"Ngay ngọn núi phía Bắc sau thôn". Tiểu Quân trả lời: "Nghìn vạn lần đừng đi, chỗ đó rất nhiều chuyện ma quái."
Lão trưởng thôn trách mắng: "Đại pháp sư người ta còn đối phó được với Sát thi, sợ gì mấy con tiểu quỷ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Tối nay tôi đi tìm đầu lưỡi quỷ, các người ở lại đào hố rồi đem hai cân vôi và một cân chu sa đổ vào, sau đó chôn Sát thi bên dưới nhé. Nhớ kỹ, phải đào hố sâu ít nhất hai mét, nếu không thi khí phát huy, dễ dẫn đến ôn dịch."
Cha con hai người dạ dạ vâng vâng.
Diệp Thiếu Dương dắt theo Chu Tĩnh Như cáo từ lão trưởng thôn. Lão trưởng thôn tiễn hắn đến cửa, thở dài, vạn tạ thiên ân: "Đại pháp sư, cô nương, hai người đều là người tốt, ta chúc cho các người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử."
Chu Tĩnh Như lập tức đỏ mặt, che miệng cười. Diệp Thiếu Dương nhếch mép, nghiêng đầu hỏi lão: "Ai bảo chúng tôi là vợ chồng?"
Lão trưởng thôn ngẩn ra: "Không phải sao? Hai người còn chưa kết hôn? Vậy khi nào mới cưới?"
Diệp Thiếu Dương im lặng lắc đầu, xoay người rời đi.
Dọc đường đi, Chu Tĩnh Như lẽo đẽo theo sau lưng hắn, không nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương tưởng cô đang tức giận, lên tiếng an ủi: "Lão già kia không biết gì hết, chỉ toàn nói bậy, em đừng để bụng!".
"Em không có để bụng!". Chu Tĩnh Như đáp, ngừng một chút, sau đó thấp giọng nói: "Chuyện hôn nhân không nên quan tâm lời của người khác, quan trọng là ở chính mình!”.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn tại chỗ, nói như vậy, lẽ nào cô muốn ám chỉ điều gì sao?
Chu Tĩnh Như nhất thời hiểu ra mình lỡ miệng, nói lánh sang chuyện khác: "Phải rồi Thiếu Dương ca, không phải quỷ chỉ là thứ hư huyễn sao, đầu lưỡi của chúng chắc cũng là vật hư huyễn, làm thế nào sử dụng được?"
Diệp Thiếu Dương giải thích: "Quỷ hư huyễn là do dương gian nói vậy, chúng nó không phải là vật ở dương gian, cho nên có thể hiện hình hư ảnh. Ở cõi âm, chúng nó chính là thực thể, chỉ có những con quỷ ở lại dương gian, tu vi thăng cấp, từ từ thích ứng với khí dương gian, thân thể dần thực hóa mới có thể cầm nắm đồ vật, đi lại đứng ngồi, bất quá muốn xuyên tường nhập thất thì hơi vô lý”.
"Eo ui, còn có thể cầm nắm đi lại như người, nói như vậy, quỷ còn lợi hại hơn cương thi và những loài khác ư?"
Chu Tĩnh Như chăm chú nhìn hắn, vừa cười vừa nói: "Thiếu Dương ca, em thấy anh rất vĩ đại, không phải là bởi vì anh có khả năng tróc quỷ hàng yêu, mà là anh có thể tế thế cứu nhân, giống như hôm nay anh xuất thủ cứu hai mẹ con nhà ấy, nhờ vậy mà họ đã được sống sót. Anh thật rất rất giỏi!"
Diệp Thiếu Dương sờ sờ tóc, làm bộ nói: "Đâu có, xã hội phân công sao thì làm vậy thôi!"
Chu Tĩnh Như bật cười.
Hai người trở lại làng du lịch thì đã quá trưa, cả hai đều đói, liền quay về bàn ăn cơm. Diệp Thiếu Dương vừa ăn vừa hồi tưởng lại lời kể của lão trưởng thôn về miếu Thất bà bà:
Dựa theo lối nói của lão, lẽ ra lúc đầu tất cả phải làm theo từng bước mới đúng. Lão yêu lựa cháu của ông ta làm tế phẩm, dùng thi khí để nuôi ba tháng, sau khi phong ấn tiêu thất, thi khí sẽ phá thể chui ra.
Mà khi phong ấn bị phá, lão yêu Thất bà bà kia gặp chuyện gì mà không để ý tới đứa trẻ?
Diệp Thiếu Dương tính toán một chút, từ lúc Tiểu Phương hoài thai ba tháng cho tới nay đã được tám tháng, tức là đã trải qua năm tháng trung gian, nói cách khác, phong ấn đã bị phá hư vào năm tháng trước, hắn vội hỏi Chu Tĩnh Như: "Bọn người Trương quản lí đập tượng vào lúc nào?"
Chu Tĩnh Như nghiêng đầu suy nghĩ, đáp: "Em cũng không rõ lắm, chỉ nghe ông ấy bảo là vào thời gian giải tỏa, theo em tính thì chắc là... ba hay bốn tháng trước. Thiếu Dương ca, không phải là do bọn họ phá tượng nên Thất bà bà mới được phóng xuất chứ?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Phong ấn năm tháng trước đã bị phá hủy, bọn họ đến đập tượng chỉ là nhằm vào lúc chọc giận lão yêu, bị đùa cho tới chết. Nếu như anh đoán không lầm thì lão Vương kia trước đây cũng là một thành phần trong đội đập tượng, bất quá chuyện lão yêu quấy phá không liên quan gì tới bọn họ, chỉ là vì phong ấn bị mở ra sớm thôi!"
Hắn suy nghĩ một chút, nói thêm: "Nếu như lão trưởng thôn nói thật thì Thất bà bà này sẽ là một yêu linh, chỉ cần không phải yêu tiên là tốt rồi!"
Chu Tĩnh Như nháy mắt, hỏi: "Yêu tiên là gì, yêu linh là gì?"
Diệp Thiếu Dương đặt đũa xuống bàn, giải thích: "Yêu linh vượt qua nghìn năm thiên kiếp mới có thể trở thành yêu tiên, tiên vị đăng thiên sách, được người người cung phụng, hưởng thụ đèn nhang một phương, địa phủ cũng không quản được. Tu vi cả hai cũng không khác nhau bao nhiêu, chỉ có danh phận là không giống nhau. Thất bà bà cho tới hôm nay còn cần luyện hóa Sát thi thì ắt có thể thấy nó chưa vượt qua thiên kiếp, nếu muốn giết nó, cũng không cần kinh qua sự cho phép của Tần Quảng Vương, đỡ được không ít phiền phức."
Chu Tĩnh Như lẩm bẩm: "Tần Quảng Vương là ai, anh nói gì em không hiểu?"
"Em chỉ là người phàm, biết nhiều như vậy làm gì, không có lợi đâu!"
Chu Tĩnh Như gật đầu đồng ý, hỏi: "Vậy làm thế nào bây giờ?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ hồi lâu, tựa hồ không có biện pháp nào tốt: "Ngày mai anh xuống giếng xem sao!"
"Ơ... Em nhớ anh đã bảo bây giờ không phải là thời điểm để đi xuống mà!?". Chu Tĩnh Như lo lắng: "Vạn nhất Thất bà bà đánh lén sau lưng anh thì sao?"
"Cho nên mới phải có chuẩn bị, ngày mai anh kêu Quách sư huynh đi theo, hộ pháp cho anh."
Diệp Thiếu Dương chợt vô cùng nhớ da diết Nhuế Lãnh Ngọc, nếu như có nàng hộ pháp cho mình, đảm bảo trăm phần trăm yên tâm, thực lực lão Quách còn kém xa. Chỉ là thời gian gấp gáp, manh mối lại bị chặn, hắn không thể ngồi yên không làm gì, vạn nhất lão yêu kia đột phá phong ấn trận pháp, từ trong miếu chạy đến, vậy thì phiền phức to.
Cơm nước xong, Chu Tĩnh Như thuê hai căn phòng, cả hai đi vào nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương nằm trên giường chơi Rắn Săn Mồi, không bao lâu sau đã ngủ.
Tỉnh dậy khi trời lờ mờ tối, Diệp Thiếu Dương tìm thấy căn phòng của Chu Tĩnh Như, gõ cửa, không có ai ra mở, hắn đang muốn gọi điện thoại thì Chu Tĩnh Như từ bên ngoài đi tới, giải thích ban nãy mình đến công trường giúp Lý tổng xử lý hậu sự hai người chết, mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi.
"Một người đền chín mươi vạn, người thân cũng không làm loạn, tất cả đều chờ cảnh sát điều tra kết quả.". Chu Tĩnh Như kể sơ lược.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Để khi nào quay lại anh bảo Tạ Vũ Tình tìm đại một cái cớ nào đó!". Diệp Thiếu Dương nói: "Tuy rằng gạt người là sai thế nhưng anh cũng đành hết cách, không thể nói với bọn họ rằng người nhà của họ bị quỷ giết chết, vậy còn khó tin hơn!"
Chu Tĩnh Như gật đầu: "Chuyện này em hiểu, bây giờ chúng ta làm gì?"
"Lên núi, tìm quỷ."
Chu Tĩnh Như kinh ngạc một chút, liền nói: "Em cũng đi!"
"Tối rồi, em đến nghĩa địa, không sợ sao?"
"Có anh ở đây, em không sợ.". Chu Tĩnh Như thẳng thắn trả lời: "Ở một mình trong phòng mới sợ đó!"
Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi, người này bị ghiền hơi mình hay sao ấy!
Sau khi ra khỏi cửa, hai người dựa theo phương hướng lão trưởng thôn cung cấp mà đi về phía khu nghĩa trang. Diệp Thiếu Dương đưa cho Chu Tĩnh Như một lọ Thất Tinh Thảo: "Phun nó lên mắt là có thể thấy quỷ, chút nữa em giúp anh tìm nhé!"
Chu Tĩnh Như phun lên mắt, buồn bực nói: "Em nhớ lần đầu tiên gặp quỷ hình như cũng phun thứ này lên mắt, thế nào bây giờ lại phun nữa?"
"Những chỗ âm khí nặng thì quỷ thông thường cũng sẽ hiện hình, còn những chỗ âm khí thấp hơn thì chỉ có quỷ hồn oán linh trở lên mới có thể nhìn thấy, chúng ta không có yêu cầu cao, chỉ cần tìm một con quỷ là được!"
Hai người một đường leo lên giữa sườn núi thì nhìn thấy khu nghĩa trang ở phía trước, một ngôi mộ lớn đang đứng vững trên đất bằng, dưới bóng đêm, ngôi mộ được ánh trăng trắng bệch chiếu xuống, lúc ẩn lúc hiện, trông vô cùng sởn gai ốc. Còn có hai ngôi mộ khác có cắm cờ trắng ở trên đầu, gió thổi qua, lá cờ vù vù rung động…
Chương 107 - Kể cho quỷ nghe cố sự của quỷ
Chu Tĩnh Như dù mồm bảo không sợ nhưng lòng vẫn có chút khiếp đảm, ôm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, thân thể dính sát vào người hắn.
Trên người cô tỏa ra hương thơm nhàn nhạt quyến rũ, Diệp Thiếu Dương đưa mũi lên hít hít, thập phần hưởng thụ, thế nhưng để tránh cho nội tâm nảy sinh cảm giác xấu xa, hắn vẫn đi qua bên trái, chạy qua bên phải, sau đó ngồi xuống, nhìn bốn phía rồi đứng lên, lòng vòng như vậy một hồi lâu, phát hiện ra mồ mả mặc dù nhiều nhưng một con quỷ cũng không có. Hắn đành dẫn theo Chu Tĩnh Như đi vào trung tâm, tìm kiếm quỷ xung quanh.
"Thiếu Dương ca, chỗ đó có quỷ không?". Chu Tĩnh Như kéo kéo cánh tay của hắn, càng nắm chặt hơn.
"Quỷ đâu phải dễ gặp, nếu không nhân gian sẽ loạn mất!"
Hai người tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy một con quỷ nào, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ bèn leo lên đỉnh núi, tìm một mỏm đá nhỏ ngồi xuống, ở đây trên cao, nếu có quỷ đi ngang qua, chắc chắn có thể nhìn thấy.
Đợi nửa tiếng vẫn không có quỷ, Diệp Thiếu Dương cảm thấy nản chí, nằm trên tảng đá ngủ mất, đột nhiên Chu Tĩnh Như vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng gọi: "Thiếu Dương ca, mấy người kia có phải quỷ không?"
Diệp Thiếu Dương nghe thế liền tỉnh dậy, nhìn theo phương hướng ngón tay của Chu Tĩnh Như thì thấy có hai nam một nữ đang men theo sơn đạo tới đây, chờ bọn họ đi đến gần đỉnh núi, Diệp Thiếu Dương chăm chú đánh giá, ba người này đều ước chừng hai mươi tuổi, mặc trang phục leo núi, đeo túi xách, người nữ còn cầm một cây gậy leo núi, ba người vừa đi vừa cười.
Cả ba đi tới đỉnh núi thì dừng lại nghỉ ngơi, sau đó lấy từ trong balo ra nước và thức ăn. Một người trong số đó phát hiện ra hai người Diệp Thiếu Dương thì rất hữu nghị lên tiếng chào hỏi, cười nói: "Bạn thân, buổi tối có duyên gặp ở đây, không sợ đụng quỷ sao?"
Một câu nói của hắn khiến Chu Tĩnh Như cảm thấy yên lòng, nếu họ là quỷ thì sẽ không hỏi người khác có sợ quỷ không.
