Lúc này Tô Minh cũng thộn mặt, vốn tưởng mượn tay của ba nhà dạy cho Diệp Viễn một bài học, cho Diệp Viễn biết phụ nữ của mình không phải là người anh có thể động vào.
Nhưng kết quả này khiến anh ta khó mà chấp nhận.
Lúc này Thẩm Tiểu Tiểu, Vương Văn Quân và Tôn Lăng Tuyết cũng thộn mặt.
Bọn họ chỉ nghĩ Diệp Viễn là người có chút võ công lợi hại thôi, bây giờ xem ra, thân phận và bối cảnh của Diệp Viễn tuyệt đối không đơn giản.
Nếu không sao lại khiến gia chủ của ba nhà Vương, Lưu, Hồ sợ đến như vậy.
Hơn nữa, bọn họ cũng chú ý đến, ánh mắt của người phụ trách của các nhà đến cùng gia chủ của ba nhà này nhìn Diệp Viễn tràn đầy sợ hãi và kiêng nể.
Những người có mặt ở đây đều là người thông minh.
Lúc này bọn họ ít nhiều cũng hiểu ra.
Có thể khiến nhà họ Lưu, nhà họ Vương, và nhà họ Hồ sợ hãi như vậy,
Thì chỉ có một cách giải thích, cho thấy thân phận của thanh niên được gọi là đại sư Diệp này tuyệt đối không bình thường.
Diệp Viễn cũng không quan tâm trong lòng mọi người có mặt ở đây nghĩ gì.
Anh thờ ơ lướt nhìn gia chủ của ba nhà một cái, rồi mới thản nhiên nói.
“Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau, các ông không cần sống ở Sở Châu nữa!”
“Vâng vâng vâng, đại sư Diệp, bảo đảm sẽ không có lần sau!”
Ba người như được đại xá, liên tục bảo đảm.
“Được rồi, đưa người của các ông cút đi!”
Ba người không dám nói thêm một câu, vội vàng tóm con trai của mình rời khỏi hội trường buổi đấu giá.
Sau khi người ba nhà rời đi, người phụ trách của các gia tộc vội vàng tiến lên chào hỏi Diệp Viễn.
Thấy người phụ trách của các gia tộc Sở Châu đều vô cùng cung kính chào hỏi Diệp Viễn, khiến mọi người có mặt càng hiếu kỳ về thân phận của Diệp Viễn.
Nhưng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, lại không có ai dám hỏi thăm.
Thấy những người của các gia tộc đó chào hỏi Diệp Viễn xong đều vội vàng rời đi, chỉ sợ làm phiền Diệp Viễn.
Lập tức, ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Viễn đều tràn đầy nghi hoặc và kiêng sợ.
Người duy nhất ở hội trường không sợ anh là Thẩm Tiểu Tiểu.
Sau khi tất cả mọi người đều đi khỏi, cô ta bèn chủ động hỏi.
“Anh Diệp, rốt cuộc chuyện này là sao, sao những người này đều sợ anh?”
Sau khi Thẩm Tiểu Tiểu hỏi vấn đề này, những người xung quanh đều dựng tai, nghe ngóng Diệp Viễn giải thích.
“Không có gì, trước đây tôi từng xử lý bọn họ, cho nên bọn họ mới sợ tôi!”
Diệp Viễn tùy tiện tìm một lý do.
Đương nhiên Thẩm Tiểu Tiểu nghe ra Diệp Viễn không nói thật, cô ta cũng biết có thể Diệp Viễn không muốn nói, cô ta cũng biết ý, không hỏi hiều thêm.
Cùng với thời gian trôi, rất nhanh, đã đến tám giờ tối, buổi đấu giá bắt đầu.
Lúc này, chỉ thấy Tô Minh giả bộ vẻ mặt thản nhiên đi đến, nói với Thẩm Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, buổi đấu giá bắt đầu rồi, chúng ta lên hàng trước đi!”
“Không cần đau, em muốn ngồi ở đây!”
Nói xong, Thẩm Tiểu Tiểu còn cố ý sát lại gần bên cạnh Diệp Viễn.
Cảnh này khiến vẻ mặt Tô Minh biến sắc, nhưng cuối cùng cũng không dám làm gì.
“Tiểu Tiểu, ở đây đông người, cũng không nhìn thấy vật đấu giá, hay là lên trước đi, phía trước có thể nhìn rõ hơn!”
Khi Thẩm Tiểu Tiểu vừa định từ chối lần nữa, Diệp Viễn đột nhiên đứng lên.
“Đúng thế, ở đây đông người quá, Tiểu Tiểu, nếu mọi người không chê, thì theo tôi lên tầng hai đi, phòng khách vip ở tầng hai nhìn rõ hơn, cũng khá yên tĩnh!”
Nghe vậy, Thẩm Tiểu Tiểu lập tức vui mừng!
“Đương nhiên là đồng ý rồi!”
“Đi thôi!”
Diệp Viễn mỉm cười, quay người đi lên tầng hai.
Thẩm Tiểu Tiểu vội đi theo bước chân của Diệp Viễn.
Vương Văn Quân và Tôn Lăng Tuyết do dự một lúc, rồi cũng đi theo bước chân của Diệp Viễn và Thẩm Tiểu Tiểu.
Chỉ để lại Tô Minh với sắc mặc tái nhợt.
Mấy người Diệp Viễn đến phòng khách vip tầng hai, vừa ngồi xuống, dưới tầng, Long Tân Quốc đi bên bục đấu giá, tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu..
Danh Sách Chương: