hẹn gặp Diệp Viễn ở trung tâm thành phố.
Lúc Diệp Viễn đến trung tâm thành phố, phát hiện hôm nay Phùng Tiêu Tiêu ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, bình thường cô không bao giờ trang điểm.
Hôm nay lại trang điểm nhẹ nhàng.
Phùng Tiêu Tiêu trang điểm và làm lại tóc, có thêm một cảm giác xinh đẹp khác.
Thấy Diệp Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta không rời mắt, mặt đẹp của Phùng Tiêu Tiêu có chút xấu hổ đỏ ửng lên.
“Sao vậy?”
“Không sao! Ngắm mỹ nữ ấy mà!”, Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói.
Lời này của Diệp Viễn khiến Phùng Tiêu Tiêu lại ngượng ngùng, nhưng trong lòng hết sức kích động và ngọt ngào.
Cái gọi là thiếu nữ vì người yêu mến mình mà trang điểm chắc hẳn lúc này đang nói đến Phùng Tiêu Tiêu.
Hai người không đi ăn trước, mà đi dạo phố.
Chỉ là hai người đi chưa được bao lâu, một chiếc BMW và một chiếc xe van đột nhiên dừng trước mặt hai người.
Mấy tên côn đồ bước từ trên xe van xuống, bao vây Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.
Lúc này, cửa kính chiếc BMW hạ xuống.
Phùng Tiêu Tiêu vừa nhìn liền nhận ra người trong xe, chính là cái tên Vương Tử Dương trước đó bị Diệp Viễn đánh ở hộp đêm Hoàng Cung.
Nhìn thấy Vương Tử Dương, sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu lập tức thay đổi.
Thật ra trước kia cô ta từ chức ở hộp đêm Hoàng Cung cũng vì cái tên Vương Tử Dương vẫn luôn tìm cô ta mấy ngày liền, còn nói muốn trả thù cô ta.
Lúc ấy cô ta bị dọa đến mức từ chức.
Không ngờ hôm nay lại gặp phải tên này ở đây.
“Mẹ kiếp con đĩ, ông đây tìm mày mấy ngày rồi, mẹ kiếp không ngờ mày lại ở đây!”
“Người đâu, bắt lấy con đĩ này cho tao, hôm nay ông đây phải chơi chết nó mới được!”
Hai tên côn đồ lập tức chuẩn bị ra tay bắt Phùng Tiêu Tiêu.
Kết quả hai chân Diệp Viễn đá ra, hai tên côn đồ trực tiếp bay ngược khỏi nhà hàng.
Nhìn thấy Diệp Viễn, Vương Tử Dương càng thêm tức giận, lần trước sau khi bị Diệp Viễn đánh, gã phải nằm ở bệnh viện hai ngày.
Sau khi xuất viện, gã liền tìm Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, muốn báo thù lần trước, nhưng vẫn không tìm được.
Cho tới ngày hôm nay, có người tìm thấy chỗ ở của Phùng Tiêu Tiêu, gã còn chuẩn bị đi đến nhà Phùng Tiêu Tiêu để bắt cô ta.
Không ngờ lại đụng phải Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn ở đây.
“Thằng khốn, mày cũng ở đây, vừa hay tao tính sổ chuyện lần trước!”
“Người đâu, giết hắn cho tao!”
Vương Tử Dương vung tay lên, mấy tên côn đồ còn lại lập tức xông đến.
Nhưng mấy tên côn đồ trói gà không chặt này làm sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn.
Chỉ thấy mấy phát đạp của Diệp Viễn đạp bay toàn bộ người ra khỏi quán cơm.
Sau khi đạp bay đám côn đồ kia, Diệp Viễn thuận tay tóm Vương Tử Dương ra khỏi xe, một cước đạp Vương Tử Dương trực tiếp đập vào xe BMW của gã.
Gã ngất xỉu.
Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Viễn không thèm nhìn đám người đó, dẫn Phùng Tiêu Tiêu rời đi..
Danh Sách Chương: