Vừa chạm mặt liền bị Trúc Thôn trả lại một cái tát.
Mạnh mẽ đập xuống nền đất.
Mấy người Diệp Viễn vội vã tiến tới dìu Thiên Thập Nhất lên.
Khi anh dìu Thiên Thập Nhất cũng thì thầm vào tai anh ta.
“Cậu đi chi viện cho lão tam, ở đây có tôi rồi!”
Nghe được lời này của Diệp Viễn, Thiên Thập Nhất cũng chẳng hề do dự mà trực tiếp phá vỡ cửa sổ trên tàu mà phi thân ra ngoài.
Thấy Thiên Thập Nhất trốn thoát, đám đông có mặt tại hiện trường hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng họ không dám oán trách Thiên Thập Nhất, bởi anh ta không có nghĩa vụ phải cứu họ.
Nhóm Trúc Thôn cũng không đuổi theo.
Nhưng cậu Trung Tam ở bên cạnh lại không vui vẻ gì cho cam.
“Trúc Thôn, tại sao lại không đuổi theo, tên khốn ấy trước đó đã đánh tôi!”
Tuy nhiên Trúc Thôn chỉ khinh miệt đáp: “Yên tâm, một tên ‘chó nhà có đám’ mà thôi, hắn trốn không nổi đâu, đợi việc ở đây giải quyết xong chúng ta lại tìm giết hắn”.
Thực ra Trúc Thôn cố tình thả Thiên Thập Nhất rời đi là vì hắn vừa nhận được tin từ cấp dưới báo rằng không hề tìm được tung tích của Hàn Phong tại Thánh Thiên Lâu.
Hắn suy đoán Hàn Phong nhất định là đang lẩn trốn, vì vậy hắn cần Thiên Thập Nhất tới giải cứu Hàn Phong, như vậy liền có thể dễ dàng tìm được Hàn Phong, sau đó một lưới bắt trọn.
Mà một chưởng vừa rồi của hắn đã lưu lại dấu vết trên người Thiên Thập Nhất, đến lúc đó chỉ cần lần theo dấu vết liền có thể tìm được Hàn Phong.
“Được rồi, đã lấy được đồ, chúng ta đi!”
Trúc Thôn không muốn lãng phí thêm thời gian nên trực tiếp ra lệnh.
Võ giả của phái Bát Kì xung quanh lập tức chuẩn bị giải tán.
“Này, tới cũng tới rồi thì đều ở lại đây đi!”
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Diệp Viễn bỗng nhiên vang lên.
Khi mọi người có mặt nghe thấy giọng nói của Diệp Viễn đều tức giận đến mức sắp ói ra máu.
Họ đều hận không thể xé xác anh.
Người ta đều đã sắp rời đi rồi, anh con mẹ nó đột nhiên đứng dậy nói những lời này làm gì?
Mẹ kiếp, anh không thấy ngay cả cường giả của Thiên Thánh Điện là Thiên Thập Nhất cũng đã lựa chọn bỏ chạy, mà một tên khốn đến lông còn chưa mọc đủ như anh vậy mà còn dám nói ra lời khoác lác này sao.
Ngay cả mấy người Sở Vân Phi, Thẩm Tư Phàm giờ phút này cũng nảy sinh chút bất mãn với Diệp Viễn.
Họ đều cảm thấy hành động của anh là đang cố tình khiêu khích những tên ác quỷ giết người không chớp mắt này.
“Tên ngu ngốc chết tiệt, tự hắn con mẹ nó muốn chết thì chớ liên lụy đến chúng ta!”
Một số người không nhịn được mà há mồm chửi rủa.
Nhóm người Trúc Thôn lúc này cũng đã dừng lại bước chân, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Diệp Viễn.
Khi cậu Trung Tam nhìn thấy Diệp Viễn, trong lòng vốn đã tức giận ngút trời vì mối thù bạt tai trước đó của Thiên Thập Nhất, hiện tại anh lại cứng miệng kêu bọn họ để đồ vật lại, hơn nữa, chuyện này vốn dĩ cũng bắt nguồn từ mấy người Diệp Viễn.
Trong cơn phẫn nộ, hắn lập tức hét vào mặt những người xung quanh.
“Giết chết con lợn ngu xuẩn đáng chết đó cho tôi!”
Vài người thuộc phái Bát Kì lập tức xông về phía Diệp Viễn.
Anh còn chưa kịp ra tay, mấy tên của phái Bát Kì đang lao tới kia đã miệng phun đầy máu, bắn ngược ra ngoài.
Rơi tự do rồi đập mạnh xuống dưới chân nhóm người Trúc Thôn.
Thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) của tất cả đều máu chảy ròng ròng, kinh mạch cũng vỡ vụn.
Một màn này khiến sắc mặt của Trúc Thôn thoắt cái thay đổi, vô cùng kinh sợ nhìn hướng Diệp Viễn.
“Anh là ai?”
Hắn có thể nhìn ra đám thuộc hạ này của mình chắc chắn là bị nội khí của võ giả cứng rắn làm chấn động tới vỡ nát lục phủ ngũ tạng.
Mặc dù không cảm nhận được bất kỳ tia dao động nội khí của võ giả nào từ trên người người thanh niên này nhưng người thanh niên trước mặt này lại không hề sợ hãi khi đối mặt với thế trận đông đảo như vậy.
Anh còn cả gan kêu toàn bộ mấy người bọn họ ở lại, nhất định phải có chỗ dựa.
“Tôi là ai? Tôi chỉ là một kẻ muốn giết các người mà thôi!”
Biểu cảm Diệp Viễn bình tĩnh, lời nói thốt ra cũng thản nhiên như không.
Câu này của anh vừa vang lên, tất cả mọi người trong đại sảnh lại muốn chửi rủa một phen.
Theo góc nhìn của họ, Diệp Viễn chính là một tên thiểu năng đầu óc có vấn đề, nếu không anh làm sao dám nhảy ra khiêu khích những tên kia vào lúc này.
“Muốn chết!”
Trúc Thôn còn chưa lên tiếng, Trúc Diệp bên cạnh đã giận không thể kìm.
Danh Sách Chương: