Dịch giả: Thạch Trúc Nguyễn Biên: Rjnpenho
Tiểu Mã lập tức hô lên: "Không được đâu tiểu Diệp tử, cao lắm đó, té xuống là ngủm như chơi".
"Đừng có nói xui xẻo!". Diệp Thiếu Dương bò lên cao chừng hai mươi mét, tìm một gờ đá có thể chống chân được vừa dựa vừa ngồi lên trên, quan sát toàn bộ vườn cây anh đào rồi lấy ra một quyển sổ nhỏ vẽ lại toàn bộ bố cục của vườn hoa, vị trí của cái cây chôn sọ người, giếng nước và cả phần mộ vào trong quyển sổ, sau đó tụt xuống đất, dựa theo những gì ghi lại được tính toán cẩn thận từ đầu đến đuôi. Cuối cùng, hắn buông quyển sổ xuống, hít một hơi thật sâu.
Tiểu Mã và lão Quách ngồi ở phía đối diện nhìn chằm chằm vào hắn, không dám nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương mất hồi lâu để sắp xếp lại tất cả các đầu mối, sau đó chỉ tay vào vườn cây anh đào đối diện, nói rằng: "Hai người có cảm thấy ở đây thiếu cái gì không?"
Tiểu Mã và lão Quách trầm ngâm một lúc rồi đều lắc đầu. Tiểu Mã nói: "Ngoại trừ hơi yên lặng một chút thì đâu có thấy thiếu cái gì đâu!"
"Cậu nói đúng rồi đấy, thiếu tiếng động.". Diệp Thiếu Dương nói rằng: "Khoảnh vườn lớn như vậy mà lại không có tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng kêu, đến một con ruồi cũng không có, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, nghe hắn nói hết.
Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nói tiếp: "Ở đây không chỉ có thế Cửu Hào Củng Nguyệt (1) mà còn là một nơi tử địa!". Nói đoạn hắn chỉ tay vào một nơi tại phần mộ: "Căn nguyên của tử địa nằm ngay trên thi thể này!".
Vừa dứt lời, những cây anh đào trong vườn hoa đột nhiên rung lên, xào xạc, xào xạc.
Tiểu Mã lập tức nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Cậu vừa nói nơi này là tử địa mà, vậy âm thanh đó từ đâu ra?”
Diệp Thiếu Dương cũng rất buồn bực, nơi này lẽ ra không hề có vật sống, vậy chẳng lẽ là mình đã tính toán sai?
Đột nhiên, hai cây anh đào trước mặt tách sang hai bên, một thanh niên cao lớn từ chính giữa bước ra.
Thấy ba người Diệp Thiếu Dương, người thanh niên hơi sửng sốt một chút rồi dừng lại, sau lưng y cũng có vài người trang phục không giống nhau bước tới, sau đó cũng tự động đứng ở sau lưng y, hiển nhiên tất cả đều là tay chân của y.
Người sau cùng bước ra là một ông già chừng sáu mươi tuổi, vừa nhìn thấy ba người Diệp Thiếu Dương, lão liền chỉ tay vào ba người, la lớn: "Chính là ba người này trong camera, tụi nó lẻn vô đây nãy giờ rồi, không biết giở trò gì!"
Ba người Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn nhau, trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì đang xảy ra: Bọn họ vừa lẻn vào đã bị phát hiện, sau đó lão bảo vệ nhắm mình đánh không lại bọn họ nên gọi điện thoại kêu thêm người tới…
Diệp Thiếu Dương đánh giá người thanh niên kia từ trên xuống dưới, người này khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng dấp không tệ, mặc áo sơ mi trắng, quần jean, mang giày thể thao, tóc vuốt ngược ra đằng sau, đứng khoanh tay, khí chất trầm tĩnh không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, không giận mà uy nhìn ba người Diệp Thiếu Dương.
"Hiểu lầm, đây thật sự là hiểu lầm…". Tiểu Mã giơ hai tay lên trời như đầu hàng: "Bọn tôi tới để..." Đột nhiên cậu nghẹn họng, quay đầu hỏi Diệp Thiếu Dương: "Bọn mình tới đây để làm gì?"
Diệp Thiếu Dương nhún vai không trả lời, lúc này có nói gì cũng vô dụng, chi bằng nhìn biểu hiện của đối phương rồi sau đó mới nghĩ cách giải thích.
Người thanh niên kia đi tới nhìn thoáng qua cái xẻng công binh đang cắm trên phần mộ, khẽ mỉm cười nhìn Tiểu Mã, đám người phía sau lập tức bao vây ba người Diệp Thiếu Dương.
Tiểu Mã chợt hiểu ra y đang nghĩ gì, xua tay nói: "Chúng tôi không phải tới đây trộm mộ đâu, chúng tôi tới đây để... bắt quỷ."
Người thanh niên nói với một người nhìn như trợ lý kế bên: "Lưu Quần, cậu còn nhớ lúc trước Lưu pháp sư có nói cho tôi biết có thể sẽ có người tới quật mộ, phá hoại phong thuỷ của nhà tôi không? Lúc đó tôi chưa tin đâu, hôm nay quả nhiên là có thật!".
Y nói xong quay đầu lại nhìn Diệp Thiếu Dương, bảo: "Mày cầm đầu phải không, thành thật khai ra mau, là ai sai bọn mày tới. Tao biết bọn mày cũng chỉ vì tiền mà thôi, chỉ cần khai ra thì tao sẽ không làm khó dễ bọn mày nữa!".
Diệp Thiếu Dương nhìn y, bình tĩnh nói: "Nếu như tôi nói tất cả chỉ là hiểu lầm thì cậu có tin không?"
Người thanh niên sửng sốt, tuy y nghĩ rằng bọn này không đánh sẽ không chịu khai nhưng người trước mặt y trông có vẻ thong dong không chút áp lực, hơn nữa nhìn dáng vẻ không giống như những kẻ lừa đảo trong giang hồ, vì vậy đáp: "Không tin."
Cái tên kêu "Lưu Quần" bên cạnh y hừ một tiếng, nói rằng: "Thiếu gia nhà tao nể mặt mày mới cho bọn mày cơ hội nói thật, đừng có mà không biết điều!"
Cậu ấm của Mã gia? Diệp Thiếu Dương quan sát người thanh niên từ trên xuống dưới, hỏi: "Cậu là... Mã Thừa?"
Người thanh niên không lên tiếng, coi như mặc nhận.
Lưu Quần lại lớn tiếng thúc giục: "Kêu mày khai thì mày khai đi, lải nhải cái gì!"
Diệp Thiếu Dương biết lúc này có giải thích cũng như không, bởi vì đối phương căn bản không tin mình, nói cái gì cũng phí lời, bèn nhớ đến lời của Chu Tĩnh Như dặn trước khi tới, xem ra phải mời cô ấy ra mặt thôi, vì vậy nói với Mã Thừa: "Cậu có biết Chu Tĩnh Như không?"
Mã Thừa ngẩn ra tại chỗ: "Cái gì, là cô ấy kêu mày tới đây?"
Không đợi Diệp Thiếu Dương trả lời, Lưu Quần đã vội vã xông lên, chỉ tay vào mặt Diệp Thiếu Dương, nói: "Mày nói bậy, Chu tiểu thư là vợ tương lai của thiếu gia nhà tao, mày muốn bịa chuyện hãm hại cô ấy hả?"
Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn y, lấy điện thoại di động ra bấm số của Chu Tĩnh Như, sau đó đưa cho Mã Thừa.
Mã Thừa vừa nhìn thấy hai chữ "Tiểu Như" trên màn hình thì lập tức nhíu mày, áp điện thoại vào bên tai, sắc mặt lập tức thay đổi, nói: "Mã Thừa đây!". Sau đó kiên nhẫn nghe, vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương đoán Chu Tĩnh Như nhất định là đang giải thích với y.
Ước chừng khoảng mười phút sau, khóe miệng của Mã Thừa chợt hiện lên một nụ cười ý vị sâu xa nói: "Anh biết rồi!". Sau khi cúp điện thoại, y quắc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, qua một hồi lâu mới mở miệng nói rằng: "Tiểu Như nói cho tôi biết cậu là pháp sư, hôm nay tới nghĩa trang nhà tôi để tróc quỷ."
Diệp Thiếu Dương gật đầu.
"Còn nữa, quan trọng nhất là cô ấy nói hai người là bạn tốt." Mã Thừa mỉm cười: "Cô ấy muốn tôi tin cậu, đối xử với cậu như với cô ấy.”
Diệp Thiếu Dương còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Mã đã vội bồi thêm một câu để tăng độ tín nhiệm: "Đâu chỉ là bạn tốt thôi đâu, điện thoại của tiểu Diệp tử là do Chu tiểu thư tặng đấy, còn có..."
Diệp Thiếu Dương lập tức trừng mắt liếc Tiểu Mã khiến cậu ta phải ngậm miệng lại, nghĩ thầm trong lòng, con mẹ nó, cậu đang giúp tôi nói chuyện hay đang kiếm thêm kẻ thù cho tôi hả?
Mã Thừa liếc qua cái Iphone Diệp Thiếu Dương đang cầm trong tay, trong mắt thoáng qua một tia sầu khổ, hít một hơi thật sâu, nói rằng: "Tôi cũng là bạn tốt của tiểu Như, tôi không nghi ngờ lời cô ấy nói, thế nhưng... cô ấy từ trước tới nay tính tình đơn giản, dễ bị người ta lừa gạt, cho nên...".
Diệp Thiếu Dương hiểu y đang muốn nói gì, vì thế liền đáp: "Vậy Mã tiên sinh cũng dễ bị lừa gạt sao?"
Mã Thừa cười: "Tôi có ý này, về mặt pháp thuật thì tôi cũng biết được một chút, không phải là không tin cậu, tôi chỉ muốn mời cậu biểu lộ chút tài năng để tôi tin phục mà thôi!"
Diệp Thiếu Dương đứng lên, trong lòng có chút lúng túng. Vẽ bùa? Đốt đèn? Mấy thứ này xem ra cũng khó chứng minh mình không phải là bọn giang hồ bịp bợm.
Ánh mắt hắn vô tình rơi vào phần mộ phía trước, đột nhiên nảy ra một chủ ý, hỏi Mã Thừa: "Xin hỏi, người chôn trong mộ là ai trong nhà cậu?”
(1) Cửu Hào Củng Nguyệt: HÀO - nét hào (những nét ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra Bát Quái, mỗi quẻ trong Kinh Dịch chia ra sáu hào. Hào nghĩa là giao nhau. Ở đây chỉ chín nét Hào giao nhau theo hình vòng cung mặt trăng.
Chương 247 - Mao Sơn Câu Hồn Thuật
Dịch giả: Thạch Trúc Nguyễn
Biên: Rjnpenho
Trước câu hỏi của Diệp Thiếu Dương, Mã Thừa đáp: "Là ông cố của tôi."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Lúc trước thì phải, hiện tại thì chưa chắc."
Mã Thừa lập tức nhíu mày: "Ý cậu là sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Cho hỏi ông cụ qua đời năm nào?".
Mã Thừa do dự.
Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt nói: "Mã tiên sinh, chứng minh thân phận của tôi là chuyện nhỏ, dù cho chỗ này có là địa bàn của cậu đi chăng nữa nhưng tôi vẫn có ít nhất một trăm cách chạy khỏi nơi này mà cậu không làm gì được. Mặc kệ cậu có tin hay không, bây giờ tôi đang giúp cậu, xin cậu có sao nói vậy, còn nguyên nhân tôi sẽ nói rõ sau."
Mã Thừa nhìn hắn chằm chằm một lúc, rốt cuốc mới nói thật rằng: "Ông cố tôi qua đời mười hai năm rồi, lúc đầu an táng ở nơi khác, ba năm trước đây mới bốc mộ đem về đây."
Diệp Thiếu Dương lại nói: "Sau khi bốc mộ cậu thấy hài cốt rồi chứ?". Thấy Mã Thừa gật đầu, hắn hỏi tiếp: "Có phải di hài đã rã hết chỉ còn lại mỗi cốt thôi không?"
Mã Thừa mặt lộ vẻ giận, lạnh lùng nói: "Xin Diệp tiên sinh đừng nói giỡn, người chết cả năm dĩ nhiên chỉ còn lại cốt, chẳng lẽ còn cái khác?"
"Còn có thịt." Diệp Thiếu Dương cười cười chỉ vào phần mộ: "Người chôn dưới đây đã biến thành Nhục thi."
Mã Thừa kinh hãi: "Cậu nói… Đó là cái gì?"
"Một loại tà linh, cụ thể chưa cần nói rõ, cậu cứ coi đó là cương thi cũng được."
Mã Thừa hít sâu một hơi, nhìn khắp mộ phần không thấy dấu vết đào bới, hỏi:
"Cậu còn chưa khai quan, làm sao cậu biết?"
Diệp Thiếu Dương cười nhạt: "Nếu như đợi khai quan rồi mới nhìn thì làm sao chứng minh được bản lĩnh của tôi, tôi dùng Mao Sơn Thuật để diễn ra kết quả này, muốn biết phải hay không, mở nắp quan tài ra nhìn là biết."
