Một đạo ánh sáng tím, từ ba đồng tiền đúc mẫu chiếu thẳng lên, giống như từng đạo lưỡi dao sắc bén, cắt thẳng lên những thứ xâm nhập được vào kết giới làm tiểu quỷ bị vô số vết thương, máu đen chảy ròng ròng.
Tiểu quỷ thét một tiếng chói tai, tiếp tục hướng vào trong kết giới,vung đôi tay lên, nhẹ nhàng chụp lấy Trang Thái hất văng ra, đắc ý nhìn Trang Vũ Ninh.
"Mụ mụ, cạc cạc cạc dát. . ." Nó phát ra một trận cười quái dị, đưa tay tính bắt Trang Vũ Ninh.
"Phanh" một tiếng bạo vang,đầu tiểu quỷ nổ tung, máu me bay tứ tung.
Mọi người sửng sốt một chút, lúc này mới nhìn đến trong tay Tạ Vũ Tình.
Nàng nổ súng!
Đối diện tiểu quỷ, bị bắn nát hơn phân nửa cái đầu, chỉ còn lại có một nửa khuôn mặt,còn một con mắt tòng teng trên khuôn mặt, máu tươi đầm đìa, nhưng là nó vẫn chưa chết.
Tiểu quỷ vẫn đứng ở nơi đó,chỉ còn lại nữa khuôn mặt, trên mặt thịt nát không ngừng mấp máy, một cái mới trắng hếu từ phía dưới đi lên, nhanh chóng trường đến nơi bị vỡ.
Hình thành từng mảng riêng biệt, giống từng con rết ghép vào trên mặt, một chất dịch nhờn màu xanh biếc chảy ra ngoài, nhìn qua ghê tởm nói không nên lời.
Cái đầu mới này, dùng một đôi mắt oán độc nhìn Tạ Vũ Tình.
"Người đi chết đi!" Tạ Vũ Tình dùng ngón tay run rẩy bóp lấy cò súng, viên đạn bay ra, bỗng nhiên ngừng ở tiểu quỷ trước mặt.
Cái mũi của nó hạ xuống, làn da mịn màng bỗng nhiên tách ra, xuất hiện một cái miệng lớn, nơi giữa hai mắt nứt ra khoảng lớn, phun ra một cổ hắc khí, xuyên qua chỗ kết giới bị xé rách, đánh về phía mặt Tạ Vũ Tình.
Đúng lúc này, Vô Nguyệt đạo trưởng từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, hai ngón tay phải mang theo một trương linh phù, đưa đến Tạ Vũ Tình trước mặt, linh phù vừa xuất hiện liền hiện một tầng ánh sáng xanh lam, lập tức đem hắc khí hút qua.
"Cạc cạc. . ." Tiểu quỷ cười một tiếng, đột nhiên duỗi tay qua kết giới bắt lấy tay Vô Nguyệt đạo trưởng.
Một cảm giác lạnh lẽo lan tràn trên tay Vô Nguyệt đạo trưởng cúi đầu vừa thấy, chấn động: Hơn nữa cánh tay phải của mình đều biến thành màu đen!
Không xong, quỷ khí nhập thể!
Vô nguyệt đạo trưởng vội vàng vén tay áo, tay trái dùng hai ngón, dùng sức điểm đại huyệt trên cánh tay bên phải lúc này mới ngăn trở hắc khí lan tràn lên cơ thể.
Không kịp hoàn hồn, thân mình đột nhiên trở nên nhẹ tênh, bị tiểu quỷ kéo từ kết giới đi ra ngoài, một bàn tay bóp cổ hắn, há mồm liền định cắn xuống.
Đột nhiên, một đồng tiền lăng không bay tới, đánh thẳng vào nó trên ót, lằm văng một khối da thịt.
Tiểu quỷ lập tức quay đầu lại, lại là một đồng tiền bay tới, lần này trực tiếp đánh thẳng vào mắt trái nó, nhất thời tròng mắt bạo liệt, phun ra một dòng huyết xanh.
Đồng tiền thứ ba đánh tới, tiểu quỷ có điều chuẩn bị, dùng bay đánh bay ra ngoài, chăm chú nhìn lại, Diệp Thiếu Dương đã từ biên m Dương Lộ đứng lên, tay cầm Dây Câu Hồn, đối với nó cười cười, "Tới a, come on Baby."
"A. . ." Tiểu quỷ rống lên một tiếng quái dị, lao tới.
Diệp Thiếu Dương tay cầm Dây Câu Hồn, tiến lên nghênh chiến, Câu Hồn Tác sử dụng cương khí, toàn thân ửng hồng, như một con rắn, lao tới trước mặt tiểu quỷ, tiểu quỷ quanh thân bắt đầu khởi động một cổ hắc khí,đấu đối kháng cùng Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bắt lấy một cái cơ hội,phi thân lên trước, dùng Dây Câu Hồn trong tay vòng qua trên cổ tiểu quỷ, tạo thành một cái khóa, kéo nó về phía sau tiểu quỷ té ngã trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương lập tức lại nhảy lên chân đặt trên lưng tiểu quỷ, cắt ngón giữa, tay phải tạo thành Ấn Phụng Nhãn, chiếu giữa quỷ môn của tiểu quỷ mà dùng sức nện xuống.
"Đinh linh linh. . ." Chuông kinh hồn ở đai lưng bỗng nhiên vang lên, Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi: Chuông kinh hồn treo trên người mình, có cương khí của mình trấn áp, trừ phi cảm giác đến đối thủ cực mạnh, nếu không chuông kinh hồn tuyệt đối không sẽ vang!
Lập tức vội vàng xoay người, nhìn lại xung quanh,nhưng đều không có gì, cảm thụ không được một tia quỷ khí hay yêu khí! Nhưng là, hắn đích xác làm cảm giác được có thứ gì đó vừa đến đang ở trong phòng, yên lặng chăm chú nhìn vào chính mình.
Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi tới rồi cực điểm, không thể có Quỷ Yêu phương nào có thể qua được mắt mình mà chính mình phát hiện không được, người tới không phải là quỷ ư?
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ đến việc bất trắc, chỉ có thể lập tức buông tiểu quỷ, nhanh chóng thối lui đến một góc, cảm thụ xung quanh tuyệt nhiên không có gì khác thường, lúc này mới vội vàng lấy ra một đồng điêu mẫu lớn, đặt ở trên mặt đất, ở mặt trên dùngTì Hưu Ấn trấn áp, niệm một lần chú ngữ, cảnh cáo mọi người: "Mọi người không ai được duy chuyển!"
Sau đó xoay người sang chỗ khác, lấy ra m Dương Bát Quái Kính, quay cuồng tìm chân thân của thứ kia, đốt một trương linh phù, để sát vào mặt kính, đem ánh lửa phản xạ ra ngoài, quả nhiên, ở ngay phía trước mình, xuất hiện một hư ảnh màu trắng, là một trường bào màu trắng.
Không chờ được xem kỹ, trường bào kia đột nhiên chợt lóe, biến mất trong không trung, tiếp theo một hơi thở cường đại, từ bên trái đánh vào mặt.
"Mặt trời lặn sa minh, thiên địa quay xe, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!"
Diệp Thiếu Dương biết người tới không có ý tốt, lập tức liền dùng ra khai thiên chú, đôi tay kết ra tay ấn, đón đánh ra một chưởng.
Một cổ cường đại lực phản chấn, đem Diệp Thiếu Dương đánh bay đi ra ngoài, bước chân lảo đảo trên mặt đất, m Dương Kính cũng rơi xuống trên mặt đất. Không chờ Diệp Thiếu Dương đứng vững, lại là một đạo hơi thở nghênh đối diện đánh úp lại.
Diệp Thiếu Dương né tránh,sờ tìm ba lô, hỏng rồi! Cư nhiên. . . Không có bối Thất Tinh Long Tuyền Kiếm!
Diệp Thiếu Dương thật muốn một đầu đâm chết.
Không thể nhìn thấy đòn đánh, đánh liên tục hai chiêu, tốc độ cực nhanh, căn bản không thể né tránh, Diệp Thiếu Dương đành phải đôi tay kết ấn dùng chưởng đánh lại, kết quả lại một lần bị đánh bay, sau đó tên kia vẫn dùng chiêu cũ, không đợi hắn rơi xuống đất, lập tức dí sát hắn.
Đặc sao, còn dùng chiêu này!
Diệp Thiếu Dương nhấc tay, tám đồng tiền Ngũ Đế bay ra, tạo ra thành hình bát quái, đã bị một cổ lực lượng đánh văng ra, tứ tán rơi xuống, bất quá cũng ngăn cản một chút thế tới, Diệp Thiếu Dương xoay người rơi xuống đất, quay người lại, bước chân lảo đảo chui vào một gian phòng ngủ. Bên tai lập tức vang lên một tiếng cười khinh miệt.
"Mao Sơn thiên sư, như vậy thôi sao."
Diệp Thiếu Dương kinh hoảng khắp nơi nhìn lại, trong miệng không chịu thua mắng: "Đừng có xàm ngôn, đủ bản lĩnh ngươi hiện hình ra ta khô máu với ngươi."
"Ha ha, ha ha ha. . ." Thanh âm ở nhỏ hẹp phòng nội quanh quẩn, căn bản không thể đoán ra nó phát ra từ đâu.
Trong ánh mắt Diệp Thiếu Dương, toát ra một tia kinh hoảng, đột nhiên cảm thấy sau đầu có vật chuyển động, vừa mới chuyển quá thân đi, lại là một cổ vô hình được đánh ra vào người hắn, đánh bay cả người hắn đi ra ngoài, đập đầu trên thành giường.
"Ha ha, ha ha. . ." Tiếng cười miệt thị tràn ngập, đột nhiên, âm phong chợt nổi lên, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, trên mặt đất tro bụi bắt đầu chuyển động, bị cuồng phong cuốn lên không trung, quay xung quanh chính mình, hình thành một cổ lốc xoáy.
Diệp Thiếu Dương rốt cuộc cảm giác được bản chất của cổ hơi thở này: Cường đại tà linh chi khí! Nhưng mà bốn phía tro bụi tràn ngập, hơi thở phân bố đều đều, căn bản không rõ nơi phát ra.
Diệp Thiếu Dương không ngừng xoay người, làm ra trạng thái phòng bị, tro bụi lốc xoáy cường đã đến đỉnh điểm, đột nhiên nổ tung, tám đạo ảnh bạch nhân, phân biệt từ tám hướng đánh úp lại.
Chương 347 - Bách Biến Chi Linh
"Diệp Thiên Sư, như vậy đã xong rồi sao !" Một âm thanh lạnh lẽo vang đến tai Diệp thiếu Dương . Diệp Thiếu Dương ánh mắt bối rối, không biết cái đó hay không, thực chất chỉ là một bóng người, Tái cái bóng người kia thấy Diệp Thiếu Dương đang bối rối vì vậy không sợ hãi gì nữa tăng tốc công kích Diệp Thiếu Dương . Khi cách Diệp Thiếu Dương khoảng chừng một mét,DIệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười xoay người rút trong đai lưng một nắm đậu đồng ném vào tám bóng người kia. Quát lên một tiếng bảy cái bóng người bị hạt đậu đồng đánh trúng lập tức bị tiêu diệt . Chỉ còn duy nhất một bóng người nhanh tay đánh bay đậu đồng, phi thân tiến đánh tới Diệp Thiếu Dương . "Ngu ngốc." Diệp Thiếu Dương tay phải duỗi ra lấy ở trong ba lô Tượng Thần Mao Quân, chắn trước người sau đó tay trái lấy một tấm linh phù nhanh chóng dán vào sau gáy tượng thần, cắn chót lưỡi, phun ra một búng máu ở phía trên, bàn tay để lên phía trước, nhìn thoáng qua tượng thần dùng tay lau qua lớp bụi phía trên, trong miệng nhanh chóng thì thầm: "Hậu đại đệ tử Diệp Thiếu Dương, cầu xin Chân Quân, thần uy tiên linh!"
Đúng lúc này, bóng trắng bay tới đi theo hắn là một đạo Tà Linh vào trợ giúp, sau một giây đồng hồ, hai mắt tượng thần bỗng nhiên phát sáng phát ra một đạo kim quang bắn về phía Tà Linh . Một chấn động lớn xảy ra đạo kim quang và đám tà Linh lao vào nhau tạo ra một tiếng nổ lớn, Bùm Diệp Thiếu Dương lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài, cả thân bay vào tường rồi rơi xuống trong miệng phun ra một ngụm máu Sau khi rơi xuống dất, chẳng quan tâm chính mình, tranh thủ thời gian đứng lên, nhìn tượng thần vẫn còn nguyên vẹn,, "May mắn may mắn, tổ sư gia không có việc gì, bằng không thì ta phiền toái lớn rồi sư phụ mà biết thì có mà ăn đủ . Ngẩng đầu nhìn lại, vô số tro bụi bay lả tả xuống đất, một cái bóng người đang đứng về phía cửa ra không phải người mà là một cái trường bào ( áo choàng dài) bay phất phơ trong không trung càng nhìn xuống dưới càng thấy trong suốt không nhìn thấy chân đâu . . Trường bào bên trên là mũ liền với y phục, Bạch y nhân hơn nửa khuôn mặt là bị ẩn sau mũ, chỉ lộ ra một cái miệng màu đỏ tươi . "Là ngươi?" Diệp Thiếu Dương mày nhăn lại ra, liếc nhận ra, đối diện với mình là bóng trắng hôm gặp ở Hiệu Thuôc Đông Y trong hầm lúc gặp tên gia hỏa, hôm đó Diệp thiếu Dương đã tiêu diệt một vòng thần thức của nó, Hôm nay đứng đối phó chắc chắn là nguyên dạng của nó !
"Diệp Thiên Sư, ngươi thật là giảo hoạt ." Bạch y nhân mở miệng nói ra, âm thanh bây giờ nghe rõ ràng hơn nhiều so với lúc trước nam không ra nam nữ không ra nữ .
"Ngươi giả vờ rút đi để ta đuổi theo thực chất là muốn dụ ta tới i dùng Tượng Thần chi thuật phá thuật che dấu của ta, một chiêu này của ngươi dã khiến ta bị lừa, khá khen cho nhà ngươi
." "Nếu không dùng cách đó sao dẫn dụ được ngươi, phá thật che dấu của ngươi, một giây cũng tốt chứ sao, chỉ là hôm nay ta không mang Long Tuyền Kiếm sợ một kích không giết được ngươi nên mới phải làm như vậy ."
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào nó vào mũ trùm đầu hé nửa khuôn mặt của Bạch Y Nhân nói "Tuy nhiên ta biết rõ ngươi sẽ không nói nhưng vẫn muốn biết ngươi đến đây cùng với người nào, không đúng, phải nói, ngươi là cái gì. . . Đồ đồ vật ?" Bạch Y Nhân duỗi ngón tay thon dài nhưng xương xẩu cởi bỏ mũ trùm đầu, lộ ra một cái đầu lâu màu xanh lá ."Ngươi muốn nhìn chính là cái này sao " Diệp Thiếu Dương nhìn theo nhất cử nhất động của hắn nói : " Đây không phải chân thân của ngươi". Bạch y nhân khanh khách cười rộ lên, dùng hai tay kẹp đầu vào giữ dùng dức nghiền nát đầu thành một đám bột mịn, một cái đầu khác từ dưới cổ mọc lên một cái đầu quái vật mặt đen có sừng dài ."Hoặc là, thế này "Ngừng một hồi, nó đem ngón tay cắm vào cằm rồi dùng lục kéo lên xé nát da mặt, không có gì ì. Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, "Ngươi ưa thích chơi trò biến đổi khuôn mặt nhỉ rất thú vị tiếp tục đi " Miệng nói ra để tự chấn an mình nhưng trong đầu cực kỳ hoảng sợ, quỷ quái chính xác là có thể biến hóa hình dnagj nhưng đối với tên này mỗi khi hắn biến đổi khí tức trên người đều thay đổi : Lúc hắn biến thành đầu lâu xanh, trên người tràn ngập Thi khí khi biến thành mặt đen trên người tràn ngập yêu khí, về sau khi biến thành quỷ khô mặt thì trên người hắn xuất hiện Quỷ khí . . . ( WTF gặp boss rồi) Nhưng tất cả hình dáng đấy đều là chân thân của hắn ? Có phải nói nó mỗi biến một lần, đều trở thành chân thân của nó . Bất kể hắn là cái gì đi chăng nữa cũng thật sự đáng sợ Lúc hứn biến về bộ dạng lúc ban đầu trên người lập tức biến mất quỷ khí bao quanh lấy hắn là một luồng khí tức thần bí .
Hắn chậm rãi hé miệng, phát ra tiếng cười khanh khách nói:
"Ngươi có Thiên Thông Nhãn, có thể nhìn thấy chân thân của ta, tại sao lại không thử đi ? Pháp lực không đủ rồi, chính xác là ngươi đang điều tức đúng không ?" ( điều tức: dùng nội công điều hòa cơ thể)
Diệp Thiếu Dương im lặng, rõ ràng là bị hắn nhìn thấy, vừa rồi vì kích hoạt Tượng Thần Chi Lực đã dùng hết pháp lực nên phải âm thầm điều tức không ngờ là bị thấy hắn nhìn thấy hết, một bên như lọt vào trong sương mù cùng nó nói chuyện tào lao chăm chú xem ý đồ di chuyển của hắn, không nghĩ tới là bị hắn nhìn thấy hết, mỉm cười nói : "Đừng chỉ nói ta lúc vừa rồi ngươi dánh nhau với ta ngươi cũng đã hao tổn không ít công lực nhưng ngươi lại " ngoan ngoãn" ở lại đây biểu diễn thuật biến đổi khuôn mặt cho ta xem phải chăng ngươi đã khôi phục công lực ?"
"Không, ta đang đợi người."
Diệp Thiếu Dương cả kinh, trong thâm tâm đang rất bối rối : Cái người hắn đợi chính là Hồ Uy, mà sao tên này dến bây giờ vẫn chưa tới " mỉm cười nói : " Cái người ngươi đến chắc là không đến rồi nếu hắn đến rồi đã sớm xuất thủ "
"Ngươi nói rất đúng. Hôm nay không có thể giết chết ngươi, thật đáng tiếc, sau này ta sẽ tìm ngươi sau Nói xong bóng người trở nên mờ nhạt . . Diệp Thiếu Dương đột nhiên ra tay, hai tay kết ấn, mang toàn bộ pháp lực vừa được khôi phục tập trung đánh ra ngoài . Bạch y nhân giơ cánh tay lên, trong tay áo xuất hiện một luồng khí ngưng trệ đánh tới phá tan pháp lực của Diệp Thiếu Dương, . Diệp Thiếu Dương lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu nhìn lại, Bạch y nhân thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt, biến thành trạng thái hư vô . Ngoài cửa sổ, mây đen tản đi, trời bắt đầu sáng lên . Làm cho tiết trời thay đổi chinh là hắn !
Diệp Thiếu Dương cảm nhận được đám khí ngư trệ đã dần dần tản đi ngưng trệ khí tức Trong lòng nghĩ ; " Không biết Bạch Y Nhân kia là loại gì nữa . nghĩ nơi này không thể ở lâu được, Diệp Thiếu Dương dứt khoát đem tượng thần Mao Quân nhét vào ba lô, đi vào nhà chính, đầu tiên là tìm Dây Câu Hồn, phát hiện không có một ai giật mình hỏi :
"Tiểu Quỷ đi đâu rồi ?"
"Đã chạy từ trước rồi" Tạ Vũ Tình trả lời .
Diệp Thiếu Dương nhặt Dây Câu Hồn cùng mấy đông Đúc Mẫu và Ấn Tì Hưu sau đó cùng đoàn người đi ra
Trải qua vô số việc nguy hiểm như vậy Bí Thư Chi Bộ Thôn cùng hai cahus trai vẫn chưa hết nỗi khiếp sợ trên khuôn mặt dựa vào tường chân không nhúc nhích . Diệp Thiếu Dương xem bộ dạng này lắc đầu bảo: Đã nói rồi không nghe bảo là đi về đi giờ ở đây đã bị mất hồn, giời ta lại phải giúp các ngươi định hồn " Nói xong, từ trong ba lô lấy ra một khối Long Tiên Hương, dùng móng tay lấy một chút, bôi vào huyệt thái dương từng người, lại vẽ một đạo ngưng hồn phù, bật lửa hơ tấm linh phù trước mặt cả 3 người một lúc, tuy rằng trong cơ thể pháp lực suy yếu, nhưng nhưng dùng mấy pháp thuật đơn giản như thế này không phải là không làm được .
Chương 348 - Kẻ Thù Truyền Kiếp
"Hắt xì, hắt xì. . ." Ba người hắt hơi mấy cái cuối cùng đã tỉnh lại mặt ngơ ngác, Bí Thư Chi Bộ thôn sững sờ nhìn Diệp Thiếu Dương một lúc, tuej nhiên nhớ tới điều gì đó bỗng run sợ nháo nhác nhìn quanh hỏi
"Tiểu quỷ đâu, đã chạy đi đâu rồi?"
"Đã bị chết." Diệp Thiếu Dương nói bâng quơ một hai câu lại bảo Trang Vũ Ninh lấy phí bồi dưỡng cho họ, trang Thái móc ví rút ra đưa cho Bí Thư Chi Bộ thôn 2000 đồng dặn dò: " Sau khi trở về không được ăn nói lung tung ."
Bí thư chi bộ thôn trên mặt biểu hiện khóc còn dễ hơn so với cười nói, "Ngài yên tâm, tôi nói ra có người lại tin sao?"
Sau khi ba người rời đi, Diệp Thiếu Dương đi vào nhìn thấy Vô Nguyệt đạo trưởng bèn cúi xuống xem xét tình hình Vô Nguyệt đạo trướng lưng dựa vào tường tay trái nắm chặt cánh tay phải, sắc mặt biến thành màu đen, ẩn trong đó có chút quỷ khí, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương thều thào giọng nói yếu ớt: Diệp. . . Diệp Sư Tổ cứu . . cứu đệ tử với. . .
Diệp Thiếu Dương cầm lấy tay phải của hắn để sát vào xem xét, một cánh tay xưng to phù giống như đùi, đen nhánh tỏa sáng, hơn nữa da thì cứng ráp một vài chỗ bắt bị vỡ, không khác vỏ cây là bao .
"Sư tổ, cánh tay này của đệ tử có phải là phải phế đi không ?" Vô Nguyệt đọa trưởng nhìn Diệp Thiếu Dương bằng ánh mắt khẩn trương lo lắng.
. "Ngươi thật là may mắn khi tự phong bế ba huyệt đạo lớn nên quỷ khí không có cơ hội xâm nhập cơ thể " Diệp Thiếu Dương vừa nói, một bên theo trong bọc lấy ra một cuộn chu sa, xuyên qua một đồng tiền Ngũ Đế, quấn lấy cánh tay bị thương của Vô Nguyệt đạo trưởng, đem đồng tiền Ngũ Đế đặt phía trên ba huyệt đạo lớn rồi đứng dậy nói :
"Tạm thời như vậy đã, ta bây giờ pháp lực đã tiêu hao không ít lại không mang đủ thứ cần dùng, thôi đi về ta sẽ giúp ngươi trị liệu.
Một đoàn người theo sự dẫn dắt của Diệp Thiếu Dương nối nhau đi ra ngoài, chỉ có Trang Thái bỗng nhiên đi về phía có cái bàn hình vuông "Cha, cha đang làm gì vậy ?" Trang Vũ Ninh hỏi. Trang Thái không nói lời nào. Diệp Thiếu Dương và mọi nguoiwif quay đầu lại thấy Trang Thái đang cầm trên tay một cái khung ảnh mặt tỏ ra thất thần . Khung ảnh trên tay Trang Thái là một bức ảnh chụp một người đàn ông . "Cái này là ở đâu ra?" Diệp Thiếu Dương thất kinh hỏi. "Vưa rồi lúc xảy ra chấn động bị rơi xuống "
Tạ Vũ Tình nói :, "Cái này không biết rơi từ đâu xuống đập vào đầu ta rồi rơi xuống mặt bàn ." Diệp Thiếu Dương nhìn Trang Thái bỗng nhiên có biểu hiện kỳ lạ ngồi xổm xuống cầm di ảnh lên xem,hiếu kỳ quay lại nhìn khung ảnh, đây là ảnh một người đàn ông tầm 50 tuổi tướng mạo gầy. Là một người chưa nhìn thấy bao giờ.
"Không thể nghĩ tới . . . là hắn sao !" Trang Thái thì thào nói ra.
"Là ai?" Trang Thái hít một hơi, nói: "Trần Nhị ba!" Diệp Thiếu Dương trong nội tâm chấn động, giống như mắt xít lâu ngày đã hoen dỉ bỗng nhiên tháo được ra, coi là một số chuyện đã giauir thích được trầm giọng nói ra: "Ngài quen biết với Trần Nhị Ba ?" "Tôi quen, quá quen với hắn . . ." Trang Thái buống khung ảnh xuống đứng dậy thở ra nói một câu chửi thề :" Á đù", Diệp Thiếu Dương quan xát Trang Thái giống như đang muốn kể cho mọi người nghe, vội vàng ngăn lại, nói "Tại đây không phải chỗ để nói chuyện cũ. Hồ Uy mà đến thì chúng ta chạy không thoát đâu trở về rồi từ từ nói"
Tạ Vũ Tình lập tức hỏi: "Tiểu Diệp Tử, những Cổ Mạn Đồng giờ giả quyết như thế nào đây ?"
" Không cần dung tới nó nữa tỷ tịch thu đi
Diệp Thiếu Dương lại tiếp tục dẫn mọi người ra bên ngoài đến cửa chính, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhướng mày, ngừng lại, quay người đi về phía ánh cửa bếp nói:" Là ai đừng trốn nữa ra đây cho ta" Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, mọi người đều ở đây cả thì hắn đang nói ai Đột nhiên có một bàn tay bé nhỏ trắng nõn đẩy cảnh của bếp đã khép hờ đi ra Là bàn tay nhỏ của Tiểu Quỷ . "Nó rõ ràng chưa có chạy!" Trang Vũ Ninh và mọi người bị dọa vội vàng trốn sau lưng Diệp Thiếu Dương "Mọi người đùng kích động đây không phải giống đám Tiểu Quỷ khi nãy ."
Nghe thấy Diệp Thiếu Dương nói . . . , mọi người ngẩn người, chăm chú nhìn lại, quả nhiên, là một đứa nhóc tầm 3 -4 tuổi mặc một dải yếm màu hồng, hai mắt to tròn vô cùng dễ thương. Có chút nhút nhát sợ sệt nhìn Trang Vũ Ninh, rất dễ thương không giống như đám tiểu quỷ hung tợn khi trước.
"Lúc tôi đang siêu độ đám tiểu Quỷ kia chạy tới công kích mọi người, tôi vội bỏ giở ra cứu giúp, không ngờ là nó không chạy !" Diệp Thiếu Dương nhìn tiểu quỷ, trong nội tâm cũng rất là buồn bực.
"Thất Bảo!" Trang Vũ Nịnh nghẹn ngào gọi. thằng nhóc Tiểu Quỷ nghe thấy tiếng gọi mắt sáng lên chạy về phía Trang Vũ Ninh nhào vào lòng . Quỷ ở trên thế gian chỉ là một hình bóng nên không có cách nào ôm được nên chỉ làm động tác như đang ôm ấp . Diệp Thiếu Dương cảm giác có chút kỳ lạ, nếu cả hai không quen biết sao lại hành động như vậy. Diệp Thiếu Dương lập tức đi đến đi, chất vấn Trang Vũ Nịnh: "Tiểu quỷ này là sao ?" "Nó là Tiểu Quỷ em nuôi lúc trước tên nó là "Thất Bảo" Trang Vũ Ninh vội lấy tay lau nước mắt rồi ngắm nhìn Tiểu Quỷ
Diệp Thiếu Dương giật mình, "Làm sao có thể, Tiểu Quỷ em nuối trước kia không phải hay sao, sao giờ lại còn thêm nó nữa ."
"Cái kia không phải ta." Tiểu quỷ đột nhiên mở miệng,tiếng nói như đứa trẻ 3 -4 tuổi "Người kia, là thay thế ta, ô ô, ta mới là thật Thất Bảo " Diệp Thiếu Dương cảm giác trên người nó không có quỷ khí mới gật đầu rút ra một tấm linh phù nói: "Trở về đã rồi nói, bây giờ hãy vào trong đây đã ."
Thất Bảo chần chừ liếc nhìn Trang Vũ Ninh . Trang Vũ Ninh gật đầu, nói: "Yên tâm đi Thất Bảo đây là Diệp Thiên Sư bạn tốt của "mụ mụ " sẽ không làm hại con đâu ." Thất Bảo lúc này mới ngoan ngoãn hóa thành một luồng khói trắng, bám vào linh phù.
Trang Thái lạnh lùng nhìn con gái liếc, mắt thở dài nói : "Một Tiểu Quỷ gọi con là " mụ mụ" chuyện này là sao vậy Vũ Vũ !" Trang Vũ Nịnh cúi đầu, không dám lên tiếng. Một đoàn người rời khu nhà của Hồ Uy đi về phía thôn, đi về chỗ để xe Tạ Vũ Tình nhìn thấy một xe cảnh sát, cùng một xen BMW (x5), 4 cảnh sát trên con BMW còn lại đứng bên ngoài của xe xếp thành 1 hàng. Nhìn thấy cả đám ngườiđi tới, một vị chạy đến đúng là Kỳ Thần. "Tạ đội trưởng, mọi người vẫn khỏe chứ?" Kỳ thần nhìn Tạ Vũ Tình nói . Tạ Vũ Tình gật gật đầu, nhìn thoáng qua xe BMW, vị trí lái ngồi thấy một người đàn ông ngồi nhưng do xe có kính phản quang không thể nhìn rõ vào bên trong được chép miệng hỏi "Đây là ai?" Kỳ thần nói: "Là Hồ Uy " Vừa nghe đến "Hồ uy" DIệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngơ ngẩn nhìn về phía Tạ Vũ Tình hỏi:" Đã xảy ra chuyện gì vậy"
Tạ Vũ Tình giải thích nói: "Sau khi ta tới nơi này cảm thấy có chút không ổn, sợ bị đám người Hồ Uy vây bên ngoài trong lúc chúng ta ở bên trong nên nhắn tin cho bọn họ tới giúp . . . , Nếu là Hồ Uy hoặc là ai tới thì ngăn lại ." Kỳ thần tiếp nhận câu chuyện nói ra: "Đúng vậy sau khi chúng tôi tới, ở bên kia chòi hóng mát một lúc, đã nhìn thấy hắn lái xe tới, hắn vừa xuống xe, đã bị chúng ta ngăn cản.".
Chương 349 - Bạch Y Nhân Là Ai
Diệp Thiếu Dương vỗ vào vai Tạ Vũ Tình : "Tỷ vừa làm một việc hoàn toàn chính xác và nhờ có tỷ nếu không chúng ta đã chết ở nơi này rồi ."
"May là ta có chút chuẩn bị trước, " Tạ Vũ Tình vuốt ve tay của hắn, nhíu mày nói ra: "Có thật sự là là nịnh ta như vậy không ?"
"Một chút cũng không nịnh tỷ, đệ căn bản ngay lúc này không phải là đối thủ của Hồ Uy, mà tên "Bạch Y Nhân " lại đang có ý chờ Hồ Uy tới, nếu hắn mà đến chắc chắn sẽ giết chúng ta dễ như trở bàn tay" . Tạ Vũ Tình há to mồm, Nhìn về phía chiếc xe ô tô có Hồ Uy bên trong "Vậy bây giờ hắn. . ." "Hiện tại chưa có gì nguy hiểm, mà hắn không dám động thủ trừ khi hắn giết toàn bộ chúng ta . Cứ cho là hắn lợi hại đi nhưng dù sao hắn cũng là người, nếu hắn dám ra tay với chúng ta thì cục cảnh sát không bao giờ để hắn yên thân truy đuổi hắn tới chân trời góc biển cũng bắt hắn về quy án" ." Chẳng trách khi chúng tôi ngăn hắn, hắn cũng không chút phản kháng " Kỳ thần thì thào nói ra, "Đúng rồi, trong xe ngoại trừ Hồ uy, còn có một gia hỏa, là một cậu thanh niên cao lớn thô kệch, mày rậm, mắt to"
Diệp Thiếu Dương mày nhăn lại ra, người đầu tiên nghĩ đến là Tứ Bảo Pháp Sư . Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Làm sao bây giờ? Hay là mang bọn về thẩm vấn ?" Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Điều này là không được,đây không phải vụ án bình thường, tố cao hắn gì bây giờ, không thể tố cao hắn nuôi tiểu quỷ được ? Cái này cứ xem như là cấp trên của các người chấp nhận đi chăng nữa thì cũng không định tội được hắn, hắn không có giết người đốt nhà nên cách duy nhất bây giờ đó là thả cho hắn đi ." Kỳ thần cũng vừa bước tới thấp giọng nói : "Tạ đội trưởng, vừa rồi khi ở trong xe Hồ Uy có gọi vài cuộc điện thoại sau đó sếp Vương gọi điện cho tôi nói hắn có liên quan tới một vài vị tai to mặt lớn ở đây chúng ta không thể bắt hắn nhưng cứ xử lý cho thỏa đáng là được . . ."