Diệp Thiếu Dương cười cười, hỏi ngược lại: "Các người đến đây làm gì?"
"À, chúng tôi là sinh viên trường Công Lý, đang trong kỳ nghỉ cho nên tổ chức đi phượt!". Nam sinh sang sảng tự giới thiệu: "Tôi là Lâm Thành, bạn thân tên gì thế?".
"Gọi lão Vương được rồi!"
Chu Tĩnh Như bật cười.
Lâm Thành cười cười, nói: "Bạn gái của bạn thật xinh đẹp, bạn rất có phúc."
Diệp Thiếu Dương nói: "Bạn gái của cậu cũng đẹp!"
Lâm Thành quay đầu lại liếc nhìn cô bạn gái bên cạnh, cười nói: "Đây là bạn gái của tiểu tử kia, tôi không có diễm phúc đó!". Lâm Thành quay đầu lại gọi hai người bạn của mình đến, giới thiệu: "Dương Vân Phi, Tống Tiểu Thiến, bọn họ mới là một đôi tình nhân."
Ba người ngồi xuống chia thức ăn và nước uống, Lâm Thành cũng rất khách khí đưa hai hộp cho Diệp Thiếu Dương: "Gặp nhau là duyên phận, các bạn cũng ăn đi!”.
"Cảm ơn, tôi no rồi!". Chu Tĩnh Như từ chối.
Diệp Thiếu Dương nhận lấy hộp thức ăn, ngắm nghía.
Ba người vừa ăn vừa mở bản đồ ra chỉ trỏ, vui vẻ thảo luận mục đích chuyến đi. Diệp Thiếu Dương chỉ yên lặng ngồi nhìn ba người, bọn họ nghỉ ngơi xong thì đứng dậy từ biệt, hướng về phía đỉnh núi bên kia.
"Ước gì mình cũng được như vậy!". Chu Tĩnh Như nhìn theo bóng lưng ba người, nói rằng: "Thiếu Dương ca, bao giờ có dịp chúng ta cũng tổ chức đi phượt giống như vậy đi, anh thấy sao?"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Đi phượt thì có thể, nhưng em tuyệt đối không thể ước mình giống bọn họ."
Chu Tĩnh Như ngơ ngẩn: "Vì sao?"
"Bởi vì, bọn họ là... quỷ."
"Á, sao lại như vậy?". Chu Tĩnh Như lập tức kêu lên.
Diệp Thiếu Dương hỏi Chu Tĩnh Như: "Bây giờ là tháng mấy?"
"Gần tháng bảy, thì sao?"
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ ba người còn chưa đi xa, nói: "Em xem bọn họ mặc y phục gì kìa!"
Chu Tĩnh Như liếc mắt nhìn ba người bọn họ, thân thể lập tức như chạm phải điện, khẽ run lên: "Trời ạ, bọn họ mặc áo lông!"
Chuyện càng thực lại càng khiến người ta lơ là hơn, bởi vì ít có ai mới gặp mặt lại để ý người ta mặc đồ gì, phù hợp với thời tiết hay không.
"Sở dĩ bọn họ mặc đồ đó là vì chết vào mùa đông.". Diệp Thiếu Dương lật ngược hộp thức ăn bọn họ vừa mới đưa cho Chu Tĩnh Như xem: "Em coi ngày đi!"
"Ngày 28 tháng 12 năm 2013... Ba năm trước!"
Không đợi cô nói xong, chiếc hộp đã biến mất: "Đây là ý niệm do bọn họ tự tưởng tượng, vốn không tồn tại trong thế giới thực, bọn họ vừa đi xa, ý niệm mất khống chế liền biến mất."
Chu Tĩnh Như nghe được kinh hồn bạt vía, một lát sau mới bắt lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, kích động nói: "Ối, em nhớ ra rồi! Mùa đông năm đó có mấy người sinh viên đi du lịch đến khu này, kết quả rơi xuống vách núi té chết! Hình như là... hai nam một nữ!”
“Lúc đó chính phủ có phái phi cơ trực thăng đến cứu thì tìm thấy thi thể của bọn họ tại vách núi! Trời ơi, sao có thể như vậy!? Thiếu Dương ca, không phải anh đã nói, người sau khi chết, tất sẽ biết hết mọi chuyện sao?"
Diệp Thiếu Dương giải thích: "Chuyện này không phải là tuyệt đối, có nhiều người sau khi chết nhưng quỷ hồn vẫn còn mờ mịt, không biết rằng mình đã chết. Có người tự giác thanh tỉnh, tiến nhập âm ty, cũng có người vẫn không tỉnh táo, cần quỷ sai đến bắt. Bất quá mấy người này thật sự kỳ quái, bọn họ đã chết hai năm nhưng quỷ sai vẫn không đến bắt, chắc chắn đã có chuyện gì đó đặc biệt."
Chu Tĩnh Như nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Nếu đã gặp gỡ, đương nhiên phải đi theo bọn họ, bảo bọn họ xuống âm ty báo cáo. Đi thôi!". Nói xong hắn lập tức đuổi theo ba người kia.
Chu Tĩnh Như cũng chạy theo hắn, hỏi: "Thiếu Dương ca, em vẫn không hiểu, bọn họ cứ đi thẳng xuống dưới như vậy, rốt cuộc là đang đi đâu? Lẽ nào đi hai năm trời vẫn không tỉnh táo sao?"
"Quỷ hồn bọn họ ảnh hưởng lẫn nhau, chỉ có thể nhớ thời điểm trước lúc chết. Đây chính là một loại oán niệm, một khi bọn họ đi đến thời điểm tử vong, lập tức sẽ rơi vào trạng thái hỗn độn, sau đó bắt đầu lại một lần nữa, cứ như vậy không dứt!”.
Chu Tĩnh Như há to mồm, không đành lòng nói: "Thật quá đáng thương!"
Hai người gia tăng cước bộ đuổi theo ba con quỷ kia, Diệp Thiếu Dương kêu lên: "Ba vị chờ một chút, chúng ta cùng đi!"
"Các bạn muốn đi đâu?". Lâm Thành hỏi.
"Tìm người.". Diệp Thiếu Dương đáp.
"Rừng núi hoang dã, các bạn muốn tìm ai?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nếu như nói thẳng sự thật, bọn họ có thể sẽ không tiếp thu nổi, kích phát oán khí, tiến vào trạng thái điên cuồng, như thế sẽ không tốt. Dù sao bọn họ cũng đã chết quá lâu, oán khí tích lũy, chỉ là bản thân không biết, cho nên không bạo phát mà thôi. Vạn nhất bạo phát, khả năng họ sẽ trực tiếp biến thành oán linh.
"Các cậu chờ một chút, tôi kể cho các cậu nghe cố sự của quỷ!”.
Tống Tiểu Thiến vừa nghe xong lập tức nép vào cánh tay của bạn trai Dương Vân Phi, lắc đầu, khẩn trương nói: "Tôi không thích nghe, trời tối lắm, tôi sợ!"
Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ, quỷ mà còn sợ chuyện ma quỷ, chuyện này mà đồn ra, bảo đảm sẽ trở thành chuyện hài hước.
"Cố sự gì, kể nghe thử xem?”. Hai người nam lại tỏ ra hứng thú, vui vẻ hỏi.
Diệp Thiếu Dương sắp xếp lại ngôn ngữ, nói rằng: "Là thế này, ba năm trước đây, có ba người sinh viên đại học giống như các cậu đi dã ngoại thám hiểm, thế nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả ba đều té xuống vách núi chết, biến thành quỷ, nhưng chẳng thấy quỷ sai đến nói cho bọn họ biết chân tướng. Bọn họ vẫn tưởng rằng mình còn sống, mỗi ngày chạy tới chạy lui để tiếp tục cuộc hành trình chưa hoàn thành, hiện giờ tôi muốn tìm bọn họ, nói cho bọn họ biết chân tướng, nhưng lại sợ bọn họ không tin..."
Diệp Thiếu Dương quét mắt nhìn ba người, hỏi rằng: "Các cậu giúp tôi nghĩ cách nhé, làm thế nào mới có thể khiến cho bọn họ tin tưởng?"…
Chương 108 - Đầu lưỡi quỷ
Ba người nhìn nhau. Dương Vân Phi nói: "Cố sự quỷ mà chẳng thấy đáng sợ gì hết!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Đây không phải là cố sự, đây là sự thật, tôi đang rất rầu vì chuyện này đây!"
Lâm Thành cười ha ha: "Bạn thân đừng đùa, trên đời này làm gì có quỷ, tôi không tin đâu!"
Tống Tiểu Thiến nói: "Quỷ có thể có, nhưng cố sự của hắn rõ ràng là xạo!”.
Phá bỏ sự e dè, Diệp Thiếu Dương nhìn cô, hỏi: "Cô cứ xem như nó là thật đi, vậy cô bảo, tôi nên làm gì bây giờ?"
Tống Tiểu Thiến nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Rất đơn giản, cậu chứng minh cho bọn họ thấy, chỉ cần cậu đưa ra được chứng cứ, bọn họ chắc chắn không thể không tin!".
"Nếu bọn họ không tiếp thu nổi thì sao?"
Tống Tiểu Thiến vuốt tay: "Nếu quả thật là như vậy, vậy thì có gì mà không tiếp thu nổi? Người chết thành quỷ, quỷ vẫn là chính mình, cùng lắm thì đầu thai lại thôi!"
Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười: "Tôi chính là muốn nói như thế, ba vị, đừng sợ, sinh tử luân hồi, thiên địa đại đạo, tôi là Thiên sư Mao Sơn, có khả năng siêu độ ba vị tiến nhập âm ty.".
Ba người lại nhìn nhau, nhất thời khiếp sợ.
Lâm Thành nhíu mày, bất mãn nói: "Bạn thân, đừng đùa giỡn như vậy nha, cậu kể cố sự thì cứ kể, lôi chúng tôi vào làm gì, đây chẳng phải là nguyền rủa chúng tôi sao?"
Diệp Thiếu Dương cười cười, chỉ vào Tống Tiểu Thiến, nói: "Nếu như có người đột nhiên nói cho tôi biết tôi đã chết, biến thành quỷ, chắc chắn tôi cũng không tin. Thế nhưng cô bạn này vừa nói rất hay, nếu như có thể đưa ra chứng cứ chứng minh tôi đã chết, nhất định tôi sẽ tiếp thu, cậu nói có đúng hay không?"
Dương Vân Phi phì cười: "Thật hoang đường, cậu lấy đâu ra chứng cứ? Lôi thi thể của chúng tôi ra ư?"
"Thi thể thì không có, các cậu đã chết cách đây ba năm, thi thể đã sớm hoả táng rồi. Bất quá tôi vẫn còn chứng cứ xác thực khác, các cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé!"
Tống Tiểu Thiến bắt đầu khiếp đảm, nắm lấy tay của bạn trai không buông, chỉ có hai cậu nam sinh vẫn tỏ vẻ khinh khỉnh, Lâm Thành chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương, ý bảo: Có ngon thì chứng minh đi!
Diệp Thiếu Dương bảo ba người bọn họ đứng thành một hàng, đi tới phía sau bọn họ vỗ vào một chỗ dưới lưng bọn họ một thước ba tấc, ba tiếng kêu đau đớn vang lên, Diệp Thiếu Dương nói: "Oán khí trên người các cậu đã bị đánh tán, hiện tại đã hiện ra dáng dấp lúc tử vong, các cậu thử nhìn bộ dáng của đối phương xem!".
"Trời ạ...". Chu Tĩnh Như che miệng lui về phía sau, không dám nhìn bọn họ nữa.
Ba người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nhau, bất giác cả ba đều ngơ ngẩn, trợn mắt há mồm, sau đó cúi đầu nhìn lại chính mình:
Y phục trên thân thể đều rách mướp, làn da tràn đầy vết thương, Dương Vân Phi đầu tét ra như bị vật gì đó đập trúng, óc chảy xuống mặt. Ngũ quan của Lâm Thành thì méo mó, nửa vai rớt xuống, máu huyết lẫn lộn, còn có một bên mắt của Tống Tiểu Thiến bị một nhánh cây đâm vào...
Ba người lập tức phục hồi tinh thần, hoảng sợ vuốt ve vết thương của chính mình, thế nhưng vẫn không cảm thấy đau.
Tống Tiểu Thiến là người tiếp thu hiện thực nhanh nhất, vừa biết được chân tướng, lập tức thần thức quán thông, nhớ lại tất cả mọi chuyện, ngồi dưới đất khóc huhu.
"Chúng ta... đã chết?". Lâm Thành lảo đảo, suýt chút nữa té ngã.
Dương Vân Phi chảy nước mắt, thất thanh kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi, tôi mải mê chụp phong cảnh, bò lên trên vách đá dựng đứng, kết quả một chân dẫm nát khối băng, rớt xuống, hai người các cậu muốn kéo tôi lên, không ngờ chỗ kia cũng lún xuống, ba người chúng ta đều té chết, mắt của Tiểu Thiến... còn bị cây cối đâm vào."
Lâm Thành quỳ hẳn xuống đất, nghe thấy những lời nói của Dương Vân Phi, lập tức nhớ ra, thì thào lẩm bẩm: "Nói như vậy, chúng ta đều đã biến thành quỷ... Thế nhưng, vì sao quỷ sai không đến bắt chúng ta?"
"Ta không biết, đây chính là tình huống đặc biệt!". Diệp Thiếu Dương đổi giọng: "Ta sẽ điều tra, mấy người các ngươi mau đi âm ty báo cáo."
