• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chapter 21 - Dũng cảm đấu thi ma

Tảo Mộc Kiếm đâm trúng áo giáp, kết quả cũng có thể đoán được.

Bạch mao cương thi giơ tay lên chưởng một cái, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đỡ được, cả người bị đánh bay ra ngoài, lảo đảo rơi xuống, cũng may có Tảo Mộc Kiếm cản lại, cho nên hắn không bị thương.

Thi ma đảo mắt nhìn qua Tiểu Mã lần thứ hai, sau đó nhào về phía cậu. Cương thi không có chỉ số thông minh, nhưng lúc phát cuồng thì sẽ liều mạng công kích vật còn sống, cho dù đó có là... một con heo đi chăng nữa, nó cũng sẽ không từ bỏ, ai càng gần nó thì càng bất lợi.

Tiểu Mã không biết chuyện này, vẫn cố gắng la hét: "Fuck! Sao cứ thích tìm ta thế hả? Hắc đại ca, ngươi không còn chuyện gì để làm nữa sao?".

Sau đó Tiểu Mã cố gắng xoay người bỏ chạy, không ngờ tốc độ của bạch mao cương thi tăng rất nhanh, chỉ hai bước thôi đã đuổi kịp cậu, nắm được cổ của cậu, tay kia cũng giơ ra phía trước định xé xác Tiểu Mã.

Đúng lúc này, Tảo Mộc Kiếm từ đằng sau đột nhiên đâm tới, chọc thẳng vào gáy của cương thi, phần cổ nó không có giáp bảo hộ, lập tức thủng một lỗ lớn.

"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!". Diệp Thiếu Dương hét lên, Tảo Mộc Kiếm trong tay toát ra hồng quang chói lóa, tựa như biến thành một cái kềm gắp than nóng bỏng, thiêu đốt phần da thịt xung quanh cổ của bạch mao cương thi, khiến nó trở nên cháy khét, chảy cả dầu mỡ, những tiếng “tách tách” không ngừng vang vọng.

Một kiếm này đã làm bạch mao cương thi bị thương nặng. Nó lập tức buông Tiểu Mã xuống, đầu bị Tảo Mộc Kiếm chế trụ, không thể cử động, thân thể liền xoay một trăm tám mươi độ ra đằng sau, mười đầu ngón tay khép lại, biến thành hai con dao sắc bén đâm về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng cúi người, né tránh công kích, hai tay cương thi cắm ngập vào tường đá, sâu khoảng hai mét.

"Mẹ ơi, sức mạnh trời sinh!". Tiểu Mã thấy thế liền cảm thán, sau đó trốn đi thật xa.

Diệp Thiếu Dương không đợi bạch mao cương thi rút cánh tay, vội vàng huy động đấu mực và chu sa tuyến phóng tới thiêu đốt hai cánh tay của nó. Hai cánh tay cương thi bị chế trụ, lập tức giở lại trò cũ, đưa đầu về phía trước há mồm thật to, hàm răng y hệt hai càng cua táp tới Diệp Thiếu Dương.

"Đúng lúc lắm, mời ngươi ăn đường đậu!". Diệp Thiếu Dương lấy Tứ huyết diệt thi hoàn ném vào miệng bạch mao cương thi, cả người nó run rẩy, theo bản năng khép miệng lại, Diệp Thiếu Dương liền viết chữ "Sắc" lên một lá bùa dán vào miệng nó, thì thầm niệm chú: “Thái thượng Tam Thanh, ứng biến bất hoặc, chư bàn tà ma, tứ huyết toàn phá! Cấp cấp như luật lệnh!".

Một tiếng động phát sinh từ trong cơ thể bạch mao cương thi.

Bạch mao cương thi rống to chấn động mặt đất, thân thể rung lắc, hai tay cố sức giãy khỏi chu sa tuyến, không công kích Diệp Thiếu Dương nữa mà làm một loạt hành động quái dị:

Nó cởi áo liệm, hai tay nắm lấy khe áo giáp, cố gắng tháo mở, sau đó mười ngón tay tiến đến cái bụng, dùng sức xé rách ra làm đôi, một dòng máu đen hòa cùng gan ruột phèo phổi lòi cả ra ngoài, còn có vô số giòi bọ màu trắng túa ra, chuyển động lúc nhúc rồi chết tươi.

Bạch mao cương thi xoay người bỏ chạy, hai tay ôm bụng, cước bộ lảo đảo như một người say xỉn.

Lão Quách cũng giơ Tảo Mộc Kiếm lên, định đuổi theo nó: "Thi ma còn một khẩu khí, giải quyết luôn nhé!".

"Không cần!". Diệp Thiếu Dương ngăn cản: "Nó muốn quay về cổ mộ để điều dưỡng thi khí, chúng ta theo nó, vừa vặn có thể tìm được cổ mộ.".

Diệp Thiếu Dương đi tới trước bãi uế vật vừa từ bụng bạch mao cương thi rớt ra, lấy bột lưu huỳnh rải lên, sau đó dùng phù châm lửa. Những con giòi bọ còn sống sót ngọ nguậy vùng vẫy trong đống lửa rồi nổ tung, một màu xanh biếc nhớp nháp bắn ra, phút chốc bốc hơi bay đi mất.

Tiểu Mã cảm khái nói: "Thi ma có khác, ngay cả giòi trong bụng cũng nhiều như vậy!"

"Đây là thi trùng, không phải giòi.". Diệp Thiếu Dương liếc cậu, đúng là chẳng hiểu gì mà chỉ giỏi nói nhảm.

"Thi trùng là do thi khí trên người cương thi tạo thành, cũng coi như là một loại tà linh, thế nhưng chúng chỉ là tà linh cấp thấp nhất, huyết tương có tính ăn mòn, không được thi khí tẩm bổ, chúng sẽ không thể sống lâu, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút."

Giải quyết xong thi trùng, đám người Diệp Thiếu Dương liền đuổi theo bạch mao cương thi, có điều bạch mao cương thi đã chạy đi mất, không còn thấy bóng dáng. May mắn thay dọc đường còn có máu của cương thi rơi vãi, chỉ cần đi theo vết máu, vẫn có thể tìm ra vị trí của cương thi.

"Tiểu Diệp tử, tôi ngứa cổ quá, cậu xem cho tôi đi!"

Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin chiếu qua thì thấy trên cổ của Tiểu Mã có một vòng vết cào, máu chảy ra màu đen đặc, chứng tỏ cậu ta đã bị nhiễm độc thi. Hắn liền không hỏi vấn đề, nhanh chóng lấy gạo nếp đắp lên vết thương của Tiểu Mã.

"Tôi thật nhọ quá, hôm qua bị thủy thi bắt, hôm nay lại bị thi ma cào, thật là...". Tiểu Mã vô cùng oán giận, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền chìa tay ra trước mặt lão Quách: "Ba nghìn, mau đưa tiền đây!"

Lão Quách đảo mắt: "Việc vẫn chưa xong mà, chừng nào ra ngoài ta sẽ đưa cho cậu!"

"Vẫn chưa xong? Đệt, chẳng lẽ các người lại muốn lấy tôi làm mồi nữa sao? Aizzz… Được rồi, chúng ta đến cổ mộ làm gì?". Vừa nghĩ tới cổ mộ có không biết bao nhiêu cổ vật quý giá, Tiểu Mã liền lập tức hưng phấn, thái độ hoàn toàn khác với lúc nãy.

Diệp Thiếu Dương nói: "Bạch mao cương thi có mặc áo giáp, tôi chắc chắn đến 80% nó chính là mộ chủ, mà đã là mộ chủ thì sẽ có thị nữ chôn cùng, vậy bọn chúng không chỉ có một con mà còn có một đôi thị nữ, một đôi đồng tử. Chúng ta cần tiêu diệt tận gốc, để tránh sau này chúng hại người.".

Tiểu Mã cả kinh nói: "Vậy đồng tử là quỷ gì?"

"Đồng tử không giống với thị nữ, đồng tử là quỷ thi. Phương pháp luyện thi là tìm một đứa bé tám tuổi có ngũ hành thuộc tính Thủy, cắm Định Hồn Châm vào Quỷ Môn của nó, làm âm hồn của nó không thể tiêu tán, sau đó giam vào trong người, dùng phương pháp nuôi thi luyện thành cương thi, như vậy nó sẽ trở thành quỷ thi, vừa có năng lực công kích như cương thi, lại vừa có linh trí như quỷ hồn, rất khó đối phó.". Nhắc tới quỷ thi, Diệp Thiếu Dương không khỏi nhức đầu.

"Đứa bé tám tuổi... Mộ chủ này cũng quá ghê tởm, đáng bị tiêu diệt!". Tiểu Mã giận dữ nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vội hỏi: "Tiểu Diệp tử, quỷ thi đó có lợi hại bằng bạch mao cương thi hay không?"

"Đương nhiên là không, đơn giản chỉ là nó thông minh hơn những con bình thường một chút, tốc độ cũng nhanh một chút. Bất quá hiện giờ còn đến hai con, thật phiền toái."

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến đường chính. Lần theo vết máu, cả ba tiến vào một cửa động nhỏ khá tầm thường, sau đói đi chưa được mấy bước, đã thấy một thân thể đang nằm phủ phục dưới mặt đất. Đây chính là bạch mao cương thi, lửa trên người nó đã không còn, hiện tại vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Diệp Thiếu Dương thận trọng ngồi xổm xuống, quan sát một chút rồi mắng: "Mẹ kiếp, thi khí đã tan hết, nó đã chết, hại chúng ta cố gắng đi xuống đến đây!”.

Tiểu Mã dùng chân đá đá thi ma, cười hắc hắc nói: "Mặc kệ như thế nào, Tiểu Mã ca ta cũng đã từng ói vào mặt thi ma, hahaha, tương lai đã có chút vốn để chém gió với thiên hạ.".

Ba người bỏ lại bạch mao cương thi, cầm đèn pin tiếp tục đi về phía trước, không được năm mươi mét, phía trước chợt xuất hiện một hang động to lớn.

Diệp Thiếu Dương bảo hai người đừng nhúc nhích, thận trọng vừa đi vừa đạp hai bên, phòng ngừa mặt đất sụt lún, sau đó tiến đến gần động, dùng đèn pin chiếu rọi một vòng xung quanh. Động sâu chừng hai mươi mét, phía dưới là một mộ thất, ở giữa có ba cái quan tài, một lớn hai nhỏ. Quan tài lớn đã được mở ra, nắp bị đẩy sang một bên, trong quan tài không người, chỉ có một đống vàng bạc châu báu lấp lánh, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng động lòng người.

Không cần phải nói, nơi này chính là mộ của bạch mao cương thi.

Diệp Thiếu Dương dùng đèn pin chiếu rọi hai bên động, nền nhà dày chừng vài chục cm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, hầm trú ẩn nằm ngay trên cổ mộ. Vốn thi ma không thể chui ra, có lẽ là do vỏ trái đất vận động hay là do nguyên nhân nào khác mà khiến mặt đất sụp xuống, mở ra một con đường, kết quả là những người trú ngụ trong đây gặp xui xẻo.".

Tiểu Mã vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Lời này của cậu tôi nghe không hiểu lắm, cậu bảo thi ma vốn bị giam trong mật thất, thế nhưng mấy trăm năm nay nó không ăn gì cũng đâu có chết, tại sao bây giờ lại muốn ăn thịt người?".

"Cương thi ăn thịt người, là một loại máu **, máu và dịch não giúp nó tu luyện nhanh hơn, nếu như không có người, nó cũng sẽ không ăn, chỉ ở trong mộ chuyên tâm tu luyện.".

Diệp Thiếu Dương nhìn cậu, cười xấu xa, nói: "Lấy một thí dụ, nam nhân không thể rời khỏi nữ nhân, thế nhưng nếu như cả đời này không cho cậu chạm vào phụ nữ, cậu cũng đâu có nín chết?"

"Nín muốn điên đó!". Tiểu Mã đảo mắt đáp.

Diệp Thiếu Dương lại vỗ vỗ vai cậu, nói: "Cậu trai à, cậu còn là đồng nam tử, đừng có giả bộ dày dạn tình trường trước mặt tôi!".

Tiểu Mã đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Sao cậu biết?"

"Nhìn cậu nín tới mức nổi ‘thanh xuân đậu’ (1), vậy mà còn giả bộ?". Diệp Thiếu Dương cười nham hiểm, dùng hai chân bám vào mép động, cả người treo ngược xuống dưới, quan sát toàn bộ mộ thất. Ở phía trong góc, hắn nhìn thấy bóng dáng của một thị nữ lệ quỷ…

(1) Thanh xuân đậu: Nổi mụn tuổi dậy thì
Chapter 22 - Thủ linh đồng tử

Cách ăn mặc của nữ quỷ này giống y hệt thị nữ lệ quỷ kia, vẻ mặt thẫn thờ đứng trong góc, Diệp Thiếu Dương liền tháo túi đeo vai xuống, giao cho lão Quách.

"Huynh tìm một đấu mực sạch, sau đó ngâm vào máu chó mực rồi đợi đệ sắp xếp.". Diệp Thiếu Dương giao phó xong, xoay người nhảy vào trong cổ mộ. Nữ quỷ cảm giác được có khí tức người sống, vội vã nhào về phía trước. Cô ta bị chôn cùng mộ chủ chính là để giết chết những kẻ trộm mộ, bảo vệ thi thể chủ nhân.

Diệp Thiếu Dương sợ đánh thức thủ linh đồng tử, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, lập tức lấy ra một đống tiền Ngũ Đế, ném vào trong không trung, những đồng tiền tự động xếp thành hình bát quái phương vị.

"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!"

Tiền Ngũ Đế nhanh chóng đánh vào trước ngực nữ quỷ, nữ quỷ kêu lên một tiếng thảm thiết, lui về phía sau.

"Sao cậu ta cứ niệm mỗi câu đó?". Tiểu Mã buồn bực hỏi lão Quách: "Dùng kiếm cũng niệm, dùng tiền cũng niệm."

"Đây là thần chú vạn năng của Mao Sơn, ta cũng vậy!".

Tiểu Mã nghiêng mắt nhìn y: "Dẹp huynh đi, tôi chưa bao giờ thấy huynh xuất thủ, toàn núp phía sau ‘nổ banh trời đất’!".

Diệp Thiếu Dương cố gắng chế phục nữ quỷ trong thời gian ngắn nhất, vẫn sử dụng chiêu cũ, cởi áo nữ quỷ ra... Sau khi siêu độ xong, hắn gọi lão Quách ném qua đấu mực vừa ngâm trong máu chó, bắt đầu giăng huyết tuyến. Hắn kéo huyết tuyến từ bên trái sang bên phải tiểu quan tài, từ trên xuống dưới, mỗi huyết tuyến cách nhau không quá 10 cm.

Giăng được một nửa thời gian, nắp quan tài đột nhiên bật tung, bên trong có một cánh tay nhỏ bé tái nhợt vươn tới, định bắt lấy Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương đã sớm có chuẩn bị, xoay ngang đấu mực, quấn hồng tuyến vào ngón tay giữa của nó, thuận thế siết chặt, đánh một pháp kết, đẩy cánh tay nó trở lại bên trong.

Ngón tay giữa vốn được mệnh danh là Linh Tê Chỉ, là chỗ chứa mệnh hồn, bất kể người sống hay kẻ chết nếu ngón giữa bị hồng tuyến trói chặt thì cũng như mệnh hồn bị trói chặt, không thể xuất ra.

Hồn phách không thể xuất, thực lực của quỷ thi liền giảm phân nửa, bất quá nó vẫn có thể dùng thủ đoạn công kích của cương thi, đạp thùng thùng bên trong quan tài, tìm cách trốn thoát.

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, lấy ra một ấn ngọc vuông từ bên hông, đặt lên nắp quan tài, hơn phân nửa ấn có hình dạng một loài thú hung tợn.

"Đó có phải là Tỳ Hưu Ấn không?". Lão Quách cả kinh. Tỳ Hưu Ấn vốn là một trong những bí bảo của Mao Sơn, ngày trước trên núi y chỉ mới nghe kể đến, chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến.

Tỳ Hưu Ấn trông rất nhỏ bé, thế nhưng đối với tất cả yêu ma quỷ quái thì nó lại nặng như núi Thái Sơn. Sau khi áp lên quan tài, bất luận quỷ thi bên trong có động đậy càn quấy như thế nào, quan tài cũng không chút suy suyển.

Diệp Thiếu Dương tiếp tục giăng hồng tuyến lên phía trên, chỉ chốc lát sau, toàn bộ quan tài đã được phủ kín, lúc này hắn mới âm thầm hít vào một hơi, đi đến một quan tài khác. Lão Quách phía trên cũng chầm chậm rọi đèn pin cho hắn.

Diệp Thiếu Dương đi tới trước quan tài, thoáng giật mình: Nắp quan tài đã được mở ra, lật hẳn sang một phía, bên trong quan tài… rỗng tuếch!

Thủ linh đồng tử đã thoát!

Lúc nào?

Tiểu Mã đột nhiên kêu to: "Sau lưng cậu!"

Diệp Thiếu Dương lập tức quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy máu đang kề sát khuôn mặt mình, há to mồm phả khí vào mặt mình. Diệp Thiếu Dương vội vàng nhảy ra đằng sau, chạy một mạch lui về chừng chục bước, hít sâu một hơi, nói: "Nguy hiểm thật, suýt chút nữa hôn ngươi.".

Quỷ thi vốn không được siêu sinh, trong cơ thể tràn ngập oán khí, nếu như người bình thường hít vào một ngụm khí của nó, chẳng mấy chốc sẽ ngất xỉu. Diệp Thiếu Dương tuy rằng là thiên sư thế nhưng bị phun một ngụm khí lớn như vậy vào mặt, hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.

"Òm ọp..." Đồng tử kêu lên một tiếng kỳ quái, tốc độ nhanh như chớp lao về phía Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương lần này đã sớm có chuẩn bị, tay trái bắt pháp quyết, đánh vào giữa mặt đồng tử, đồng tử hét lên thảm thiết, thân hình vội vàng thối lui, biến mất trong bóng đêm. Diệp Thiếu Dương đợi một lúc không thấy nó ra, buồn bực nói: "Tiểu tử này thật giảo hoạt, biết ta lợi hại nên không dám lên. Sư huynh, thắp đèn.".

Lão Quách liền đốt một ngọn nến Tam Sắc Liên Hoa, treo lên dây hồng tuyến, đưa nó vào trong mộ thất.

Tiểu Mã bực bội: "Sao lúc nãy không thắp luôn đi, đợi tới bây giờ mới thắp.".

Lão Quách hừ một tiếng: "Cậu có biết bột Thất Tinh Thảo đắt lắm không, ba trăm đồng một chỉ (~3.75 gam), ta phải tiết kiệm chứ!".

Ánh sáng màu vàng cam chiếu rọi toàn bộ mộ thất, Diệp Thiếu Dương đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra đồng tử đang trốn vào một góc tối, vẻ mặt vô cùng đề phòng nhìn hắn. Nó chỉ cao khoảng một mét, dáng người bụ bẫm, ngoại hình không khác gì mấy đứa trẻ con, chỉ là toàn thân đỏ bừng, lại có chút trong suốt, mơ hồ có thể thấy được kinh mạch nội tạng bên trong cơ thể.

Diệp Thiếu Dương thở dài, hắn biết những đứa trẻ này khi chết còn phải mở Thiên Linh Cái, bị rưới lên người chì và thủy ngân, để cho chất độc theo máu chảy khắp kinh mạch, hòa cùng huyết khí kích phát ra bên ngoài, khiến cho thi thể vĩnh viễn không hư thối, vì vậy làn da đã trở nên đỏ như máu.

Sự thống khổ khi bị rưới chì và thủy ngân vào trong cơ thể, để nó chảy khắp kinh mạch, Diệp Thiếu Dương có thể chưa từng trải qua, thế nhưng hắn đã đọc Mao Sơn Kinh Điển, cũng hiểu là: "Đau đến tận xương cốt, đau đến nghiến nát răng.".

Diệp Thiếu Dương thở dài, nhìn đồng tử nói: "Ta đến siêu độ cho ngươi, giúp ngươi giải thoát."

Đồng tử từ lúc biến thành quỷ thi thì đã mất đi năng lực trao đổi với người, dĩ nhiên không hiểu lời của Diệp Thiếu Dương nói, thần trí của nó bây giờ chỉ có giết chóc, đem tất cả đau khổ lúc còn sống trút lên trên người mà nó nhìn thấy được.

Diệp Thiếu Dương cũng không mong nó hiểu, muốn siêu độ nó, trước tiên chỉ có thể bắt nó, hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mặt quỷ thi rồi nói: "Mau rung Chuông Kinh Hồn!"

Lão Quách một tay cầm đèn, một tay thò vào túi vải của Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồ vật, giao cho Tiểu Mã bảo: "Cậu có khí lực tốt, cậu rung đi, phải rung liên tục không được ngừng!".

Tiểu Mã không biết có bẫy, tiếp nhận Chuông Kinh Hồn, lắc vài cái, thuận miệng hỏi: "Rung cái này để làm gì?"

"Thanh âm của Chuông Kinh Hồn có thể kích động mạnh tới quỷ hồn, làm cho nó vô pháp biến ảo, phế đi một nửa công kích của quỷ thi. Một lát nữa nếu như cậu thấy thứ gì đó thì phải nhớ kỹ, không được phân tâm, cũng không được ngừng rung Chuông Kinh Hồn.".

Tiểu Mã nói: "Chúng ta ở phía trên, bọn họ ở phía dưới, cho dù có thấy gì đi chăng nữa thì tôi cũng không sợ. Hắc hắc, coi như xem phim kinh dị đi, càng kích thích càng tốt!".

Lão Quách buồn bực cười cười, nghĩ thầm tiểu tử ngươi đâu phải người sắt, chút nữa chỉ mong ngươi cũng nghĩ như vậy.

Chuông Kinh Hồn rung lên, năng lực hành động của quỷ thi quả nhiên giảm sút, nó nhe răng trợn mắt, biểu tình có vẻ rất thống khổ, Diệp Thiếu Dương không tốn chút sức nào liền trói được nó, dán định thân phù vào sau đầu nó. Đại công cáo thành, Diệp Thiếu Dương thở gấp, tay chấm chu sa, điểm lên Quỷ Môn trên mi tâm của nó, lấy ra Định Hồn Châm. Đồng tử chợt run rẩy, trong ánh mắt hiện ra sự oán hận, nó chỉ biết đau đớn khổ tâm, không biết Diệp Thiếu Dương đang làm gì.

"Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi…". Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đầu nó: "Bây giờ ta sẽ giúp ngươi siêu độ.".

Đồng tử đang trong quá trình luyện chế, ba hồn bảy vía trong cơ thể bị tản ra khắp nơi, trước tiên phải tụ hồn thì mới có thể siêu độ được. Diệp Thiếu Dương đặt một tay lên huyệt Thiên Môn của nó, nhắm mắt lại, bắt đầu tụng niệm Sưu Hồn Chú. Thần niệm tiến nhập vào trong cơ thể đồng tử, bắt đầu tìm kiếm ba hồn bảy vía thất lạc...

Tiểu Mã đưa đầu qua nhìn thì thấy Diệp Thiếu Dương vẫn không nhúc nhích, miệng đang thì thầm liên tục gì đó, cậu cảm thấy buồn chán, vì vậy không thèm rung chuông nữa, đốt một điếu thuốc lên hút.

"Cậu đang rung chuông, không thể dừng!". Lão Quách vội vàng nhắc nhở.

Tiểu Mã nhíu mày nhìn y: "Bây giờ còn rung làm gì nữa?"

"Cậu rung chuông là để tiêu trừ oán niệm của đồng tử, để nó cam nguyện được siêu độ, bởi vì oán niệm của nó quá sâu, nếu không rung sẽ rất khó có thể siêu độ. Nhanh lên một chút, nhớ kỹ, không được dừng nữa đấy!".

Tiểu Mã nghe vậy bèn cầm chuông lên rung tiếp. Đang rung, đột nhiên có một bóng người màu đỏ từ dưới cổ mộ bay lên, đáp xuống trước mặt cậu, đúng là đồng tử lúc nãy! Vẻ mặt nó nhăn nhó, kinh khủng dị thường, miệng bị toét ra, vô số dịch thể xanh đỏ tím vàng nhễu nhão chảy xuống. Đồng tử giơ tay lên lau một cái, chất lỏng sềnh sệch dính đầy tay, sau đó đưa tay về phía Tiểu Mã, cười khanh khách vô cùng đáng sợ, khiến da đầu người ta như muốn bung tróc.

Gương mặt của Tiểu Mã nhất thời tái nhợt…
Chapter 23 - SIÊU ĐỘ OÁN LINH

Tiểu Mã lảo đảo lui về phía sau, né tránh tay của đồng tử, trong lòng vô cùng sợ hãi, quên mất phải rung chuông, cũng không thèm lắc nhẹ một cái.

"Đây chỉ là một hồn phách của nó, hư ảnh mà thôi, cậu không cần phải lo lắng! Mau mau rung chuông!". Lão Quách kêu to.

"Mẹ kiếp, huynh nói dễ quá, bản năng phản ứng đang khống chế tôi rồi!". Tiểu Mã dứt khoát nhắm mắt lại, kết quả, u hồn kia vẫn đứng trước mắt, hơn nữa còn đứng ở một nơi tối tăm, làm nó càng nổi bật thêm. Cậu không thể làm gì khác hơn là mở mắt, nhìn khuôn mặt vặn vẹo kinh khủng của đồng tử.

Tiểu Mã đột nhiên nhớ tới Diệp Thiếu Dương từng nói, máu đầu lưỡi có khả năng đuổi quỷ, lập tức bất chấp cắn đầu lưỡi, sự đau đớn khiến cho cậu thoáng tỉnh táo lại, đối mặt với diện mạo kinh khủng của nó, cũng không còn cảm thấy sợ hãi.

Đồng tử u hồn thấy tình cảnh này, thân hình thoắt cái biến thành một hài tử béo mập khoảng năm sáu tuổi, trên chiếc cổ trắng trẻo là một sợi dây đỏ đang siết chặt, vẻ mặt thống khổ đau đớn, mở đôi mắt to đáng thương nhìn Tiểu Mã, oa oa khóc lớn, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy Tiểu Mã, van xin cậu cầu cứu.

"Là ảo giác, chỉ là ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác...". Tiểu Mã tự nhủ với chính mình, thế nhưng tinh thần của cậu đã mất kiểm soát, bị hình ảnh trước mắt chiếm lấy, không còn nhớ rõ trách nhiệm của mình, bỏ Chuông Kinh Hồn xuống, vươn hai tay, cố gắng tháo dây trên cổ hài tử...

"Càn khôn vô cực, phá!". Một bàn tay giơ ra vỗ vào đầu đứa trẻ, trực tiếp đánh nó rớt xuống cổ mộ. Tiểu Mã giật mình, tỉnh táo lại nhìn lão Quách. Lão Quách giơ tay phải lên bụm miệng rên rỉ, có vẻ rất đau đớn.

"Lão Quách, ngại quá, khì khì, để huynh phải xuất thủ.". Tiểu Mã xấu hổ nói.

"Quên đi, cậu trúng chiêu cũng là bình thường, chứng tỏ cậu có lòng thiện niệm.." Lão Quách cũng không mắng cậu, mở tay phải ra, bàn tay sưng vù lên, trong lòng bàn tay có viết một chữ "Sắc" bằng chu sa, sau đó từ từ biến mất.

Tiểu Mã cả kinh nói: "Huynh chẳng phải nói đây chỉ là một hồn phách thôi sao, thế nào mà còn bị thương đến như vậy?"

Lão Quách liếc cậu: “Suy cho cùng thì nó vẫn là quỷ thi, một du hồn cũng đủ làm ta mệt mỏi, ta cũng không phải tiểu sư đệ mạnh mẽ kia.".

Hai người cùng nhìn vào cổ mộ, thấy Diệp Thiếu Dương đang thu hồn phách vừa đào tẩu trở về, ba hồn bảy vía rốt cuộc cũng tề tựu đầy đủ, siêu độ hoàn tất, ngồi dưới đất há mồm thở dốc. Trong vòng một ngày mà hắn vừa chém giết một thi ma, vừa siêu độ hai lệ quỷ, đối phó hai đồng tử, hơn nữa lại còn giải quyết những chuyện ngày hôm trước, Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình quả thật là một chiến sĩ thi đua trong giới pháp thuật. Dĩ nhiên, âm đức kiếm được cũng không ít.

Tiểu Mã và lão Quách thấy bên dưới không còn nguy hiểm nữa mới nhảy xuống. Lão Quách đi tới trước quan tài đang giam giữ đồng tử còn lại, bên trong truyền đến tiếng đập vách ầm ầm, bèn hỏi: "Còn cái này thì phải làm gì?"

Diệp Thiếu Dương kêu Tiểu Mã lấy cho mình một cốc nước lọc, uống cạn phân nửa, thở hổn hển nói: "Trực tiếp thiêu hủy, hủy diệt thi thể nó, đệ sẽ siêu độ cho nó.".

Uống nước xong, nghỉ ngơi chốc lát, Diệp Thiếu Dương liền tự mình động thủ, lấy từ trong túi đeo lưng ra một lọ Giao Du (1), bôi lên nắp quan tài, đốt đuốc, sau đó đứng dậy. Tiểu Mã cả kinh nói: "Đây là loại mỡ gì? Sao còn lợi hại hơn cả xăng?"

(1) Giao Du: Mỡ cá mập

"Đông Hải Giao Nhân Du, vô cùng bén lửa, chỉ cần châm một ngọn lửa nhỏ là có thể cháy mấy trăm năm không tắt, bình thường được dùng làm đèn chong cổ mộ.". Diệp Thiếu Dương nói xong, đột nhiên nghĩ chỗ này không phải là cổ mộ sao, ánh mắt liền đảo qua khắp gian phòng, phát hiện trong góc có một cái cửa nhỏ, đi tới, bên trong là một căn phòng, trong góc phòng có một trụ đèn bằng đồng hình người cá, hai tay người cá đang bưng một ngọn đèn cháy lập lòe, mờ mờ ảo ảo muốn tắt.

Diệp Thiếu Dương thổi tắt đèn, lấy Giao Du bên trong cho vào bình nhỏ của mình. Thứ này là đồ tốt, lúc nãy ta đã dùng hết một ít, may mà có cái bù lại.

Trên mặt đất bày đầy các vật dụng được chôn theo người chết, một số bình hoa lỗi thời, bên tường đối diện còn có treo rất nhiều binh khí, nào là đao kiếm thương gậy, xem ra là đồ vật mà vị Hắc gia gia kia sinh tiền đã cất giấu.

Kết hợp với hình ảnh mặc áo giáp lúc chết của y, Diệp Thiếu Dương đoán rằng, mộ chủ chắc chắn phải là một vị đại tướng.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu, phát hiện Tiểu Mã đang khom người, giơ tay thọc vào từng cái bình hoa mò mẫm thứ gì đó, lập tức cả giận nói: “Cậu làm gì thế?"

"Khì khì, xem bên trong có giấu bảo bối hay không mà!"

"Đệt, làm việc thì không được, cướp đồ thì nhanh!".

Diệp Thiếu Dương buồn bực trở lại mộ thất, quan tài đã đốt xong, Tỳ Hưu Ấn từ trên nắp quan tài ngã xuống, rơi vào thi thể đồng tử, đè nó đến nỗi không nhúc nhích được, thân thể mau chóng bị đốt thành một đống than. Diệp Thiếu Dương tiến lên nhổ Định Hồn Châm trên người đồng tử, ngón tay giữa đặt lên Quỷ Môn của nó, bắt đầu siêu độ vong linh.

Bởi vì bị Tỳ Hưu Ấn trấn áp, ba hồn bảy vía của đồng tử không có cách nào thoát khỏi cơ thể, cho nên Diệp Thiếu Dương có thể giải quyết mọi thứ thuận lợi.

Tiểu Mã từ gian phòng đi ra, run rẩy đến trước quan tài, liếc nhìn vàng bạc châu bảo trong đó, mắt phát sáng: "Mẹ ơi, thì ra toàn bộ bảo bối đều ở đây!". Cậu giơ tay vơ vét một đống, cất vào trong túi, miệng lầm bầm nói: "Tôi từ bỏ ba nghìn đồng thù lao, bao nhiêu đây đủ rồi, còn lại các người chia nhau đi..."

"Chia cái gì mà chia, nộp lên quốc gia.". Lão Quách nói.

"Dựa vào cái gì a, tôi đâu phải người ngây thơ trong sáng!". Tiểu Mã vừa nói, tay vừa bốc một nắm nữa.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười: "Bên ngoài có cảnh sát trông chừng, chúng ta mang theo nhiều bảo bối như vậy đi ra, cậu nghĩ họ có phát hiện không?"

Tiểu Mã sửng sốt, lập tức cười nói: "Không sao, bọn họ đâu biết trong cổ mộ có bảo bối!"

Diệp Thiếu Dương mắng: "Cậu có não không, chúng ta chém giết bạch mao cương thi xong, bọn họ chắc chắn sẽ tiến vào đây lục soát. Nếu cậu có biện pháp giấu hết mọi thứ chôn trong cổ mộ, không để bọn họ nhìn thấy, thì mấy thứ này đều là của cậu."

Tiểu Mã ngơ ngẩn, cúi đầu ai oán nhìn bảo bối trong tay: "Hức, nhiều bảo bối như vậy..."

"Chúng ta mỗi người chọn một vật nhỏ thôi, còn lại nộp lên hết.". Diệp Thiếu Dương đi tới quan tài, lật lên, bên trong có một chiếc vòng ngọc cổ của nữ, nhìn có vẻ đẹp, đầu óc liền nhanh trí nảy ra sáng kiến, cái này có thể tặng cho Chu Tĩnh Như, liền bỏ vào trong túi.

Lão Quách chọn một chiếc nhẫn to (nhẫn ngón cái) bằng ngọc thạch.

Tiểu Mã lựa chọn nửa ngày, cầm cái này buông cái kia, rốt cuộc chẳng chọn được món nào hết, bèn nói: "Này này, các người xem giúp tôi xem, cái nào đắt tiền nhất?"

"Không biết, mau chọn đi!"

"... Vậy tôi sẽ trực tiếp chọn tiền, ha ha ha.". Tiểu Mã cầm một thỏi vàng to, cất vào trong túi.

Diệp Thiếu Dương và lão Quách bất đắc dĩ nhìn nhau, đúng là ếch ngồi đáy giếng, những món đồ cổ ngọc khí ở đây còn giá trị hơn cả thỏi vàng đó.

Diệp Thiếu Dương hai mắt lấp lánh, phát hiện ra một miếng ngọc bội hình phượng hoàng, cầm lên quan sát, chất ngọc tinh khiết, nét khắc uốn lượn, chứng tỏ thợ chế tác thập phần tinh tế, đúng là đồ tốt, vì vậy ta cũng sẽ bỏ túi.

Tiểu Mã khinh khỉnh liếc hắn: "Mồm thì nói mỗi người chỉ được chọn một món thôi, thế nào mình lại chọn hai món!?".

Diệp Thiếu Dương cả giận nói: "Tôi đặc biệt phải xuất nhiều lực, mệt muốn chết, lấy hai món thì có làm sao? Cậu chỉ việc rung Chuông Kinh Hồn mà còn làm không xong, cho cậu một món đã là may lắm rồi!".

Tiểu Mã đuối lý, bực bội không nói gì.

Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn Âm Dương, đi dọc theo chân tường mộ thất và căn phòng dò một lần, không phát hiện thấy tà vật nào nữa. Phía trước căn phòng có một con đường nhỏ, Tiểu Mã định đi vào thám hiểm một phen, Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta bảo: "Trong cổ mộ đầy rẫy bẫy, tầng tầng lớp lớp cơ quan, chúng ta trùng hợp rơi thẳng vào mộ thất, chưa phải gặp qua thứ gì, hiện tại lại muốn đi vào cơ quan cổ mộ, cậu nghĩ cậu có mấy cái mạng?"

Ba người từ trong cổ mộ bò ra, đều trong tình trạng kiệt sức, ngồi dưới đất nghỉ ngơi hơn nửa ngày mới men theo đường cũ trở về. Cả ba ra khỏi hầm trú ẩn, hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí mát mẻ, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sống sót sau khi trải qua tai kiếp…
Chapter 24 - LẦN THỨ HAI ĐI VÀO GIẤC MỘNG

Một cảnh vệ bước tới, thân thiết chào hỏi lão Quách, mời ba người lên xe cảnh sát, vừa lái xe vừa sắp xếp cho một cảnh sát khác lái xe của lão Quách trở về thành thị. Dọc đường đi, lão Quách thêm mắm dặm muối kể về chuyện vừa xảy ra trong động, có quỷ có cương thi, làm cho cảnh vệ kia sợ hết hồn khiếp vía, mau chóng nhanh lái xe quay về.

"Trương Đội, đây là cương thi đó nha, rõ ràng ta không có nói bậy.". Lão Quách cầm hàm răng cương thi nhét vào đùi hắn.

Trương Đội run rẩy không dám nhìn: "Lấy ra lấy ra đi, không cần chứng minh, tôi đương nhiên tin ngài, cứ yên tâm chờ phí dịch vụ. Thôi, tôi đưa cho ngài trước vậy!".

"Năm vạn không đủ…". Lão Quách liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, cười hắc hắc: "Năm vạn chỉ là giá của một con bạch mao cương thi, bọn ta phải giết hai đồng tử, hai lệ quỷ, ta coi ngươi như là bằng hữu, lấy ... hai vạn nữa thôi. OK?"

Trương Đội hơi khó xử: "Giá không thích hợp lắm, lão Quách, ngài cũng biết, bọn tôi đưa cho ngài phí dịch vụ là dựa theo tiêu chuẩn kỹ thuật của chuyên gia mà chi trả, năm vạn đồng không phải con số nhỏ, còn nhiều nữa là..."

"Không cho cũng được, lần sau đừng tìm ta. Được rồi, ta còn một con thi trùng, ngươi có muốn nhìn thấy không?". Lão Quách giả bộ lục túi: "Bất quá ngươi phải cẩn thận, đồ chơi này nếu như cắn trúng người, ngươi sẽ biến thành cương thi."

"Không không không, tôi không nhìn đâu!". Yết hầu Trương Đội như muốn nhảy ra khỏi cổ họng: "Tôi tin các ngài càng vất vả thì công lao càng lớn, bảy vạn, một tuần nữa, tôi đưa cho ngài!"

"Hắc hắc, Trương Đội thật dễ nói chuyện.". Lão Quách cười hòa nhã.

Trương Đội buồn bực suy nghĩ, khó mà từ chối ông a, ông mà cho đồ chơi kia cắn tôi một cái, lần sau đồn cảnh sát lại mời ông tới đối phó cương thi, phỏng chừng chính là đối phó với tôi. Đúng là không có chơi nổi với đám pháp sư các người.

Trương Đội lái xe đưa bọn họ đến một khách sạn năm sao, để lại một vạn đồng, mượn cớ công vụ bận rộn vội vã rời khỏi. Ba người lên phòng tắm rửa, sau đó đi tới nhà hàng, lão Quách đãi một bàn thức ăn ngon, mở một chai rượu Ngũ Lương Dịch (1), chúc mừng lần đầu tiên hợp tác thuận lợi.

(1) Rượu Ngũ Lương Dịch : Một loại rượu của Tứ Xuyên, được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng la “ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương”. Rượu có lịch sử 600 năm bắt đầu từ thời nhà Minh. Loại ngũ lương dịch tửu thượng hạng được sản xuất và ủ trong các bình đất sét 10 năm.

Rượu quá ba ly, lão Quách lấy ra một vạn đồng, ném cho Diệp Thiếu Dương, bảo: "Tiểu sư đệ, một vạn đồng đệ cầm trước, sáu vạn còn lại ghi sổ, chờ sau khi lãnh được ta sẽ gọi cho đệ.".

Diệp Thiếu Dương trợn mắt: "Đây là ý gì? Một phần huynh cũng không lấy?"

"Ha ha, lần đầu tiên hợp tác cùng tiểu sư đệ, ta có nói ta muốn chia tiền với đệ chưa? Hơn nữa mọi chuyện đều là do đệ làm, ta chỉ là chạy chân một chút thôi.".

"Huynh đừng nói như vậy, mọi thứ đều là do huynh cung cấp, huynh ít nhất cũng phải được hai vạn."

Tiểu Mã ở một bên khó chịu nhìn nhìn, dùng ngón tay gõ vào bàn: "Này này, hai người đẩy tới đẩy lui, đã quên tôi rồi có đúng không? Tiền của tôi đâu?"

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, chậm rãi nói: "Giao Mỹ Kim Bảo của cậu ra đây, tôi đưa cậu tiền.".

Tiểu Mã nhanh chóng tính toán một chút, Mỹ Kim Bảo ít nhất cũng nặng hai lượng, hai lượng bằng một trăm gam, giá vàng tuy hay bị mấy bà thím hạ xuống, thế nhưng một gam vàng cũng được khoảng ba trăm đồng, thế thì... Khửa khửa khửa: "Các người cứ trò chuyện, các người cứ trò chuyện, bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi nhé!"

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới trước khi hạ sơn, Thanh Vân Tử có dặn phải tìm người, liền hỏi lão Quách: "Sư phụ nói, năm đó Đạo Phong sư huynh sau khi xuống núi có đến trạm thứ nhất là Thạch Thành, chẳng biết y có tìm huynh hay không?"

Lão Quách gật đầu: "Có, khi đó ta là trợ thủ của hắn, có làm qua vài chuyện đại sự, gầy dựng danh tiếng, mới mở được cửa tiệm này, lại nói tiếp, ta có thể có ngày hôm nay, cũng là nhờ vào hào quang của Đạo Phong sư đệ."

Diệp Thiếu Dương nói: "Sau đó y đi đâu?"

Lão Quách suy nghĩ một chút, nói: "Hắn đi Tứ Xuyên làm một chuyện, bảo là thập phần hung hiểm, không thể dẫn ta theo. Ta nhớ trước khi hắn đi có trở về Mao Sơn một chuyến, tìm sư phụ mượn Thái Ất phất trần, sau đó bặt vô âm tín.".

Diệp Thiếu Dương buồn rầu cười khổ, Đạo Phong đâu có mượn Thái Ất phất trần, rõ ràng là ăn trộm. Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ lúc ấy Đạo Phong trở về núi có mua cho mình một xâu mứt quả, dặn mình đứng ở ngoài cấm địa canh chừng, vì việc này, hắn bị phạt nhốt trong phòng nửa tháng, sau này vì không có ai nấu cơm giặt giũ, sư phụ mới thả hắn ra.

Mỗi khi hồi tưởng lại chuyện này, Diệp Thiếu Dương đều cảm thấy rất mất mặt, bị xâu mứt quả lừa mất đi bảo vật Đạo gia Thái Ất phất trần, nếu không bảo bối sớm muộn gì cũng là của hắn, ừm, cho dù là ăn trộm.

"Phải rồi, tiểu sư đệ, thời gian Đạo Phong đến Tứ Xuyên là vừa qua Tiết Đoan Ngọ, hắn có gửi cho ta một bao bánh chưng, ta mở ra nhìn thì thấy trên lá gói bánh có một bức họa gì đó mà dùng chu sa vẽ, hình như là địa đồ, vẫn còn dấu hiệu, ta liền sao chép lại. Nó đang nằm trong cửa hàng, ta quay lại lấy cho đệ xem.".

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Địa đồ, địa đồ chỗ nào?"

"Không biết, ta không nhận ra chỗ nào hết.".

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, dùng lá gói bánh chưng vẽ bản đồ, ý tứ rất rõ ràng, gạo nếp có thể trừ tà, làm như vậy là để phòng ngừa "Địa đồ" bị ma quỷ nhìn thấy, cẩn thận như vậy là vì cái gì?

"Ngoại trừ địa đồ ra thì không còn gì nữa sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi.

Lão Quách lắc đầu: "Không còn gì cả."

Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất có thể là: Đạo Phong phát hiện một nơi thần bí cực kỳ nguy hiểm, có thể là âm sào lệ quỷ hoặc cấm địa thi vương, lại phải cố gắng tiến vào không thể lùi bước, lo lắng mình không giải quyết được, cho nên mới gửi về một tấm địa đồ cho lão Quách, để hậu nhân có cơ hội lần theo địa đồ mà đi tìm, hoàn thành công việc của hắn.

Điều mà Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi không ra chính là vì sao hắn không đem địa đồ trực tiếp gửi cho sư phụ, lại chỉ gửi cho một sư huynh ngoại môn? Với pháp lực của lão Quách, cũng không thể hoàn thành mọi chuyện được.

Hắn không có ở đây, chuyện này thật có điểm kỳ quặc.

Hiện giờ một chút manh mối cũng không có, nghĩ nữa cũng vô dụng, Diệp Thiếu Dương quyết định lấy địa đồ trước đã rồi mới từ từ nghiên cứu.

"Được rồi sư huynh, lúc hạ sơn đệ không có mang theo nhiều đồ đạc, chút nữa sư huynh quay về thì mang cho đệ mỗi thứ một ít, cứ trừ tiền thù lao của đệ."

Diệp Thiếu Dương nói xong không đợi được lão Quách đáp lời, ngẩng đầu lên, thấy lão Quách đang nhìn chằm chằm vào phía sau mình.

Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại, chẳng thấy thứ gì phía sau cả, lúc này mới thở dài, nói: "Sư huynh đừng dọa đệ!".

Lão Quách nhíu mày: "Không phải đâu, ta đang nhìn bức họa kia, người trên bức tranh sao lại di động nhỉ?"

"Có thể là con ruồi a, huynh nhìn lầm rồi.". Diệp Thiếu Dương bưng ly rượu lên, uống một ngụm, đột nhiên phun ra ngoài, xoay người nhìn lại, trên tường có một bức tranh thuỷ mặc, vẽ một vách đá dựng đứng trên sườn núi, có một đường nhỏ lên núi, đỉnh núi lại có một tòa tiểu đình, lão Quách nói "Người trong bức họa" kia, chính là có người đang đi qua đi lại trong tiểu đình. Hắn giơ tay lên dụi mắt, xa xa nhìn thấy quả thật y như một con ruồi đậu trên bức tranh.