Tạ Vũ Tình biết rõ Kỳ Thần nói như vậy đều là thật, mày nhăn lại ra, nói: "Thật vất vả bắt được hắn, cứ như vậy thả hắn đi, có chút không cam lòng ."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Chúng ta không thể đánh hắn, tỷ muốn bắt hắn, chúng ta có thể đến Hiêụ Thuốc Đông Y lúc nào cũng được, nhưng tỷ lại không có cách nào dùng pháp luật đối phó với hắn, chỉ có một cách là chờ đệ về từ từ nghi cách đối phó với Tạ Vũ Tình thở dài gật đầu nói :" Ta đã hiểu, Kỳ Thần hãy đi thả người "
Diệp Thiếu Dương nói: "Chờ một chút, ta đến nói với hắn mấy câu." Đi theo Kỳ Thần dến chiếc xe có Hồ Uy bên trong, Diệp Thiếu Dương âm thầm hít một hơi, mở cửa xe, n hìn về phía Hồ Uy, Hồ uy mặc một bộ áo dài, giữ lại chòm râu dê, nhìn về phía trên rất giống là cao nhân. Sau lưng hắn chỗ ghế ngồi phía sau quả nhiên là Tứ Bảo Pháp Sư . Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương Tứ Bảo Pháp Sư hừ lạnh một tiếng, cảm giác như không muốn chạm mặt lúc này . Diệp Thiếu Dương trong nội tâm khẽ động, cũng không quan tâm gì tới hắn ánh mắt tập trung sang Hồ Uy, nghĩ là lần đầu tiên mình dùng thân phận thật để nói chuyện với hắn cũng lên diễn sao cho giống lần đầu gặp mặt nếu không giống sợ hắn lại sinh nghi vì vậy nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Hồ tiên sinh." Hồ uy hé miệng cười cười, "Diệp Thiên Sư." Diệp Thiếu Dương cũng cười cười, "Ngươi đã tới chậm." "Nghe không hiểu ngưoi đang nói gì, ta có chút chuyện nên quay vào ngôi nhà cũ lấy ít đồ, tại sao các người bắt ta. Chẳng lẽ đó là phạm pháp ?" Diệp Thiếu Dương sững sờ, lập tức nghĩ đến, tên này quả nhiên là sợ cảnh sát ghi âm nên cách nói chuyện có đề phòng cách và né tránh", Diệp Thiếu Dương quyết định nói thẳng: "Trong nhà ngươi i, có rất nhiều Cổ Mạn Đồng ." Hồ uy nói: "Uh ta là nghệ nhân điêu khắc con rối nghiệp dư, đó cũng là sở thích của ta, có vấn đề gì sao ?" Tạ Vũ Tình xem hắn giả vờ ngây ngốc dạng liền nổi giận, nói ra: "Ngươi đừng có mà ở đây mà giảo biện mọi chuyện là như thế nào ta nghĩ là ngưoi biết rất rõ." "" Uh vậy mang ta đi thẩm vấn đi, để ta xem từ khi nào mà pháp luật lại cấm điêu khắc con rối tại nhà" " " Trong nhà của ngươi trong phòng của ngươi còn có 2 cái quan tài, thi thể trong quan tài là ai ?" Tạ Vũ Tình còn không chịu thua.
"Quan tài là ta tự làm ra để bán đó có gì phạm pháp sao, còn thi thể trong quan tài . . . . ." Hồ uy nhún vai, "Ở chỗ nào vậy nhỉ ?" Tạ Vũ Tình tức đến nghẹn lời . Diệp Thiếu Dương nghe thấy chợt đi lên, cứ nghĩ là hắn ta nhìn thấy lúc thi thể bị đốt, nấu, nghĩ lại chuyện này có thể hiểu được, việc này không cần tới cũng biết rằng nếú Cự Thủy Thi không bị tiêu diệt thì mọi người ở đây không có khả năng đi ra ngoài được
"Ngưoi làm một nơi dưỡng quỷ, bị ta hủy, tiểu quỷ đều bị siêu độ rồi, "
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói : "Ta biết rõ ngươi rất tại vì không có cách nào trở về trông coi chỗ nuôi tiểu quỷ ." Quay đầu đối với Tạ Vũ Tình gật gật đầu. Tạ Vũ Tình thở dài, nói với Hồ U y nói: "Chúng tôi hoài nghi có người lợi dụng ngài tàng trữ tàng độc, nhưng sau khi điều tra không thấy điểm nghi vấn, cảm ơn ngài đã hợp tác, nếu trong quá trình điều tra có điều gì không phải ngài có thể đi kiện chúng tôi, bây giờ mọi việc đã xong ngài có thể đi " Hồ uy không nói một lời nòa, đóng cửa xe lại lái ô tô rời đi, chậm rãi hạ kính cửa xe xuống nhìn Diệp thiêu Dương bằng ánh mắt hình viên đạn chậm rãi nói từng chữ:" Diệp Thiếu Dương ta chờ ngươi ".
Thiếu Dương nhìn hắn chép miệng, "Rất hân hạnh."