Tống Tiểu Thiến nhìn Dương Vân Phi, không cam lòng nói rằng: "Kiếp sau chúng tôi còn có thể ở bên nhau không?"
"Xem duyên phận đã!". Diệp Thiếu Dương trả lời: "Lục đạo luân hồi vốn không chịu sự khống chế của nhân lực, nếu kiếp sau các ngươi không thể gặp nhau, hãy trân trọng tình duyên kiếp này, nó đến cũng không dễ dàng gì. Ta viết cho các ngươi một tờ Dẫn hồn phù, dùng thần niệm khắc chuyện của các ngươi lên phù, xem như ấn tín, phán quan nhìn thấy sẽ tự nhiên không truy cứu chuyện các ngươi lưu lại nhân gian.".
Khi thật sự đã tiếp thu việc mình biến thành quỷ, ba quỷ hồn đều lập tức thấu hiểu thiên địa đại đạo, biết Diệp Thiếu Dương là phán quan nhân gian, ba người cùng nhau khom lưng hành lễ: "Tạ ơn Thiên sư cứu giúp!"
Diệp Thiếu Dương viết xong Trần tình phù, nói rằng: "Khoan vội đi, ta cần một miếng đầu lưỡi quỷ để cứu tính mạng của một người, đối với các ngươi mà nói đây chính là chuyện lập công đức, các ngươi ai muốn biếu tặng?"
Lâm Thành khoát tay, khó khăn nói: "Quỷ thân không được đầy đủ thì không thể đầu thai làm người, như vậy sao được."
"Yên tâm đi, ta sẽ dùng thần niệm viết việc này lên phù, phán quan cũng sẽ cho ta chút mặt mũi, các ngươi cứ yên tâm!"
Hắn vừa nói thế, ba người lập tức yên lòng, tranh nhau công đức, ngược lại làm khó cho Diệp Thiếu Dương, hắn không biết chọn ai, đành áp dụng chủ nghĩa công bằng, mỗi người lấy một miếng đầu lưỡi nhỏ, ba người lúc này mới thoả mãn.
"Thời gian không còn sớm, mau đi đi!". Diệp Thiếu Dương buông Dẫn hồn phù, tờ phù bay về hướng phương Bắc ngược gió.
Ba người chắp tay, rơi nước mắt, bám vào lá bùa.
Tống Tiểu Thiến đột nhiên quay đầu lại, nói rằng: "Thiên sư, hiện giờ tôi đã nhớ ra nhiều thứ, vào lúc chúng tôi ở đây lặp lại hành trình, tôi thấy trên đỉnh ngọn núi đối diện kia có một hồng y nữ quỷ tựa hồ vẫn đắm chìm trong ảo giác tử vong, vào canh ba giờ Tý mỗi ngày đều xuất hiện để lặp lại tình huống tử vong của mình, duy trì khoảng một tiếng đồng hồ. Thiên sư, ngài mau mau đi cứu cô ta!"
"Đa tạ đã nhắc nhở, ta sẽ đến đó. Tạm biệt.". Diệp Thiếu Dương phất phất tay.
Ba người hóa thành những làn khói nhẹ, bám vào lá bùa, theo gió bay xa.
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, tìm một tảng đá ngồi xuống.
Chu Tĩnh Như cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Lại làm được một chuyện tốt!"
"Bọn họ mới chết ba năm, tổng cộng anh được có chín năm âm đức, không đáng là bao!"
"Cho em xem đầu lưỡi quỷ có hình dáng gì nào!?"
Diệp Thiếu Dương mở lòng bàn tay, trong tay hắn nắm ba khối thịt màu trắng, gần như trong suốt, có vẻ không chân thật.
Chu Tĩnh Như đánh bạo chạm tay vào, kết quả ngón tay xuyên thấu qua chúng, không cảm giác được thứ gì hết, buồn bực nói: "Vật này là hư ảnh, dùng như thế nào được?"
"Anh có cách khiến chúng hiện hình.". Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa trống, cẩn thận bọc lại ba miếng đầu lưỡi.
Chu Tĩnh Như hỏi: "Làm thế nào bây giờ?"
Diệp Thiếu Dương nhìn cô cười nói: "Câu này em hỏi anh ba lần rồi!"
Chu Tĩnh Như vuốt tay, nói: "Hết cách, bây giờ là anh là sếp, em không được có ý kiến!".
"Được rồi!". Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn ngọn núi đối diện, nói: "Ngọn núi kia là chỗ cô gái lúc nãy nói, chúng ta lên đó xem một chút, chờ nữ quỷ xuất hiện, chúng ta tiện đường cứu cô ấy, đi thôi!"
Hai mươi phút sau, hai người đã bò lên được ngọn núi đối diện. Ngọn núi ấy trông có vẻ rất quái dị, thảm thực vật dưới chân núi rậm rạp, nhưng đến đỉnh núi thì lại trống trơn, chỉ có một cái cây duy nhất. Diệp Thiếu Dương đưa mắt quan sát, đó là một cây hòe khổng lồ, cao gấp đôi cây hòe thông thường, thân cây cũng to hơn.
Dưới tán cây có một khối đá khá rộng rãi, mặt ngoài vô cùng trơn nhẵn. Chu Tĩnh Như đi tới, nói rằng: "Chắc là chỗ này, chúng ta ngồi xuống đây chờ đi!"
Diệp Thiếu Dương kéo cô lại: "Em không muốn sống nữa à?"
Chương 109 - Nữ quỷ bên dưới thụ yêu
Chu Tĩnh Như ngơ ngẩn, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Có quỷ à?"
“Không phải quỷ. Em qua đây!"
Diệp Thiếu Dương nắm tay cô đi tới chỗ cách cây hòe năm trăm mét, tùy tiện tìm một tảng đá, dặn dò: "Em ngồi ở đây đi, chỗ kia không được ngồi, nó là thụ yêu."
"Thụ... yêu?". Chu Tĩnh Như mở to hai mắt: "Thụ yêu là gì?"
"Là cây thành yêu, lúc trước em cũng đã gặp rồi, vạn vật đều có thể thành yêu, không riêng động vật mà có cả thực vật và côn trùng. Bất quá thực vật trừ phi đạt được đẳng cấp yêu linh, nếu không chúng sẽ không hiện ra chân thân, tương đối dễ đối phó."
Chu Tĩnh Như quay đầu lại nhìn, cây hòe này ngoại trừ vẻ bề ngoài vô cùng to lớn thì chẳng có chút gì là khác thường, không khỏi nghi ngờ: "Chỉ là một cái cây, sao có thể thành tinh?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Cây này sinh trưởng ngay Âm Luân Nhãn của ngọn núi, cũng chính là nơi hấp tức âm khí, em xem hai bên trái phải có rất nhiều mồ mả, nó lại hấp thu thi khí của người chết, tiến hành tu luyện thông qua Âm Luân Nhãn, không biết đã tu bao nhiêu năm, tu vi chắc chắn không tệ”.