Phía dưới sườn dốc bắt đầu xuất hiện vết nứt ngày một lớn, núi đá chảy xuống, dựa theo sự diễn biến trong bức tranh, tiểu đình trên đỉnh núi và người đang đứng trong đình sẽ nhanh chóng rơi xuống.

"Mẹ kiếp, đây không phải là bức tranh, chẳng lẽ là màn ảnh chiếu phim hoạt hình?". Lão Quách khiếp sợ không thôi.

Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt Tiểu Mã, tiểu tử này lúc nãy còn thưởng thức Mỹ Kim Bảo, sau lại lui về ngủ trên ghế sa lon. Diệp Thiếu Dương chỉ lo trò chuyện với lão Quách, không chú ý đến cậu ta lắm. Hắn lật người Tiểu Mã lại, thấy sắc mặt cậu ta hết sức dọa người, lông mày nhíu chặt, mồ hôi đầm đìa, cả người không ngừng run rẩy, có vẻ hết sức khẩn trương.

Đi vào giấc mộng ngay dưới mắt của mình, Tiểu Mã lại đi vào giấc mộng! Người đang lạc trong bức tranh kia, chính là hồn phách của cậu ta…
Chapter 25 - QUỶ KÝ GIẢ

Diệp Thiếu Dương quan sát, lần này Tiểu Mã trầm mê còn sâu hơn, nếu chỉ dùng phương pháp thông thường thì rất khó gọi hồn về. Hắn bèn cắt ngón giữa, điểm một giọt máu lên huyệt Nhân Trung, vỗ hai bên vai trái một cái, sau đó châm thiên đèn, đọc một lần dẫn hồn chú, giơ ngón giữa, dụng lực ấn vào đan điền của cậu ta.

Tiểu Mã bỗng nhiên mở mắt, bắt lấy tay của Diệp Thiếu Dương, la lớn: "Tiểu Diệp tử cứu mạng a!".

"Đừng hét, cậu đã tỉnh!".

Tiểu Mã nhìn trái nhìn phải, thở phào, lau mồ hôi, lẩm bẩm nói: "Làm tôi sợ muốn chết, suýt chút nữa ngã từ trên vách đá xuống.".

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn bức họa, nó đã khôi phục nguyên trạng, vách đá trên sườn, cô đình đứng vững, vô cùng nghệ thuật.

Tiểu Mã cũng trở lại bình thường, nói mình đã đi vào giấc mộng không khác gì lần trước, chẳng biết thế nào tự dưng lại xuất hiện trên ngọn núi kia. Lần này không có Diệp Thiếu Dương nhắc nhở, cậu không biết mình đang lạc trong mộng, mơ mơ hồ hồ leo lên đỉnh núi, đi vào tiểu đình, bên người có gió nhẹ ấm áp thoảng qua, mây xanh hờ hững trôi hư ảo, vốn cảm thấy cũng không tệ lắm, ai ngờ mặt đất bỗng nhiên nghiêng hẳn sang một phúa, vách núi nứt toác.

"Mặc dù tôi đang ở trong mộng thế nhưng vẫn có bản năng sinh tồn, chỉ là cái đình kia hình như bị một thứ gì đó chặn lại bốn phía, không chạy ra được, vách núi thì sắp sập đến nơi, may mà lúc mấu chốt cậu đánh thức tôi dậy! Tiểu Diệp tử, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, hay là kiếp sau cậu biến thành một mỹ nữ, tôi sẽ hết lòng hầu hạ cậu!".

Diệp Thiếu Dương liếc mắt: "Bớt đi ông nội, mới từ Quỷ Môn Quan trở về, còn có tâm tình nói giỡn.".

Tiểu Mã cười khì khì: "Có cậu ở đây, tôi việc gì phải sợ, dù thế nào cậu nhất định cũng sẽ cứu tôi.".

Diệp Thiếu Dương trong lòng rất đau xót, ông trời ơi, người bạn đầu tiên của tôi sau khi xuống núi, chính là loại mặt dày vô lại thế này sao?

Lão Quách đi qua nghe bọn họ nói chuyện cũng hiểu đôi chút, nhíu mày nói: "Tiểu sư đệ, chuyện này rất phiền phức."

Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Ừ! Thật rất phiền phức, người này có thể đem hồn phách người sống vào trong bức tranh, còn có thể cải biến cảnh tượng trong tranh dùng để giết người, chứng tỏ tu vi của hắn không thấp, mấu chốt nhất là, lúc Tiểu Mã đi vào giấc mộng, đệ lại ở ngay bên cạnh cậu ta, căn bản cũng không nhận thấy một điểm bất thường... Người này, chắc chắn không phải quỷ yêu.".

Hắn đảo mắt nhìn khuôn mặt của Tiểu Mã, nói rằng: "Lần đầu tiên có thể là ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ chuyện lại phát sinh giống như vậy, người ta nhất định là đang nhắm vào cậu. Cậu ráng nhớ lại đi, gần đây nhất cậu có làm chuyện gì bất bình thường không?"

Tiểu Mã nhíu mày suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Dùng kính viễn vọng nhìn lén ký túc xá nữ sinh, có tính là... chuyện bất bình thường không?"

"Cậu đàng hoàng chút coi, người ta bây giờ căn bản không sợ tôi, chỉ cần cậu ngủ, người ta liền có thể lấy mạng cậu. Nếu cậu không sợ chết, vậy thì tôi mặc kệ cậu!".

Tiểu Mã vừa nghe những lời ấy liền luống cuống, suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt ủy khuất ngẩng đầu nói: "Tôi đâu có làm gì, có thể... đã làm gì rồi, nhưng mà không nhớ nổi! Cậu nhắc một chút cho tôi nhớ đi!".

Diệp Thiếu Dương trợn mắt: "Nếu tôi biết nguyên nhân thì còn hỏi cậu làm cái quái gì?". Sau đó hắn nghĩ lại cũng phải, nhiều người chọc trúng ma quỷ toàn là ngẫu nhiên hoặc vô ý hành động, nếu như một chút cũng không nhớ thì thật khó tìm được manh mối.

Suy nghĩ một chút, Diệp Thiếu Dương liền xoay người hỏi lão Quách: "Thạch Thành có quỷ ký không?"

"Đương nhiên là có, đệ muốn thỉnh, ta sẽ tìm một người đáng tin cậy cho đệ.".

Trả tiền, ba người cùng nhau quay về phòng của Diệp Thiếu Dương. Đứng trong thang máy Tiểu Mã mập mờ hỏi: "Quỷ kỹ (1) là cái gì?"

(1) Quỷ kỹ: Quỷ kỹ nữ =))

"Địa phủ sắp xếp quỷ sai trên nhân gian thường cho cố định tại một khu du đãng, phụ trách tiếp dẫn tân hồn, bởi vì trường kỳ chỉ sống ở một chỗ cho nên chúng biết rất nhiều tin tức kỳ dị nơi ấy, tựa như phóng viên, ký giả hay đưa tin tức, thông tin giải trí, vì vậy giới pháp thuật chúng tôi gọi đùa chúng là quỷ ký.".

Tiểu Mã lau mồ hôi: "Thì ra là quỷ ký giả, làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng cậu muốn tìm một nữ quỷ để ‘phục vụ’ tôi chứ…"

Diệp Thiếu Dương đá vào mông cậu ta một cái.

Về đến phòng, Diệp Thiếu Dương dọn dẹp mấy vật dụng trên tủ đầu giường xong thì lấy từ trong túi đeo lưng ra một cái Gương Bát Quái, đặt ở phía trên, dùng bút chu sa vẽ lên mặt gương ba đường thẳng, sau đó lại châm hai cây nến bằng sáp ong đặt hai bên gương đồng. Cuối cùng hắn lấy ra một lá bùa trắng, bảo lão Quách dùng bút chu sa viết lên tên của quỷ ký, đốt trên ngọn nến, toàn bộ khói bay vào gương đồng, một bóng người màu đen từ mặt gương hiện ra, là người đàn ông trung niên thân mặc Âu phục, chân mang giày da bóng loáng!

"Còn ăn mặc thời thượng nữa mới ghê!". Diệp Thiếu Dương lảm nhảm.

"Quỷ cũng phải lịch sự thì mới tăng thu nhập chứ!". Quỷ ký cười cười, quan sát từ trên xuống dưới Diệp Thiếu Dương: "Pháp sư mới tới à, phái nào?"

Lão Quách đến bắt chuyện, cung kính nói: "Đây là tiểu sư đệ của ta, đệ tử nội môn Mao Sơn, bài vị Thiên Sư, mới vừa xuống núi, đang tìm Trương tiên sinh hỏi chút chuyện.".

Trương tiên sinh làm ra vẻ kinh ngạc, chắp tay nói: "Còn trẻ như vậy đã là bài vị Thiên Sư, thất kính thất kính. Cậu so với Đạo Phong năm đó hạ sơn thì còn trẻ hơn vài tuổi.".

"Ông biết đại sư huynh của ta?".

Trương tiên sinh móc ra từ trong túi một cuốn sổ nhỏ, lật tới một trang, nói: " Ngày 2 tháng 10 năm 1996, hắn có đến tìm ta hỏi thăm tin tức Lục Mao Cương Thi ở Nam Thành, thiếu ta hai mươi cây hương nến, mười xấp tiền giấy, vẫn chưa trả. Nếu như cậu nhìn thấy hắn, nhớ nhắc hắn trả nợ cho ta.".

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Đợi ta hỏi xong sự tình sẽ thanh toán luôn một thể!".

Trương tiên sinh cười nói: "Một con ngựa là một con ngựa, đây là quy củ, bất quá cậu là sư đệ của hắn, giúp hắn trả nợ, ta có thể châm chước. Cậu muốn hỏi chuyện gì?"

Diệp Thiếu Dương hệ thống lại ngôn ngữ của mình rồi nói: "Có một kẻ ta cũng không biết là thứ gì, chỉ hoài nghi là tà linh, có thể đem hồn phách của người sống vào trong tranh vẽ, cải biến cảnh tượng trong tranh, tiêu diệt hồn phách con người. Xin hỏi, Trương tiên sinh có biết lai lịch của kẻ này hay không?"

Trương tiên sinh lấy ra một bộ bàn tính toán, đẩy đẩy kéo kéo một lúc rồi ngẩng đầu lên, nói: "Ba mươi cây hương nến, mười lăm xấp tiền giấy."

"Được!". Diệp Thiếu Dương đồng ý, tâm tình rất tốt, vốn chỉ định dò thái độ quỷ ký này một chút thôi, không ngờ ông ta thật sự biết.

Trương tiên sinh hài lòng cười cười, đáp: "Đây là một con tà linh, chẳng rõ ngày sinh, chẳng rõ lai lịch, mục đích đến Thạch Thành... cũng không rõ.".

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thổ huyết: "Ặc! Đây đâu thể xem là câu trả lời, lừa gạt à?"

Trương tiên sinh cũng không tức giận, cười nói: "Ta làm quỷ sai dưới thời Đồng Trị (2) ba năm, khi đó nó đã có ở Thạch Thành, luôn luôn độc lai độc vãng, không hề đến báo cáo cho ta, cũng không giao tiếp với bất kỳ ma quỷ nào. Chẳng ai biết nó đã hình thành bao lâu, cho tới bây giờ cũng chưa từng hại người, ta không thể tùy tiện bắt nó.".

(2) Đồng Trị (1856-1875): niên hiệu của vua Mục Tông, tức Ái Tân Giác La Tải Thuần, con trai duy nhất của vua Hàm Phong và Từ Hi thái hậu, thời Thanh, Trung Quốc.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Nó chưa từng hại người?"

"Chưa từng, sư huynh Đạo Phong của cậu năm đó từng quen biết nó, cũng không diệt nó. Ta chỉ có thể nói cho cậu biết một điều, nó là người trong bức họa.".

"Người trong bức họa...". Diệp Thiếu Dương chợt bừng tỉnh, chả trách nó có thể tự do đi vào các bức họa, nguyên lai là thuộc tính trời sinh. Người trong bức họa thông linh, loại chuyện này từ xưa đến giờ vốn không hiếm, bởi vì có chút cơ duyên hoặc là được cao nhân chỉ điểm, người trong bức họa từ từ thông linh, có khả năng bước ra khỏi tranh. Tỷ như Nhan Như Ngọc trong Liêu Trai, cũng chính là người trong bức họa. (3)

(3) Đây là một truyện trong tuyển tập “Liêu Trai Chí Dị” của Bồ Tùng Linh, tựa “Mê sách” (Thư Si), kể về chàng Lang nhà nghèo nhưng vô cùng mê sách, mê tới nỗi quên ăn quên ngủ, không trò chuyện với ai, không muốn lấy vợ con. Thế nhưng đọc sách nhiều mà vẫn thi hoài không đỗ công trạng. Một tối, đọc sách Hán thư đến quyển thứ 8, bỗng thấy hình một mỹ nhân cắt bằng lụa mỏng ép giữa hai trang giấy, Lang kinh ngạc tự nhủ: "Thư trung hữu nữ nhan như ngọc?" (Trong sách có người con gái dung nhan đẹp như ngọc chăng?). Mỹ nhân ngồi nhỏm dậy khỏi sách, bảo tên là Nhan Như Ngọc, kết làm phu thê với Lang. Sau nàng giúp Lang dần thoát khỏi việc mê sách quá đà, học tập bằng nhiều cách khác, cuối cùng phù trợ chàng thi đỗ Tiến sĩ, làm quan đất Mân.

Người trong bức họa bản chất là tà linh thế nhưng không có oán khí, bởi vì họ rất ít gây chuyện thị phi. Họ tồn tại vì mục đích nào đó hoặc để tu luyện, hướng về tiên vị. Cho nên, Diệp Thiếu Dương rất không hiểu nổi, một tà linh vốn không hại người, vì sao cứ đến quấy rầy Tiểu Mã, lại còn muốn giết chết cậu ta? Hay là... mục tiêu của nó chính là mình?

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm chốc lát, hỏi: "Làm thế nào mới có thể tìm được nó?"

Trương tiên sinh nói: "Nó ở tại động phủ Đông Hoa Sơn, nhưng lâu rồi không thấy quay về. Theo ta được biết, mỗi ngày nó lưu lạc khắp nơi, thấy bức họa nào phong cảnh đẹp thì liền chui vào bức họa đó!".

Diệp Thiếu Dương không nói gì, tà linh này còn tiêu sái hơn cả một pháp sư như hắn.

"Ta sẽ cung cấp miễn phí cho cậu một manh mối, ba năm trước, nó hay qua lại với một nữ sinh đại học trong thành, sau này người nữ sinh chết, nó cũng biến mất lâu thật lâu, gần đây mới xuất hiện trở lại.".

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Đại học trong thành? Chết trong lúc học đại học?"

"Đại học Công Lý, Thạch Thành".

Tiểu Mã ngẩn ra, cả kinh nói: "Người nữ sinh chết, có phải tên là Trần Lâm hay không?"

Trương tiên sinh lại gảy gảy bàn tính: "Đây là chuyện không liên quan, muốn biết, xin mời đưa thêm mười xấp tiền giấy.".

Diệp Thiếu Dương cười khổ: "Không thành vấn đề."

Trương tiên sinh cười thoả mãn: "Gọi là Trần Lâm."

Tiểu Mã từ từ há to mồm, thọc tay vào túi lấy bóp tiền, rút ra một tấm ảnh đưa cho Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: "Chính là cô ấy...".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK