Anh ta cũng không chút sợ hãi, ngược lại khóe miệng còn lộ ra một tia cười nhạt.
Sau khi liếc nhìn đám anh em sau lưng.
Anh ta phun ra một chứ.
“Giết!”
Nói xong, anh ta cầm một con dao dài, xông về phía thành viên băng nhóm Hạo Thiên.
Còn đám anh em sau lưng anh sau khi liếc mắt nhìn đối phương cũng lần lượt xông ra.
La Hạo Vũ và đám anh em thuộc hạ từ nhỏ đã lang thang đường phố, kinh nghiệm đánh nhau rất đầy đủ.
Sau khi đi theo Lưu Đường, chuyện này lại càng bình thường như cơm bữa.
Vì vậy, chưa đến một phút, có hơn mười thành viên băng nhóm Hạo Thiên đã ngã trên đất.
Trước mấy chiếc xe sang cách đó không xa, Chử Tân Vũ bị gãy một tay và mười mấy người đàn ông áo đen đứng cùng nhau.
Sau lưng Chử Tân Vũ còn có một người đàn ông trung niên mặc áo dài kiểu cổ, trên mặt mang đầy vẻ kiêu ngạo.
“Cậu Chử nhìn đi, đó chính là La Hạo Vũ!”
Theo ngón tay, Chử Tân Vũ nhìn về phía La Hạo Vũ đang liều mạng trong đám người.
“Không ngờ La Hạo Vũ này còn cứng đầu, vẫn không đầu hàng!”
“Cậu Chử, có cần chúng tôi ra tay không!”
“Không cần, để bọn họ giết, ngược lại tôi muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ mạnh thế nào!”, Chử Tân Vũ lạnh lùng nói.
Rất nhanh, đám người La Hạo Vũ đã có phần kiệt sức, vết thương trên người không ngừng tăng lên.
Nhưng bọn họ không hề dừng lại.
Sau khi đã loại bỏ được không biết bao nhiêu thành viên băng nhóm Hạo Thiên.
Cuối cùng bọn họ cũng không chịu nổi, ngã quỵ xuống đấy.
Trong nháy mắt có rất nhiều con dao dài bổ về phía bọn họ, muốn kết liễu sinh mạng của bọn họ.
“Dừng tay!”
Nhưng đúng lúc này, Chử Tân Vũ dẫn một đám người đi đến trước mặt La Hạo Vũ.
“Không sai, là tên này, lập tức bảo người phía sau mày đi ra, tao tha cho mày không chết!”
La Hạo Vũ toàn thân là máu giãy giụa đứng dậy, trực tiếp nôn một ngụm máu trước mặt Chử Tân Vũ.
“Tự tìm cái chết!”
Ngay lúc Chử Tân Vũ chuẩn bị ra tay một dao giải quyết La Hạo Vũ.
Đột nhiên, một giọng nói nổ vang bên tai tất cả mọi người.
“Này, các người muốn động vào người của tôi thì cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không chứ!”
Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn sang thì thấy Diệp Viễn mặc áo choàng tắm, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên đi tới.
“Là mày?”
Chử Tân Vũ nhìn thấy Diệp Viễn liền ngây ra, Diệp Viễn đã phá hỏng kế hoạch trong chuyến đi đến Bách Thảo Đường của anh ta vào hôm qua.
Hơn nữa Lục Viễn cũng vì vậy mà mất mạng, hơn nữa anh ta còn bị phế mất một cánh tay.
Điều này khiến anh ta ghi hận trong lòng với Diệp Viễn, muốn tìm anh báo thù.
Chỉ là bọn họ đã tìm rất lâu trong Giang Châu, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Diệp Viễn.
Không ngờ Diệp Viễn lúc này lại tự dâng đến cửa, hơn nữa Diệp Viễn chính là cao nhân sau lưng La Hạo Vũ.
Cái này đúng là đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, không tốn sức lại tìm ra.
Nhìn thấy Diệp Viễn đến, La Hạo Vũ đột nhiên xoay người, lập tức quỳ xuống.
“Cậu khá lắm, đứng lên!”
Diệp Viễn nhẹ nhàng vỗ vai La Hạo Vũ, đỡ anh ta từ dưới đất lên.
Sở dĩ Diệp Viễn có thể xuất hiện ở đây là vì khách sạn anh và Phùng Tiêu Tiêu đang ở cách câu lạc bộ Thịnh Đường không xa.
Lúc đó khi anh và Phùng Tiêu Tiêu đang tiến hành đến bước quan trọng, nhân viên khách sạn đột nhiên gọi điện thoại cho anh.
Từ miệng nhân viên phục vụ, Diệp Viễn mới biết, băng nhóm Hạo Thiên đã bao vây toàn bộ khu phát triển Giang Châu, muốn thu lại địa bàn khu phát triển La Hạo Vũ nắm trong tay.
Mà khách sạn hai người đang ở cũng nằm trong địa bàn của La Hạo Vũ.
Nhân viên phục vụ sợ băng nhóm Hạo Thiên ra tay với khách, vậy nên đã gọi điện cho tất cả mọi người mau chóng rời đi.
Chuyện tốt bị quấy rầy, Diệp Viễn tức giận, anh quyết định phải trừng trị đám khốn kiếp băng nhóm Hạo Thiên này.