“Anh vừa kiểm tra thử chỗ này thì cảm thụ được yêu khí và thi khí mãnh liệt, yêu khí đến từ cái cây kia, thi khí có thể là phía dưới phần mộ có cương thi. Chúng ta hãy chờ ở đây trước, chờ người nữ quỷ kia xuất hiện, sau đó nghĩ cách”.
Chu Tĩnh Như nghe xong liền cảm thấy sợ hãi, vội ôm lấy Diệp Thiếu Dương, dính sát vào người hắn.
"Sợ sao?"
"Ưm... hơi sợ!". Chu Tĩnh Như nhỏ giọng nói: "Em sợ có gì đó ở sau lưng, lỡ như tự dưng có một con quỷ thủ lĩnh từ phía sau đặt tay lên vai em thì..."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi đeo lưng ra vài lá cờ tử sắc nhỏ cắm xung quanh phiến đá hai người ngồi, lại dùng Đấu mực kéo một đường chu sa tuyến, hình thành một tam giác đều bao quanh tảng đá, phủi phủi tay nói: "Không sao rồi! Quỷ yêu có lợi hại bao nhiêu cũng có thứ này chống đỡ, em không cần lo lắng bị bọn chúng đánh lén."
Chu Tĩnh Như gật đầu, khẽ mỉm cười, trong lòng buông xuống một ít sự đề phòng.
Hai người ngồi trên tảng đá đợi nữ quỷ kia xuất hiện.
Chu Tĩnh Như đột nhiên thở dài, cảm thán nói: "Thật không ngờ nửa đêm em lại đi theo người ta lên núi hoang, chờ quỷ xuất hiện... Kể ra cũng thật là kinh thế hãi tục."
Cô quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, mở to đôi mắt xinh đẹp lúng liếng dưới ánh trăng, rung động lòng người, nhẹ nhàng nói: "Thiếu Dương ca, anh có thấy đôi tình lữ kia không, lúc đầu thai, bọn họ sẽ quên hết đối phương, thật là đáng thương!"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Có gì mà đáng thương, người sau khi chết đều phải qua sông Vong Xuyên, uống canh Mạnh Bà, khi tiến nhập luân hồi đạo sẽ bắt đầu một cuộc sống mới!”.
Chu Tĩnh Như nói: "Em biết, thế nhưng người ta đầu thai sẽ quên đi người mình yêu kiếp trước, lại một lần nữa yêu người xa lạ kiếp sau đến chết đi sống lại... Thật quá bi ai!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Nói như em, đời này em gặp phải một người nam, yêu người ta đến chết đi sống lại, sau đó bảo không muốn quên, thế nhưng em có nghĩ tới, kiếp trước em cũng yêu một người nam khác đến chết đi sống lại, cũng bảo không muốn quên như thế, kết quả em uống canh Mạnh Bà xong, quên luôn người ta, lúc đầu thai, em yêu người mới, lại bảo không muốn quên người mới...”.
“Từ góc độ quỷ hồn mà nói, em đã yêu không biết bao nhiêu người đàn ông, có đôi khi đầu thai thành nam nhân, em lại yêu một nữ nhân khác, nếu để cho em nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, em nghĩ xem, rốt cuộc ai mới là người em không muốn quên?"
Chu Tĩnh Như nghe xong lập tức ngẩn ngơ: "Thế thì thật đáng sợ... Lẽ nào tam sinh tam thế trong sách đều là gạt người?"
"Cũng không phải, anh chỉ ví dụ, giả như em và nửa kia chưa bao giờ làm chuyện xấu, kiếp sau đều có tư cách đầu thai làm người, người chết trước nguyện ý chờ người sau, hạ quyết tâm cả đời phải sống chung với nhau thì còn được. Bất quá trên đời này lại có rất nhiều cặp phu thê lúc sống hận không thể ly hôn, đến lúc chết mới được giải thoát, em nghĩ bọn họ phải làm sao? Tình yêu chân ái chết đi sống lại này của em, đừng nói là tam sinh tam thế, có là thập thế tình duyên thì cũng chẳng là thứ gì. Bao giờ chính các em chán ghét nhau, ly hôn ở dương gian, thì kiếp sau mới coi như đã chấm dứt!"
"Thì ra là như vậy!". Chu Tĩnh Như mỉm cười như trút được gánh nặng, một lát sau mới nói: "Em chỉ muốn kiếp sau vẫn được ở bên cạnh người thân, còn nữa, Thiếu Dương ca, kiếp sau chúng ta lại làm bạn nhé!"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nếu như anh có kiếp sau thì hãy nói!"
Chu Tĩnh Như ngẩn ra: "Có ý gì?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không có gì, em không nên hỏi, thiên cơ bất khả lộ!”.
Đợi một giờ, nữ quỷ vẫn chưa xuất hiện, Chu Tĩnh Như có chút mệt mỏi, không e dè ôm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, tựa đầu lên bả vai của hắn ngủ.
Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên bị phụ nữ ôm ngủ, không khỏi có chút khẩn trương, cả người cứng ngắc, cúi đầu lẳng lặng quan sát khuôn mặt Chu Tĩnh Như đang ngủ, vẻ mặt rất xinh đẹp điềm tĩnh, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Nhuế Lãnh Ngọc, thầm thở dài, ước gì người bên cạnh mình là nàng thì tốt biết mấy…
Thụ yêu còn ở phía xa kia, chưa kể đến cương thi dưới mộ, Diệp Thiếu Dương nào dám ngủ, cứ ngồi thẫn thờ như vậy suốt một giờ đồng hồ. Đột nhiên, hắn nghe thấy âm thanh của lá cây va chạm nhau ào ào xào xạc, đêm khuya thanh vắng trên núi chợt bị âm thanh này cắt đứt, Chu Tĩnh Như cũng giật mình tỉnh lại.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn.
Tán cây hòe to lớn đang điên cuồng rung lắc dữ dội, từ phía xa nhìn lại trông rất giống một con yêu tinh đang rung đùi đắc ý, tràng diện có chút kinh người.
"Nữ quỷ kìa!". Chu Tĩnh Như thấp giọng kêu lên, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp đi vòng ra từ phía sau thân cây, dáng vẻ như một thiếu nữ ăn mặc hiện đại, tóc ngắn, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn. Cô đi đến bên tảng đá, đưa tay hái một ít cành lá, sau đó ngồi xuống tảng đá bện thành dây thừng.
Diệp Thiếu Dương nói: "Thấy không, còn muốn ngồi ở đó nữa không, đây chính là chỗ quỷ ngồi."
Chu Tĩnh Như sợ hãi hỏi: "Cô ta đang làm gì thế?"
"Cứ nhìn sẽ biết."