Mã Thừa còn đang do dự thì Lưu Quần ở một bên vội vã xua tay: "Thiếu gia đừng tin tên này nói nhăng nói cuội, quan tài đâu có tùy tiện mở được, chẳng may động chạm tới phong thuỷ... Theo tôi, tống hết đám này vô đồn cảnh sát, thẩm vấn một hồi thì cái gì cũng ra..."
Hắn còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đã túm lấy bả vai của hắn, kéo từ trong thân thể hắn ra một bóng người, cả người Lưu Quần mềm oặt chực ngã thì được Diệp Thiếu Dương níu lại mới miễn cưỡng đứng vững.
Diệp Thiếu Dương mỗi tay nắm một người, Mã Thừa với đám tay chân nhìn dáng dấp của hai người lập tức cả kinh không nói nên lời.
Hai người đều là Lưu Quần, vẻ ngoài giống nhau như đúc, chỉ là “Lưu Quần” bị Diệp Thiếu Dương kéo ra cả người gần như trong suốt, đang ngó qua ngó lại, vẻ mặt mê man, mà Lưu Quần ban đầu thì giống như bất tỉnh nhân sự, thân thể mềm nhũn được Diệp Thiếu Dương xốc ở một bên vai.
Một người phía sau thì thào nói: "Sao lại có tới hai Lưu Quần, chẳng lẽ..."
Lão Quách bước ra nói rằng: "Không sai, bên phải là hồn phách của hắn, chiêu này của tiểu sư đệ ta là Mao Sơn Câu Hồn Thuật, có thể tùy ý câu hồn người sống, cái này cần phải có pháp lực cực cao, chỉ có Thiên sư mới làm nổi, các ngươi còn nghi ngờ gì không?"
Diệp Thiếu Dương xách hồn phách của Lưu Quần lên, vỗ vào Quỷ Môn của hắn một cái, lập tức hồn về thân thể. Hắn dùng chiêu này một là chứng minh bản lĩnh, hai là để trị tên tiểu nhân mỏ nhọn kia một mẻ, tuy rằng cho hồn của hắn nhập xác ngay nhưng dù sao hắn cũng đã thực hiện câu hồn, cũng có chút ảnh hưởng tới vận khí. Đối với pháp sư mà nói, tùy tiện câu hồn người sống sẽ làm tổn hại âm đức, bất quá không nhiều lắm, mà âm đức của Diệp Thiếu Dương so ra cũng như Mã Thừa giàu nứt vách, chẳng qua là tiêu chút tiền lẻ mà thôi.
"Ý, ban nãy là sao? Chuyện gì đã xảy ra?". Lưu Quần gãi đầu, vẻ mặt mê man hỏi.
Bọn tay chân phía sau Mã Thừa nhìn nhau, ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương bất chợt khác trước.
Một tên trong bọn ghé vào tai Mã Thừa nói nhỏ: "Mã ca, bọn thuật sĩ giang hồ đều có một hai chiêu che mắt, không thể tin hết được."
Mã Thừa gật đầu, nói với Diệp Thiếu Dương: "Quật mộ ông bà là chuyện lớn, nếu như không giống như cậu nói thì tính sao đây?"
Diệp Thiếu Dương giang tay: "Lúc đó cậu muốn xử sao thì tùy."
"Được, tôi ghim câu này.".
Mã Thừa mỉm cười, hạ quyết tâm, nói: "Khai quan!"
Diệp Thiếu Dương liền nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Mã và lão Quách, Tiểu Mã nãy giờ đã nhịn một cục tức, muốn chứng minh thân phận của Diệp Thiếu Dương nên không thèm để ý trèo lên trên phần mộ cầm xẻng công binh đào hì hục.
Mã Thừa đột nhiên kêu dừng lại, xoay người ra lệnh cho đám tay chân rời khỏi, chỉ để lại một mình Lưu Quần.
"Không cần biết đào được cái gì, tôi không muốn cho quá nhiều người biết chuyện bên trong quan tài.". Nghe Mã Thừa giải thích, Diệp Thiếu Dương cũng đồng tình.
Đất ướt nên vô cùng dễ đào, chưa tới mười lăm phút sau, hai người đã đào tới phần mộ, một cỗ quan tài đen bóng nhanh chóng lộ ra hơn phân nửa.
Lão Quách chuyên bán quan tài nẹn vừa nhìn thấy cỗ quan tài liền kích động, tay chân run lẩy bẩy: "Làm bằng Âm Trầm Mộc! Một khối vừa lớn vừa hoàn chỉnh như vậy, chính là giá trên trời đó!".
Mã Thừa mặt lộ vẻ đắc ý, nói rằng: "Khối Âm Trầm Mộc này là ông cố tôi vô tình có được, nhà tôi không thiếu tiền, không cần bán đi nên lấy làm quan tài cho ông cụ..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên từ trong quan tài phát ra một tiếng "Bốp", Lưu Quần sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, Mã Thừa thì ngược lại, y vốn ngồi dưới đất, nghe động tĩnh vội cả kinh đứng lên lui về phía sau mấy bước. Lúc này trong quan tài liên tiếp phát ra vài tiếng đánh “Bốp…bốp… bốp…”, khiến quan tài bỗng chốc dội hưởng.
"Không phải là xác sống chứ?". Mã Thừa sắc mặt cũng thay đổi, nhìn Diệp Thiếu Dương nói.
"Người đã chết mười mấy năm rồi, sống gì nỗi nữa!". Diệp Thiếu Dương cười cười, nhảy đến cạnh quan tài, cùng lão Quách thò tay vào vết nối dưới nắp quan tài tìm khớp ngàm, một đẩy một kéo, tách cái ngàm ra.
Quan tài xịn cỡ này thường không dùng đinh để khỏi phá hư khối gỗ, chỉ dùng khớp ngàm hơn nữa vị trí ngàm nhất định phải thích hợp với phương vị ngũ hành.
Hai người một hơi tháo rời năm cái ngàm ra khỏi, Diệp Thiếu Dương nắm mép quan tài, hét lớn một tiếng: "Lên!"
Hắn nâng nắp quan tài lên, ném qua một bên.
Mã Thừa và Lưu Quần cùng nhau bước tới nhưng không dám đến gần mà chỉ dám nhón chân thò đầu nhìn vào trong quan tài.
Một đống thịt trắng múp nằm dưới đáy quan tài thoạt nhìn như một con sâu trắng, tuy có đầu và tứ chi nhưng do nhiều mụn thịt chen ở chính giữa nên trông không giống hình người lắm.
"Trời ơi, kinh dị quá...". Lưu Quần che miệng kêu lên, bỗng nhiên sực nhớ tới điều gì đó, khẽ nhìn qua Mã Thừa, lắp bắp nói: "Tôi, tôi không phải nói ông cụ, hơn nữa... đây cũng chưa chắc là cụ mà."
Mã Thừa không rảnh để ý đến hắn, lập tức bước tới trước quan tài, cúi người nhìn về cỗ thi thể quái dị kia, đột nhiên “Phịch” một tiếng, quái vật từ trong quan tài bật dậy, hai tay vươn ra bóp cổ Mã Thừa…
Chương 248 - Đâm chết nhục thi
Dịch giả: Bất Lưu Danh
Mã Thừa lúc này mới nhìn thấy, trên khuôn mặt quái vật chỉ có một đống mụn thịt, không có mắt, mũi hay lỗ tai. Chỉ có duy nhất một cái mồm đỏ máu đang mở rộng ra hết cỡ, ngay sau đó nó liền nhằm hắn rồi cắn thẳng xuống.
Cổ Mã Thừa bị quái vật bóp chặt, không thể vùng thoát khỏi nó. Mã Thừa vô thức nghiêng đầu sang một bên, y cho rằng mình chết chắc rồi. Nhưng cuối cùng, quái vật chẳng những không cắn xuống, hơn nữa cánh tay đang bóp chặt cổ y cũng buông ra. Mã Thừa lùi lại mấy bước rồi ngoảnh đầu nhìn.
Y nhìn thấy một sợi dây xích toàn thân đen sì như mực, đang gắt gao quấn chặt trên cổ quái vật.
Mã Thừa ngẩn ra, y nhìn dọc theo sợi dây xích thì thấy Diệp Thiếu Dương đang đứng phía trên quan tài. Một chân hắn đạp lên lưng quái vật, hai tay nắm lấy sợi dây xích, đồng thời khẽ mỉm cười với hắn.
Thân thể gầy còm của Diệp Thiếu Dương kém xa so với quái vật toàn thân to béo. Nhưng mặc cho quái vật có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được, từ đầu tới cuối sợi dây xích vẫn không hề bị lay chuyển.
Quái vật há to mồm ra, nó phát ra một tiếng gầm rống chói tai. Mã Thừa nhìn thấy bên trong khoang miệng của quái vật là một đám thịt mềm màu trắng. Phía trên rải rác một vài điểm trắng đầy lông lá, thoạt nhìn y còn cho rằng đó là lông tóc, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là vô số côn trùng! Côn trùng cắn lên trên thịt mềm, lúc nhúc dày đặc, chen chúc ở một chỗ, cái đuôi thì ngoe nguẩy bốn phía.
Mã Thừa thiếu chút nữa nôn tại trận, y vội vàng đưa tay bịt lấy miệng rồi lùi sang một bên. Y liên tục hít thở sâu vài hơi, cố gắng kiềm chế lại cảm giác muốn nôn mửa. Mã thừa quan sát con quái vật ở phía xa đang bị Diệp Thiếu Dương dẫm ở dưới chân, nó vẫn không ngừng giãy dụa. Y cảm thấy có chút khó tin liền tự véo lên đùi mình một cái, mới biết đây không phải là mơ.
“Đây là cương thi đúng không?” Mã Thừa lẩm bẩm hỏi, giọng nói của y có chút yếu ớt, không còn tràn đầy mạnh mẽ như trước nữa.
“Đây là nhục thi, có thể coi như là một loại cương thi.” Diệp Thiếu Dương cười nói với Mã Thừa rồi tiếp tục: “Cậu không phải nghĩ gì cả, nó chỉ mượn hài cốt của ông cậu để sinh ra một loại tà linh. Nếu cậu không có ý kiến, tôi sẽ tiêu diệt nó, yên tâm, tôi sẽ không phá hỏng di hài ông cậu đâu.”
“Là ông cố tôi” Mã Thừa hít vào một hơi rồi nói tiếp: “Cậu mau tiêu diệt nó đi, nhờ cả vào cậu đó.”
Diệp Thiếu Dương dùng sức kéo Câu Hồn Tác, hắn lôi đầu Nhục thi tới phía sau. Hắn rút Tảo Mộc Kiếm ra rồi đâm mạnh vào trong mồm nhục thi. Chỉ nghe một tiếng “Phốc” vang lên, từ trong mồm nó chợt phun ra thứ gì đó trơn bóng giống như dầu mỡ. Nhục thi vùng vẫy hai tay trong vô vọng, nó giãy dụa không tới nửa phút, sau đó cả người liền mềm nhũn rồi không hề có động tĩnh gì nữa.
Diệp Thiếu Dương gỡ Câu Hồn Tác ra, rồi nhảy từ trên người Nhục thi xuống, hắn cười nói với Mã Thừa: “Nó chết rồi, cậu lên đây nhìn xem, loại Nhục thi như này không phải lúc nào cũng có thể được nhìn thấy đâu.”
Mã Thừa hít sâu một hơi, rồi tiến lên phía trước vài bước. Y tỉ mỉ đánh giá cỗ Nhục thi đã chết này, chỉ thấy toàn thân quái vật này đều mọc lên những cái bướu thịt rất lớn. Trong những kẽ hở của mỗi bướu thịt đều có vô số những con côn trùng màu trắng giống như loài côn trùng trong mồm nó. Chúng nhúc nhích ở khắp mọi nơi, nhất thời khiến cho hắn nhìn mà nổi hết cả da gà.
Tiểu Mã và Lão Quách ở bên cạnh cũng không muốn nhìn nhiều.
“Côn trùng màu trắng này là thứ gì vậy?”
“Một loại thi trùng, bên trong cơ thể nó đều là loại côn trùng này.” Diệp Thiếu Dương dùng Tảo Mộc Kiếm gạt những vết ngấn ở cổ quái vật rồi hỏi: “Có cần phải moi ra cho cậu nhìn không?”
“Đừng, đừng!” Mã Thừa liên tục xua tay, y nhìn Nhục thi rồi lẩm bẩm: “Hài cốt của ông cố tôi…. tại sao lại biến thành như thế này?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Một hai câu thì không thể nói rõ nguyên nhân được. Nhưng khuôn mặt cỗ Nhục thi này mới chỉ sinh ra duy nhất chiếc mồm, chứng tỏ nó còn chưa thành hình, nên tương đối dễ đối phó. Một khi thành hình, sẽ cùng với hài cốt của ông cố cậu sẽ phạm vào cửu xung*, gây hại cho con cháu. Bắt đầu từ ba đời sau ông cố cậu…. cũng chính là đến đời của cậu, trong vòng một năm tất có tai ương đổ máu, dù cho cầu khấn giải hạn thế nào chăng nữa cũng không có tác dụng.”
Mã Thừa vừa nghe liền biến sắc, ánh mắt y nhìn Diệp Thiếu Dương mang theo sự biết ơn vô cùng.
Tiểu Mã nhìn thấy cảnh này lập tức tiến đến trước mặt Mã Thừa, cậu cười hì hì rồi nói: “Giờ thì cậu đã tin chúng tôi không nói dối đúng không? Chúng tôi đến đây quả thực là vì bắt quỷ, nhưng cũng nhân tiện giúp nhà cậu một việc lớn.”
Mã Thừa gật đầu: “Thực sự rất cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, không cần khách sao” Tiểu Mã hếch mũi lên, rồi vỗ vai Mã Thừa: “Đều là người một nhà, việc nên làm thôi”
Mã Thừa nhíu mày lại: “Người một nhà gì cơ?”
“Tôi cũng họ Mã, cùng họ với cậu còn gì, đúng rồi, quê cậu ở đâu, nói không chừng chúng ta còn chung dòng họ đấy.”
“Cậu cứ coi như chúng ta cùng dòng họ là được rồi” Mã Thừa cười bất đắc dĩ, y ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương rồi hỏi: “Vẫn mong Diệp Tiên Sinh chỉ điểm, bây giờ tôi phải làm thế nào mới có thể tránh khỏi tai ương đổ máu?”
“Rất đơn giản, cậu tìm một mảnh đất có phong thủy tốt, sau đó đem cả quan tài lẫn hài cốt của ông cố cậu mai táng. Xung quanh quan tài thì dựa theo vị trí của bảy ngôi sao, rồi chôn bảy cái vò dưa muối xuống. Bên trong vò đựng đầy dưa và nước muối, sau đó bịt kín lại. Tự nhiên sẽ hóa giải được kiếp nạn lần này. Nếu như cậu không tìm được pháp sư, trước mặt cậu có một vị pháp sư đó, đây là sư huynh của tôi, huynh ấy là một thầy phong thủy có tiếng trong Thạch Thành.”
Lão Quách thấy Diệp Thiếu Dương giới thiệu mình, trong lòng y mừng rỡ vô cùng, lập tức đứng thẳng lưng, đưa tay vuốt cằm, bày ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Đáng tiếc y không có chòm râu dưới cằm, nếu không lúc này mà vuốt râu thì càng giống hơn.
Mã Thừa gật đầu rồi nói với Lão Quách: “Nếu vậy, xin nhờ vị đại sư này ra tay, mong đại sư đừng từ chối, về mặt thù lao…. nhất định sẽ khiến ngài vừa lòng.”
“Không dám, không dám, đều là người quen cả, giảm cho cậu hai mươi phần trăm đó.”
Mã Thừa nhìn cỗ nhục thi liền có chút khó xử, y nhíu mày rồi nói: “Cứ như này mà đem đi chôn, thực sự có chút khó mà chịu nổi, Diệp tiên sinh cậu xem….”
Diệp Thiếu Dương mở ba lô móc ra một gói bột diêm tiêu màu đỏ, rồi hắn rắc đều lên cơ thể nhục thi. Từng cái bướu thịt trên người nó dần xẹp xuống, làn da bị vỡ ra, bên trong quả nhiên là một đám côn trùng giống như giòi bọ khẽ lúc nhúc, chen chúc nhau trên một đống thịt nát. Nhưng dưới tác dụng của bột diêm tiêu, đám côn trùng và những mảnh thịt nát rất nhanh đã bị hòa tan, hóa thành một làn khói màu vàng, sau đó biến mất trong không khí.
Chưa tới một phút đồng hồ, nhục thi đã bị hòa tan hoàn toàn, chỉ còn lại một bộ xương người hoàn chỉnh, cùng với một chút dịch thể nhầy nhụa còn dính ở trên nắp quan tài.
Trên ngón tay cái của bộ xương người đeo một chiếc nhẫn ngọc rất lớn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Vừa nhìn liền biết là đồ tốt, Mã Thừa thoáng nhìn rồi chợt kích động: “Không sai, đây đúng là hài cốt của công cố tôi!”
Ngay sau đó y liền quỷ gối phía trước quan tài, rất lâu sau mới đứng dậy, y nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt càng toát lên niềm cảm kích.
Diệp Thiếu Dương gật đầu với y, sau đó hắn gọi Lão Quách tới cùng nhau khiêng nắp quan tài lên đậy lại. Tiếp đến hắn lấy trong ba lô ra một miếng Long Diên Hương đưa cho Mã Thừa, hắn dặn dò: “Hài cốt không thể tiếp tục chôn cất ở đây, cậu mau chóng sắp xếp người dời đi chỗ khác. Trước khi tìm được âm trạch tốt, có thể đặt ở trong nhà, nhưng mà bộ hài cốt này vẫn còn lại một chút khí âm tà, rất dễ hấp dẫn tà linh tới. Cậu đặt miếng Long Diên Hương này vào trong quan tài để trấn áp, đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra. Thứ này rất quý giá, coi như đền bù cho việc trước đó bọn tôi tự tiện xông vào nghĩa trang nhà cậu, cái này tôi không lấy tiền.”
Mã Thừa căn dặn Lưu Quần nhanh chóng gọi người đến chuyển bộ hài cốt này đi. Đợi sau khi Lưu Quần đi rồi, y liền tỏ vẻ cảm kích vô cùng với Diệp Thiếu Dương.
* Nguyên văn phạm cửu tương xung (犯九相冲), mình tìm tư liệu liên quan thì không thấy, chỉ thấy luận về cửu cát, cửu hung trong việc đặt cửa lớn. Ai biết thì cmt mình bổ sung vào bản dịch nhé.
Chương 249 - Âm mưu của kim soái
Dịch giả: Bất Lưu Danh
“Nếu không có Diệp tiên sinh chỉ điểm, có lẽ bây giờ tôi vẫn chẳng hay biết gì. Nhưng mà, hài cốt của ông cố tôi tại sao lại biến thành…. cái thứ kia, chẳng lẽ do phong thủy có chỗ nào đó không đúng? Lúc trước pháp sư họ Lưu kia nói với tôi, phong thủy nơi này đẹp vô cùng, là chốn tàng long chi địa”
Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ tới điều gì, liền hỏi: “Pháp sư họ Lưu kia trông như thế nào?”
Mã Thừa nhớ lại một lúc rồi mới nói: “Da hơi đen, dáng người thấp bé, mặt y bị rỗ.”
Ba người Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười khổ, thực sự là Kim mặt rỗ!
Tiểu Mã rút điện thoại ra, cậu tìm tấm ảnh chụp lệnh truy nã Kim Soái. Phía trên có hình của Kim Soái, sau đó cậu đưa cho Mã Thừa nhận diện.
“Không sai, chính là y!” Mã Thừa vừa nhìn liền nhận ra, sau khi xem xong lệnh truy nã, y kinh ngạc thốt lên: “Y đã từng giết người! Y rốt cuộc là người nào?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Trước tiên cậu hãy nói cho tôi biết, tất cả mọi chuyện ở đây, rốt cuộc là thế nào? Cậu rốt cuộc bị y lừa ra sao?”
Mã Thừa gật đầu, y đang định mở miệng liền thấy Diệp Thiếu Dương ra hiệu đợi một chút. Diệp Thiếu Dương tới bên cạnh miệng giếng, rồi hắn lấy ra ống mực, sau đó căng lên trên miệng giếng tám sợi chỉ đỏ, đan chéo những sợi chỉ chồng lên nhau. Tiếp đó, hắn dùng một cây đinh đồng quấn đầu sợi chỉ lại rồi cắm xuống đất, bên trên sợi chỉ đỏ, hắn treo một chiếc chuông chiêu hồn.
Như vậy, chỉ cần có quỷ, yêu gần đây đi qua, chuông chiêu hồn lập tức sẽ vang lên. Diệp Thiếu Dương làm vậy, mục đích là phòng ngừa lúc bàn chuyện quá mức tập trung, chẳng may nữ quỷ trước đó đột nhiên xuất hiện đánh lén thì quả thực nguy hiểm.
“Được rồi, bây giờ cậu có thể nói.” Diệp Thiếu Dương đi đến trước mắt Mã Thừa, rồi ngồi luôn xuống đất sau đó lên tiếng.
Mã Thừa cũng ngồi xuống đất, y hơi nghiêng đầu rồi nhớ lại chuyện xảy ra năm đó. y bắt đầu kể: “Chuyện này do một tay tôi lo liệu, nên tôi nhớ rất rõ ràng. Lúc đầu tôi gặp phải quỷ. Có một con quỷ vẫn luôn quấy rầy tôi, nó nói nhà tôi chiếm nhà của nó, nó không có chỗ ở. Nhưng nó cũng không hại tôi, dù tôi có nhắm mắt hay mở mắt cũng đều thấy nó. Sau đó tôi tìm mấy pháp sư, cứ như vậy mấy lần, cũng không thể đuổi con quỷ đó đi.”
Tuy rằng con quỷ đó không làm hại tôi, nhưng tôi cũng không chịu nổi phiền phức. Đúng lúc này thì Lưu pháp sư xuất hiện, y vừa ra tay liền thu phục được con quỷ đó. Sau đó y bói cho tôi một quẻ, y nói rằng phần mộ của ông cố tôi đã phạm vào xung…… y nói rất nhiều, nhưng tôi cũng không nhớ hết được. Dù sao, chủ yếu nói phần mộ tổ tiên nhà tôi đã chiếm cứ nơi công cộng của quỷ hồn. Con quỷ này bị dồn đến mức không có nơi ở, cho nên mới tìm tới gây chuyện với tôi.
Y nói, nếu như tôi không dời phần mộ đi, sau này sẽ còn có nhiều quỷ hồn tới tìm hơn. Lần này là quỷ lành, nên không làm hại tôi, chẳng may lần sau tới chính là lệ quỷ thì tôi gặp phiền phức lớn rồi. Tôi nghe y nói có vẻ rất đáng tin, nên tôi cũng tin tưởng y liền mời y giúp xem phong thủy. Y nói, y biết rằng có một nơi có long mạch, sau đó y lấy của tôi tám trăm ngàn rồi giúp tôi chọn âm trạch….”
“Tám trăm ngàn….” Tiểu Mã nghiến răng nghiến lợi: “Nhiều tiền như vậy sao!”
“Tám trăm ngàn không phải là con số nhỏ.” Diệp Thiếu Dương nhìn Mã Thừa rồi nói: “Kim mặt rỗ rất thông minh, mục tiêu của y không phải là tiền, nhưng y biết rằng nếu như y đòi ít, chắc chắn sẽ khiến cho cậu nghi ngờ. Cho nên, đòi càng nhiều, cậu sẽ càng tin tưởng hắn mà không hề hoài nghi.”
Mã Thừa gật đầu: “Đúng thế, sau đó y liền dẫn tôi tới nơi này, rồi thi triển pháp thuật….. Tôi cũng không kể chi tiết nữa, tóm lại, y muốn tôi tin chắc rằng nơi này chính là nơi có long mạch và y chính là cao nhân đắc đạo. Cứ như vậy, tôi đã chuyển phần mộ ông cố tôi tới nơi này. Sau đó y nói long mạch nhất định phải bố trí thật xa xỉ, mới có thể dưỡng thành long khí….. Cho nên, tất cả mọi thứ ở đây đều do y bố trí, tôi không hiểu mà cũng chưa từng hỏi y. Tôi chỉ làm theo những yêu cầu của y, y cần gì tôi cung cấp cho y thứ đó.”
Diệp Thiếu Dương nghe đến đây đã hoàn toàn sáng tỏ. Hắn nhìn lướt qua vườn hoa anh đào rồi cười nói với Mã Thừa: “Bố trí mọi thứ ở đây, hẳn là tốn không ít tiền đúng không?”
“Lúc đó tôi như ăn phải bùa mê thuốc lú, tin chắc rằng nơi này là long mạch, y nói gì cũng nghe. Sau khi bố trí xong xuôi mọi thứ, y cũng không nán lại lâu liền rời đi. Trước khi đi, y còn dặn dò tôi cần phải không ngừng thu mua máu súc vật ở lò mổ, tưới cho những cây anh đào này. Sau đó y còn nói, nơi này là long mạch, gia đình tôi lại là gia đình giàu sang, nhất định sẽ có người dòm ngó rồi tới phá phần mộ tổ tiên nhà tôi. Y bảo tôi phải cho người một mực trông coi ở nơi này, tôi cũng làm theo lời y, đã sắp xếp người trông coi nghĩa trang.”
Mã Thừa cười tự giễu: “Tất cả mọi chuyện chính là như vậy, cho nên ngay khi nghe được bảo vệ báo cáo có người trèo tường lẻn vào. Tôi cho rằng là đối thủ cạnh tranh nào đó muốn giở trò, nên liền nhanh chóng dẫn người tới đây. Sau đó, tôi thấy mấy cậu lại dùng xẻng cắm lên trên phần mộ…. tôi hiểu lầm các cậu, cũng thực sự là chuyện có thể tha thứ.”
Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Mã, nếu không phải cậu ta lanh chanh đòi đào mộ, cũng không tạo thành hiểu lầm lớn như vậy. Tên này đúng là bạn tốt của heo mà.
“Có thể nói cho tôi biết tên đã lừa gạt tôi rốt cuộc là ai không?”
“Điều này…. nếu như nói từ đầu thì thật phiền phức, cậu cũng chưa chắc có thể nghe hiểu được. Tôi nói dễ hiểu một chút nhé, trước đó cậu cũng thấy lệnh truy nã rồi, người này là Cổ sư Miêu Cương. Y tìm năm chỗ nuôi quỷ, dùng để hại người, tôi đã phá bốn chỗ, nơi này của cậu chính là nơi cuối cùng.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Theo như những gì cậu nói trước đó, y vẫn luôn lừa gạt cậu, lúc đầu cậu bị quỷ hồn đeo bám, chắc chắn cũng do y giở trò quỷ. Y dùng cách thu phục quỷ hồn để lừa gạt sự tin tưởng của cậu, sau đó cậu mới từng bước, từng bước một rơi vào cạm bây do y bố trí sẵn. Có một điểm y không nói sai, nơi đây quả thực chính là long mạch, Nhưng y chuyển dời phần mộ chỉ là ngụy trang, không phải dùng để dưỡng long khí, mà mục đích của y là lợi dụng thi thể của ông cố cậu để nuôi quỷ. Cụ thể thế nào, tôi cũng không giải thích nữa, tóm lại, cậu đã bị y lợi dụng.”
Mã Thừa nhíu mày: “Y chọn tôi để lừa gạt, là bởi vì tôi có tiền?”
“Tất nhiên rồi” Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh rồi nói: “Cả Thạch Thành này, có bao nhiêu người có tài lực như này, có thể mở một con đường trong núi, xây dựng một công trình lớn như này.”
Mã Thừa từ dưới đất đứng lên, y tiện tay rút một nắm cỏ xanh, rồi nắm chặt trong lòng bàn tay. Giọng nói y lạnh lẽo như băng: “Người này ở nơi nào, cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ khiến cho y chết một trăm lần.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, xòe hai bàn tay rồi nói: “Đã chết rồi.”
Mã Thừa giáng nắm đấm xuống thảm cỏ rồi chửi tục một câu.
Mấy người tiến lên phía trước rồi đào quan tài dưới đất, sau đó cẩn thận nâng lên.
Mã Thừa hỏi ý kiến Lão Quách khi nào có thể chọn được âm trạch. Lão Quách trả lời y, cần phải giải quyết xong chuyện ở nơi này đã, sau đó hai người trao đổi số điện thoại để trở về tiện liên lạc.
“Tiếp đến các cậu phải bắt quỷ sao?” Mã Thừa liếc nhìn dò hỏi Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương gật đầu.
“Về mặt này, cậu chính là chuyên gia.” Mã Thừa có chút căng thẳng nhìn xung quanh rồi hỏi: “Nhưng tôi có thể giúp gì không?”
Chương 250 - Huyết hòe treo đầu
Dịch giả: Tang Diệp
"Có. Mấy ngày gần đây có thể tôi sẽ phải tới nơi này nhiều hơn, mong mọi người có thể đảm bảo sự an toàn."
Mã Thừa im lặng thừa nhận, trong đầu tính toán hỗ trợ.
"Đại ân các vị không lời nào có thể cảm tạ hết được. Tôi cũng không nói thêm, khi các vị cần gì cứ việc gọi điện trực tiếp cho tôi." Mã Thừa đứng lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương một hồi rồi cười nói:
"Cậu thật sự có mị lực, trách không được..."
"Trách không được cái gì?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
Mã Thừa khoác một tay lên vai hắn nói: "Cậu có đại ân với tôi. Nếu tương lai chúng ta trở thành tình địch, tôi hứa sẽ cạnh tranh sòng phẳng, không chơi xấu với cậu."
Tình địch? Chẳng lẽ tên này đã hiểu lầm gì? Diệp Thiếu Dương muốn giải thích, nhưng Mã Thừa đã rời khỏi vườn hoa.
"Tên này thật không thể hiểu thấu!" Diệp Thiếu Dương im lặng lắc đầu.
"Đa tạ tiểu sư đệ, chúng ta lại phát tài rồi!" Lão Quách cười đến mức như trẻ con được cho ăn kẹo "Vẫn là theo chân sư đệ kiếm được tiền. Sau này thành công huynh sẽ trích cho đệ hai thành!"
"Huynh cứ còn sống đi ra khỏi nơi này rồi nói sau".
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, ngồi dưới đất lấy ra quyển sổ ghi chép nhỏ trước đó đưa cho lão Quách xem. Vừa nhìn toàn bộ vườn hoa anh đào vừa nói: "Trước đó đệ nói nơi này không có vật còn sống, bởi vì toàn bộ không gian đều bị trận pháp phong ấn, trận pháp này rất phức tạp. Không chỉ đơn giản là cửu hào (1) củng nguyệt, cửu tinh liên hoàn, mà còn vận hành theo đế tinh. Tất cả đều được tập trung tại cái giếng nước này."
Lão Quách xem bản vẽ của hắn một hồi, vẻ mặt dần dần ngưng trọng rồi nói: "Đế tinh ở bên trong, tướng tinh ở bên ngoài. Tướng tinh đâu? Để huynh xem.
"Đệ đã tính toán qua là cách nơi này 38 dặm có một phụ trận, tướng tinh đang ở đó." Diệp Thiếu Dương nói: "Quỷ hộ pháp thứ năm là nơi đó. Mà nơi này chính là nơi Thất bà bà ngụ. Tướng tinh, đế tinh hô ứng lẫn nhau, trận pháp tương thông, quỷ thần khó lường!"
Tiểu Mã bất mãn: "Các người nói gì mà một câu tôi cũng không hiểu."
"Giải thích sau, để tôi trước vào xem." Diệp Thiếu Dương đi tới bên cạnh giếng nước, lấy ra hồng tuyến và Chuông Kinh Hồn.
Tiểu Mã cùng lão Quách đều lập tức tỏ vẻ luống cuống. Lão Quách nói: "Nguy hiểm đó tiểu sư đệ. Hiện tại có thể xác định rằng Thất bà bà đã bị trấn yểm dưới Ngũ Hành trận. Đệ xuống dưới đó chính là một hồi quyết đấu kịch liệt, một mình đệ được không?"