Nữ sinh kia chỉ trong vòng mười phút đã bện xong dây thừng, đứng lên, ngửa đầu nhìn thân cây một chút, tựa hồ đang muốn tìm cái gì đó, cuối cùng chọn một cành cây chắc chắn, treo dây thừng lên, cột thành thòng lọng, đứng lên tảng đá, hai tay cầm lấy dây thừng rồi do dự.
"Trời ạ, cô ấy muốn tự sát!". Chu Tĩnh Như đoán ra hành động của cô, che miệng lại: "Không phải là quỷ sao, quỷ vẫn muốn tự sát?"
"Chỉ là ảo giác lúc tử vong, cảnh tượng này là lúc cô ấy sắp chết, mỗi ngày đều lặp lại một lần, nguyên nhân lặp lại thì anh không biết!"
Chu Tĩnh Như kinh ngạc nói rằng: "Nếu chỉ là ảo giác, vậy... chúng ta nên làm gì?"
"Ảo giác tử vong chỉ xuất hiện gần bên thi thể, thi thể của cô ta nhất định ở ngay đây, chúng ta đi tìm thử xem!"
"Có thụ yêu đằng kia, làm sao tìm được?"
Diệp Thiếu Dương vuốt tay: "Đương nhiên là phải diệt thụ yêu trước, sau đó mới đi tìm thi thể. Cho dù không gặp nữ quỷ này, anh cũng không có ý định buông tha cho thụ yêu."
Hắn lập tức thu lại cờ ngũ hành và chu sa tuyến, nói rằng: "Thứ này chỉ có thể ngăn cản tiểu quỷ tiểu yêu, anh không có ở đây, bỏ lại một mình em cũng không được. Em vẫn là theo anh đi, vạn nhất có điều gì xảy ra, em nhanh trí chút!"
Chu Tĩnh Như gật đầu ra sau lưng hắn, cả hai đi tới cây hòe, lúc này, thiếu nữ cũng đã đưa đầu vào thòng lọng, chân đá văng tảng đá, thân thể lơ lửng trên không.
Đúng lúc này, một đạo ngân quang trên người cô đột nhiên xuất hiện, cả người cô chợt thức tỉnh, liều mạng giãy giụa, một tay với vào trong túi quần, mò lấy thứ gì, sau đó cố gắng cắt đứt dây…
Chương 110 - Địa thi
Đột nhiên, tán cây hòe từ đâu sinh ra vô số cành lá trói tứ chi của cô lại, từng nhánh từng nhánh cây bao bọc lấy cô, cho đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Qua mấy phút sau, cành lá mới chậm rãi tản ra, thiếu nữ đã biến mất cùng với sợi dây thừng, tất cả trở lại như lúc trước, ảo giác kết thúc, tựa như chưa từng có thứ gì vừa xảy đến.
"Thì ra cô ấy chết như vậy...". Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhớ tới hành động vừa rồi của thiếu nữ: Cho tay vào túi quần lấy ra vật gì giống như phi tiêu hình đồng xu, ba đồng tiền hình chữ Phẩm dính vào cùng một chỗ, đây là pháp khí thường dùng của những pháp sư tán tu dân gian, tam tiền hợp lại, pháp lực gia tăng, lại có thêm cạnh đao như phi tiêu bốn cánh, cũng có thể dùng làm pháp khí phòng thân.
Nếu mình đoán không lầm, vậy thì, thiếu nữ kia hẳn phải là một pháp sư? Vì sao cô ta lại chết dưới tay thụ yêu?
Mấy vấn đề này, chỉ có thể tìm thi thể và hồn phách của cô mới hiểu rõ.
Diệp Thiếu Dương rút ra Tảo Mộc Kiếm đi về phía lão thụ, đi tới khoảng hai mươi mét, cây hòe lại đột nhiên rung động, sau đó khẽ dừng, đứng yên không nhúc nhích.
"Chuyện gì vừa xảy ra?". Chu Tĩnh Như run rẩy hỏi, đột nhiên cảm thấy cổ chân căng cứng như bị vật gì đó bắt lấy, cúi đầu nhìn, một cánh tay trắng bệch mập mạp từ dưới đất thò lên, nắm lấy cổ chân của cô. Chu Tĩnh Như sợ đến mức hét lên.
Diệp Thiếu Dương một kiếm chém đứt cánh tay bên dưới, máu đen túa ra, cánh tay lập tức lui về lòng đất, chỉ còn lại một cái khe hở.
Diệp Thiếu Dương đưa cánh tay dính máu đen lên mũi thử ngửi, cau mày nói: "Là máu cương thi!"
"Cương thi sao?". Chu Tĩnh Như lấy ra một chiếc khăn tay lau chùi vết máu nơi cổ chân, có chút tê tê nhức nhức.
"Không phải cương thi thông thường, nó vừa mới chui xuống lòng đất.". Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào khe hở: "Đây là Địa thi, đồ chơi này khó lòng phòng bị, có chút phiền phức.". Vừa mới dứt lời, một đôi tay lại từ dưới đất chui lên, chụp vào cổ chân của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lách mình né tránh, đôi tay kia lại rụt xuống đất.
"Không chỉ có một con!". Diệp Thiếu Dương nhíu mày suy đoán, nhét Tảo Mộc Kiếm vào đai lưng, lấy ra bút chu sa vẽ lên tâm hai bàn tay một đạo Thái Cực Ấn, cố ý đi về phía trước hai bước, quả nhiên lại có một đôi tay từ dưới đất thò lên.
"Tới đây!". Diệp Thiếu Dương hai tay vỗ “Bốp” vào đôi tay dưới mặt đất, bốn chưởng giao nhau, đôi tay kia lập tức bị Thái Cực Ấn hút, không thể thoát khỏi.
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, lui về phía sau, dùng lực lôi cái thi thể từ dưới lòng đất lên. Hắn nhìn thấy đó là một thân thể mập trắng, trên bụng có vài nếp nhăn, không có chân, nửa người dưới trực tiếp bị một cành cây to quấn lấy.
Địa thi không có mắt, những chỗ như tai, mũi, hốc mắt chỉ có một tầng da nhăn nheo che phủ, cái mồm lại rất lớn, nhe ra để lộ hai cặp răng nanh, nhìn qua y như một loại côn trùng vừa quái dị lại vừa kinh khủng. Địa thi bị Diệp Thiếu Dương bắt lấy, trong miệng phát sinh tiếng rên rỉ như mèo kêu, há to mồm vừa dài vừa rộng táp Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương buông tay phải, rút ra Tảo Mộc Kiếm, cố sức cắm vào đầu Địa thi, một dòng máu đen từ người nó phun ra, Địa thi quằn quại mấy giây rồi ngã xuống đất. Lúc nó chết, từ chỗ vết thương và dưới bụng nó chảy ra một lớp dịch thể màu xanh biếc.
Chu Tĩnh Như sợ đến mức hai chân mềm nhũn, nắm lấy lưng áo của Diệp Thiếu Dương, nức nở khóc: "Huhu, đây là vật gì?"
"Địa thi không giống với cương thi, Địa thi vốn là thi thể bị quỷ khí hoặc yêu khí ngoại giới không ngừng cuồn cuộn rót vào, tu luyện thành một loại dị vật hình thái đặc thù, có thể chui vào lòng đất.". Diệp Thiếu Dương chỉ vào nó, giải thích.
"Vậy kia là cái gì?". Chu Tĩnh Như chỉ vào vật đang quấn bên dưới thân người Địa thi.
Diệp Thiếu Dương quan sát một hồi, nói rằng: "Đây là ngọn nguồn cung cấp yêu khí cho Địa thi, bất quá sau khi cấp dưỡng một thời gian thì vật đó đã đem nó hấp thụ, nửa người dưới của nó đều bị thoái hóa, trở thành bộ dạng như thế này.". Hắn nói xong nâng cái vật kia lên xem, mặt trên của nó có rất nhiều rễ nhỏ như gân máu, bỗng nhiên suy nghĩ một chút, cả kinh nói: "Đây là rễ cây! Rễ cây của cây hòe!"
Hắn lập tức vỗ một chưởng vào nó, rễ cây vỡ vụn, một chất lỏng xanh biếc từ trong rễ cây xì ra, rễ cây còn lại cũng đột nhiên co rút, trở vào lòng đất.
Diệp Thiếu Dương đưa chất lỏng lên mũi ngửi, đúng là có mùi như máu của Địa thi, xác thực suy đoán của mình là đúng.
Chu Tĩnh Như luống cuống hỏi: "Những con Địa thi này có khả năng chui vào lòng đất, khó lòng phòng bị, làm thế nào để đối phó?"
Diệp Thiếu Dương không đáp, chỉ vẽ thật nhanh một tờ phù, mặc niệm chốc lát, vung tay lên, tờ phù tự động cháy, rơi xuống mặt đất. Sau đó hắn lấy ra một xấp tiền Ngũ Đế, đặt vào lòng bàn tay trái của mình, cắt ngón giữa tay phải, dùng máu quệt vào đồng tiền, cao giọng niệm chú: "Địa Tạng bồ đề, chí thanh chí minh, bảo hộ đệ tử, không sợ tà linh. Dạ lộ nan hành, chỉ minh cho ta, cấp cấp như luật lệnh!"
Sau đó hắn rải từng đôi tiền Ngũ Đế tạo thành một con đường rộng nửa thước kéo dài đến hướng cây hòe. Diệp Thiếu Dương thẳng đường mà đi, trên đường không ngừng rải tiền Ngũ Đế, quả nhiên không còn Địa thi chui ra nữa.
"Chuyện gì vậy?". Chu Tĩnh Như đi theo sau, không nhịn được hỏi.
"Chào hỏi Địa Tạng Vương một chút! Anh dùng pháp lực xuất ra một thông đạo kim tiền, Địa thi không thể tiến đến. Em đứng ở đây. Chỉ cần không đi ra ngoài thì sẽ không gặp nguy hiểm!". Nói xong, Diệp Thiếu Dương bước nhanh về phía trước cách cây hòe khoảng chừng mười mét thì dừng lại. Đúng lúc này, tán cây bỗng nhiên rung động, so với lúc nãy còn điên cuồng hơn, dưới chân nứt ra, một cái khe hở khoảng nửa mét xuất hiện trước mặt.
Hai người định thần nhìn lại, cái khe này sâu khoảng hai mét, phía dưới có vô số rễ cây quấn quýt vào nhau như từng con rắn đang ngọ nguậy lúc nhúc, trông thấy mà giật mình.
Chu Tĩnh Như lấy tay che miệng, sợ hãi ngồi xuống đất.
Dần dần, những rễ cây đó tách nhau ra, một cánh tay to lớn rất nhanh bò ra ngoài, sau đó là đỉnh đầu trống lốc của một con gì đó, tiếp theo là thân thể. Tất nhiên nó là Địa thi, nhưng cũng phải lớn gấp ba lần mấy con Địa thi khác.
Con địa thi đó có thân thể rất hoàn chỉnh, không bị mất thân dưới, chí ít hơn mười nhánh rễ cây cắm vào sau lưng nó. Địa thi lắc lắc đầu, há to miệng, phát ra tiếng rống giận quái dị.
Một màn này khiến Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy da đầu tê dại, thụ yêu đã đưa con này ra ngoài thì chứng tỏ nó chính là thủ lĩnh của đàn thi, khẳng định khó đối phó.
"Em đứng yên đừng cử động, có anh ở đây, nó không qua được đâu!". Diệp Thiếu Dương không quay đầu lại mà dặn dò, rút ra Tảo Mộc Kiếm, chạy về phía Địa thi.
Địa thi dưới sự khống chế của rễ cây bay lên trời, đảo qua song chưởng, trực tiếp đánh bay Tảo Mộc Kiếm, quơ hai tay chộp tới Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương triển khai Mao Sơn Lăng Không Bộ vội vàng thối lui, né tránh tiến công, nhặt Tảo Mộc Kiếm dưới đất lên.
Đúng lúc này, một đôi tay khác từ dưới lòng đất chui lên, nắm lấy hai chân của Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương chợt nhớ mình đã ra khỏi thông đạo kim tiền, Địa thi khác cũng có thể tấn công hắn. Hắn lập tức giơ Tảo Mộc Kiếm chém đứt đôi tay kia, kết quả từ hai bên trái phải lại có hai đôi tay khác trồi lên nắm lấy bắp chân của hắn.
"Thật là phiền phức!". Diệp Thiếu Dương lại vung kiếm chém đứt, đột nhiên cảm thấy trước ngực đau nhức, hắn đã trúng một đòn nghiêm trọng của con Địa thi khổng lồ. Địa thi đánh vào ngực hắn với lực đạo rất lớn, vốn hắn bị đánh bay ra ngoài, thế nhưng hai chân cứ bị mấy con Địa thi khác nắm lấy, hắn lập tức ngửa mặt ngã xuống đất.
Giây phút hắn ngã xuống, vô số cánh tay từ dưới đất trồi lên, chộp lấy thân thể hắn.
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ một tiếng "Không xong", cảm giác thân thể bị vô số cánh tay vững vàng nắm chặt, không thể động đậy, từng cái đầu hung hãn dữ tợn từ trong lòng đất chui ra, không ngừng ghé sát vào mặt hắn. Diệp Thiếu Dương cảm thấy bắp chân rất đau nhức, không cần phải nói, mình hẳn đã bị Địa thi cắn.
"Thiếu Dương ca!". Chu Tĩnh Như hoảng hốt khóc to, cảnh tượng trước mắt quá mức đáng sợ: Diệp Thiếu Dương bị một đám thi thể trắng hếu vây quanh, tựa hồ đã không thoát khỏi số phận bị gặm nhắm...