"Bằng không thì huynh xuống cùng với đệ?"
"Huynh không được." Lão Quách lùi về phía sau vài bước "Huynh già khọm rồi, xuống chỉ làm vướng chân tay đệ. Hay đệ cứ một mình xuống dưới, ta sẽ ở đây canh chừng cho!"
Diệp Thiếu Dương im lặng, không ngờ y sợ chết đến mức này.
"Tôi xuống dưới xem, đánh không lại thì bỏ chạy. Hai người ở đây chờ nhé." Diệp Thiếu Dương nói xong bèn ngậm Xích Luyện đan trong miệng, kích phát cương khí rồi nhảy xuống giếng.
"Thiên cân chi lực, vạn vật nhất tuân, ngũ hà tứ hải, tị thủy như phong! Cấp cấp như luật lệnh!" (2)
Diệp Thiếu Dương niệm xong Tị Thủy chú bức cho dòng nước cách xa mình khoảng ba thước, nhưng vẫn cảm thấy cái rét ngấm đến tận xương tủy.
Trong lòng không khỏi hoảng sợ. Vẻn vẹn ba năm mà cửu hào đã hấp thụ âm khí đến mức này, cảm thấy may mắn vì đã không để lão Quách xuống cùng. Bằng không ba điểm mệnh đăng sẽ bị dập tắt ngay lập tức, âm khí nhập thể.
Lặn một hơi 20m mới xuống tới đáy nước.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh thấy mặt phía bắc có núi lớn, nước từ đó chảy ra. Trong đầu phỏng đoán đây là một hồ nước được hình thành tự nhiên dưới mặt nước, vừa đúng một trong bốn nơi đuôi rồng được điểm. Trong phong thuỷ gọi là "Long Tuyền Vô Căn Thủy". Nơi này là một cái long mạch.
Hướng phía nam thì giống như được bóng cây ngả xuống. Vì vậy cứ mỗi bước đi thì âm khí lại mạnh thêm một phần, Diệp Thiếu Dương thấy hoảng sợ, dù pháp lực hắn cao cường nhưng cũng cảm thấy khó kháng cự.
Diệp Thiếu Dương tranh thủ thời gian lấy tiền điêu mẫu, vừa kẹp vào hai tay vừa đọc chú ngữ. Đồng tiền lập tức tỏa ra ánh sáng tím, làm âm khí trong nước tiêu tán. Trước khi âm khí lại tụ lại Diệp Thiếu Dương rất nhanh chạy tới nơi bóng cây che phủ
Ngẩng đầu nhìn lại, lập tức khiếp sợ. Cái thân cây này đỏ như máu!
Diệp Thiếu Dương đánh giá vài lần, phát hiện lá của cây này giống hệt lá hòe. Là một gốc huyết hòe âm sinh!
Loại cây này nhân gian không có mà nó đến từ Quỷ Vực, cùng cây hòe ở dương gian giống nhau rằng trời sinh có thể tụ âm khí. Chỉ khác nhau chính là cây hòe dương gian thiên về tính Thổ trong ngũ hành, tập trung âm khí từ trong đất. Mà từ tên gọi là huyết hòe thì cũng biết nó thuộc thủy (3), cho nên nó sinh ra ở trong nước, thông qua nước tập trung âm khí.
Trong giây lát, Diệp Thiếu Dương đã hiểu ra toàn bộ: Vườn anh đào dựa vào xương người cùng máu gia súc tạo ra oán khí, đều được đưa đến nơi này qua cửu hào. Cửu Tinh củng nguyệt, cái cây này chính là "Nguyệt"!
Cho nên động phủ của Thất bà bà nhất định ở trong cây hòe này!
Diệp Thiếu Dương vừa nghĩ tới đây, tán cây huyết hòe đột nhiên rung động một hồi. Tán cây cực lớn dần tách ra làm hai để lộ một hình ảnh khùng khiếp trước mặt Diệp Thiếu Dương. Vô số đầu người buộc chằng chịt trên cây các cành cây, trên mỗi nhánh cây đều có đầu nam, nữ, già, trẻ.
Thân phận tất cả cũng đều không giống nhau. Có đầu quấn khăn vuông người đọc sách, có người đầu đội mũ quan, có đầu trọc của hòa thượng. Có cái đầu bị lột mất da đầu móc lên đầu cành, nhiều nhất vẫn là đầu của những dân chúng bình thường. Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương thấy một cái đầu vấn tóc kiểu đạo sĩ, tại chính giữa ấn đường điểm ba điểm biểu thị hắn là một chân nhân...
Tán cây từng chút một mở rộng thì càng nhiều đầu người xuất hiện, mỗi một cái đều không giống nhau. Nhưng tất cả đều thể hiện vẻ thống khổ: Có thất khiếu(4) chảy máu, có mặt mũi thối nát, có giòi bọ trong hốc mắt bò qua bò lại, có trên mặt thịt mất một mảng...
Diệp Thiếu Dương biết rõ những điều này đều là ảo giác, nhưng những đầu người được treo trên cây đều là chết dưới cây hòe này, trong đó có cả những người mặc cổ trang chứng tỏ nó đã sống rất lâu. Hơn nữa cây huyết hòe này có tu vi rất cao, đến cả chân nhân cũng bị giết chết...
Thời điểm hình ảnh được triển khai hết, Diệp Thiếu Dương như thấy được một bộ địa ngục đồ bi thảm đến cực điểm. Trong tai nghe thấy từng tiếng kêu than, rên rỉ thảm thiết.
Dù Diệp Thiếu Dương có tố chất tâm lý cực kỳ mạnh nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy cũng cảm giác được áp lực tinh thần rất lớn, gần như sụp đổ. Trán toát mồ hôi, trong lòng đang run rẩy.
Khi này lại cảm giác vai trái có điều khác lạ, Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu thấy một bàn tay đặt trên vai mình. Ở trên vai là một cái đầu xõa tóc đang nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn trơn bóng mà trên mặt chỉ có miệng đang há ra cực lớn, lộ ra hai hàng răng nhọn màu đen đang cắn xuống cổ hắn.
(1): Đoạn này nhắc tới bố cục phong thủy chín cái hào nước tập trung, bạn nào có đọc Ma Thổi Đèn sẽ rõ hơn
(2): Lực tựa ngàn cân vạn vật không thể không phục, 5 sông 4 bể, tránh nước như gió. Lập tức tuân lệnh.
(3) Huyết là máu – thuộc thủy. Người ta hay gọi huyết thủy đó.
(4) Thất khiếu: 7 vị trí trên mặt gồm 2 tai, 2 mắt, 2 mũi và miệng