Tứ bảo pháp sư đúng lúc Diệp Thiếu Dương nói ra câu đó thoáng nhìn bỗng chột dạ lấytay đang cầm điên thoại đưa lên vuốt cằm. Diệp Thiếu Dương trong nội tâm khẽ rung động, nhìn xem xe BMW rời đi. Quay đầu đối với đoàn người nói: "Chúng ta cũng đi thôi." Mọi người từng người lên xe quay về nội thành . Xe BMW nhanh chóng chạy đến dưới núi, đi vào một con đương nhỏ ô tô không còn cách nào để đi tiếp, hai người xuống xe đi bộ, đi bộ vào một chỗ có bóng cây che mát . Đi tiếp đến một mảnh trống, Hồ uy ngừng lại, xoay người sang chỗ khác, một cái bóng màu trắng hình người nhẹ nhàng từ trong đám cây hiện ra . Hồ uy nhìn cái tứ vừa xuất hiện ngơ ngẩn."Công tử người. . . Bị thương?" Bạch y nhân nhàn nhạt nói ra: "Ta đợi bọn ngươi có chút va chạm với nhớm của Diệp Thiếu Dương ."
"Công tử thứ lỗi, " Hồ uy lập tức chắp tay,
"Lão cùng Tứ Bảo lái xe đến thôn, khi gần đến nơi thì bị đám cảnh sát kiểm tra và ngăn cản không cho vào, Thật sự là không có biện pháp nào, lại càng không thể công khai giết cảnh sát được, nếu không một khi trở thành tội phạm truy nã, mọi việc lại thêm phiền toái ." Bạch y nhân không có trách tội hắn, tiếng nói vẫn đang không có bất kỳ cảm xúc: "Đáng tiếc, lại bỏ qua một cơ hội tốt ." Tứ bảo pháp sư đi lên phía trước một bước, nhìn nhìn Bạch y nhân, giật mình nói nói: "Công tử, ngươi là bị Diệp Thiếu Dương đả thương hay sao? Chẳng lẽ công tử. . ."
"Cả hai bên đều bị thuong tích, hắn quá giảo hoạt rồi."
Hồ uy than thở một tiếng, hối hận,tiếc nói: "Bực mình thật lúc đầu ta quy hoạch lại khu nhà cũ bỏ ra nhiều tâm huyết mới kinh doanh được vài năm, cuối cùng lại để cho hắn một tập kích công phá ." Tứ bảo pháp sư vỗ vai của hắn, cười nói: "Sư huynh đừng nổi giận, chúng ta bây thừa khả năgng có thể giết chết Diệp thiếu Dương thay sư huy báo thù vả lại huynh mấy năm nay làm ăn cũng khấm khá, sau vfiệc này chúng ta sẽ roeì khỏi đây còn tiếc gì cái nhà kho ấy nữa Hồ uy gật gật đầu, khóe miệng hiện ra mỉm cười, đối với Bạch y nhân nói: "Mời công tử đi nghỉ ngơi chút lão cùng Tứ Bảo cần bố trí lại trong côẻ mộ một chút chờ Diệp thiếu Dương mắc bẫy" Bạch y nhân thân ảnh hóa thành một đạo khói nhẹ, ẩn hình trên một cái lá cây
Chương 350 - Kẻ Thù Truyền Kiếp Của Hồ Uy
Hồ Uy nhìn Tứ Bảo pháp sư với ánh mắt như sư tử, hai người bọn họ lại tiếp tục lên đường, đi ra khỏi rừng cây, ở giữa có một cái khe lớn tạo thành một con đường dẫn vào thung lũng của hai ngọn núi cao.
Tứ Bảo ngó trước sau trông có ai, hắn ghé mặt sát vào tai Hồ Uy, thấp giọng nói: "Sư huynh, đệ luôn có một thắc mắc, tên Bạch công tử kia, rốt cuộc lai lịch hắn là như thế nào?"
Hồ Uy quay đầu lại nhìn hắn: "Tại sao ngươi lại hỏi chuyện này?"
"Huynh đã nói với ta, chỉ cần hắn còn ở đó, nếu như thân xác đã chết, hồn phách mới có thể rời đi," Tứ Bảo pháp sư cười hắc hắc, "Đệ muốn biết chi tiết một chút, để tâm có thể an hơn."
Hồ Uy trầm ngâm một chút, nói: "Ngươi không cần nghĩ nhiều, ba người chúng ta, hơn nữa lại còn có Quỷ Thủ, Diệp Thiếu Dương chỉ có một người, tuyệt đối không có khả năng thất bại."
Tứ Bảo pháp sư nói: "Chính là. . ."
Hồ Uy vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Không phải là huynh không nói, mà là không dám nói, đệ cũng không nên biết quá nhiều chuyện về nó, nếu nó biết thì chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện."
Tứ Bảo pháp sư nhíu mày gật gật đầu.
Nhưng để hắn an tâm hơn, Hồ Uy hạ giọng nhìn hắn nói: "Ta chỉ có thể cho đệ biết, thôi phủ vô trướng, chuyển luân vô danh. . ."
P/s: Hai câu trên có ý nghĩa là ý nói về lai lịch của tên Bạch Y Nhân là vô danh, khó đoán, tà linh vô chủ không đi vào luân hồi, còn chi tiết các anh em hóng nhé bởi vì thân phận con này không bình thường đâu. Bật mí Đạo Phong khi giao đấu với con này hắn đã dùng Thái Ất Phất Trần để phong ấn nó sau này được Diệp Thiếu Dương tìm ra.
Tứ Bảo pháp sư ngơ ngẩn, mơ hồ đoán ra chuyện gì, vốn chỉ tưởng rằng Bạch Tà Linh chỉ là một con tà linh có pháp lực cường đại du đãng ở nhân gian thôi, không nghĩ rằng. . .
"Đi thôi, chúng ta đi làm việc chính, dọn gió và nước." Hồ Uy chụp lên vai Tứ Bảo nói một chút.
Tứ Bảo gật gật đầu, cùng hắn đi về nơi đậu xe.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương, cùng nhau đi vào nhà Trang Vũ Ninh, sau khi vào cửa, Diệp Thiếu Dương kêu bọn họ đem Vô Nguyệt đạo trưởng nằm trên sô pha, chạy vào trong phòng, lấy ra "Mười tám thần châm" trong hộp, cắm vào huyệt đạo của Vô Nguyệt đạo trưởng, sau đó lại mở hộp châm ra, lấy ra bảy cây châm khác, phân biệt rõ ràng và căm vào bảy huyệt bị trên cánh tay trái của y.
Sau đó nâng tay hắn lên, dùng Nhất Thô Kim Châm đâm thủng ngón tay cái, một dòng máu đen, giống như máu bị dính thủy ngân chảy ra, rớt xuống thùng rác đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Diệp Thiếu Dương bật lửa đốt Mộc Tàng Hương, hun lên phía dưới cánh tay của Vô Nguyệt Đạo Trưởng, cánh tay biến sạm một chút, mặc dù sưng vù lên nhưng cũng tốt hơn trước.
Hai mươi phút sau, máu đen không chảy ra nữa, nhan sắc cánh tayu cùng dần dần trở lại bình thường, chỉ là có những cái khe trên làn da, nhìn qua thì vẫn khá khô ráp.
"Quỷ khí này, thật là mãnh liệt," Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, quay đầu nhìn Trang Vũ Ninh nói: "Giúp anh mua mấy thứ này, đậu nành, cây đậu đũa, đậu xanh, gạo nếp cùng ngô Đại Hoàng, mỗi thứ hai cân, để riêng ra."
Trang Vũ Ninh ngẩn người, gật đầu nói: "Chắc siêu thị đều bán mấy thứ này, để em đi mua xem."
Trang Vũ Ninh đi rồi, Diệp Thiếu Dương tiếp tục lấy máu Vô Nguyệt Đạo Trưởng, tuy nhiên đến một dòng máu cũng không chảy ra, hắn thu hồi lại hộp chân, lúc này Trang Vũ Ninh cũng đã trở lại, đem một cái túi lớn đưa cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bảo nàng đem một chậu nước sôi lại đây, đem bột của mấy hạt ngô cho vào trong nước quấy thành một dung dịch, sau đó lấy một chút bôi lên cánh tay của Vô Nguyệt Đạo Trưởng, tìm đến một chút vải đỏ, bó lại, búng tay một cái. "Thoát, làm nắm bột đậu khi rút ra trơ lại một chút quỷ khí, hãy nghỉ ngơi ba ngày, là có thể bình phục trở lại."
Trang Thái gật đầu, muôn phần cảm kích nói: "Diệp thiên sư, tôi thay mặt Vô Nguyệt Đạo Trưởng cảm ơn cậu!"
"Trước tiên hãy nói chuyện của ngươi, ngươi và Trần Nhị Tam, có quan hệ gì," Diệp Thiếu Dương đương hỏi, dùng linh phù hóa thành một con hạc giấy, thổi một hơi, bay ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Trang Thía há hốc mồm nhìn, còn lại mọi người đều đã thấy qua pháp thuật, biết Diệp Thiếu Dương làm hạc giấy để canh chừng nhà cửa.
Trang Thái thở dài, nói: "Báo ứng, tất cả đều là báo ứng. Trần nhị tam, là em trai của ta!"
"Cái gì!" Trang Vũ Ninh kêu lên.
"Chuyện này, là bí mật của ta, ta chưa từng nói cho ai hết." Trang Thái vỗ vỗ nàng bả vai, "Không cần há mồm, hãy nghe ta nói tiếp."
"Trần Nhị Tam, là con nuôi của phụ thân ta, năm đó phụ thân ta đi sang vùng duyên hải đi buôn bán, còn một lần đi nhập hanf ở nội địa, gặp phải mấy tên cường đạo, muốn giết người cướp của, vừa lúc gặp được Trần Nhị Tam, hắn đã cứu phụ thân ta, sau một năm, hắn vừa tròn hai mươi tuổi, lúc đó dã là pháp sư."
Diệp Thiếu Dương nghe thế, gật gật đầu, người tu đạo, đặc biệt là Mao Sơn tông, mặc kệ là Nam tông Bắc tông, tu đạo cơ bản thì phải nghiêm khắc trong việc tu luyện thể thuật, nghĩ đến lão Quách là đệ tử ngoại môn, nếu đối phó với người thường, một chọi đông cũng là chuyện bình thường.
"Hắn hộ tông cha ta đến vùng duyên hải, cha ta biết hắn lẻ loi một mình, vì báo ân, mà giữ lại mãi, hắn cũng ở lại, ở lại nhà máy của cha ta làm chút việc, là người cần cù thông minh, cha ta thực sự rất yêu thích hắn, liền nhận hắn làm con nuôi, hắn là người tu đạo, không có cưới vợ, sau đó lại dọn đến nhà của chúng ta ở đây. Quan hệ giữa ta và nó, cũng rất tốt, nếu không nói là như anh em trong một nhà. Sau đó phụ thân ta qua đòi. . ."
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Trang Vũ Ninh một cái, "Một năm kia, cô mới nhiều hơn một tuổi. Trên di chúc của phụ thân ra, quản gia chia làm ba phần, ta cùng em gái ta, Trần Nhị Tam mỗi người một phần, nhưng lúc đó Trần Nhị Tam nhiễm thói đánh bạc, thường xuyên thua tiền.
Phụ thân ta cũng biết, cho nên trên di chúc đã nêu rõ, phải theo dõi hắn ba năm, nếu lúc đó hắn thực sự không xảy ra vấn đề gì, thì lúc đó hãy trao cho hắn phần của mình.
Nhưng khi đó là lúc hắn đánh bạc thiếu tiền, năm lần bảy lượt đòi tiền nhưng ta không cho, hắn liền nghĩ ta cố gắng không chịu chia gia sản cho hắn, haiz, người xưa khuyên bảo không sai, vốn dĩ quan hệ giữa anh em ta không tồi, kết quả trở mặt thành thù, sau đó hắn liền dùng tà pháp, câu hồn phách của ta, áp chế ta đưa tiền. . ."
Trang Vũ Ninh nghe thế, giật mình lấy tay che kín miệng.
"Ta sợ hắn rồi cũng phải đưa tiền, hắn cũng không hứa hẹn gì, vì thế âm thầm tìm người giới thiệu, mời một pháp sư lợi hại từ nơi khác tới, sau đó cầm tiền, hẹn với Trần Nhị Tam, vị pháp sư kia đấu pháp với hắn, đánh bại hắn, lục soát hồn phách trên người hắn, dùng pháp thuật, trả lại cho thân thể hắn, may mà không xảy ra bất kì thương tổn gì.
Đến nỗi Trần Nhị Tam, bị pháp sư kia phế đi kinh mạch gì đó, đến cả đời cũng không thể thi triển pháp thuật, sau đó đuổi hắn đi, từ đó về sau, ta chưa gặp lại hắn, ta cũng không biết vì lí do gì mà hắn trở về quê hương."
Nghe thế, Tạ Vũ Tình nhịn không được hỏi: "Không đúng a, sau khi Trần Nhị Tam trở về, còn tiếp tục làm nghề thầy cúng, nếu bị phế. . ."
Diệp Thiếu Dương nói: "Pháp thuật, phải dùng cương khí để thi triển, một khi linh mạch bị phế, sẽ không thi triển được pháp thuật, nhưng thầy cúng nông thôn, cũng chỉ là dùng quỷ để thực thi vài ba việc linh tinh, căn bản không dùng tới pháp thuật, chỉ cần dùng tới ít pháp dược, liền có thể thu phục được."
Nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn Trang Thái một cái, nói, "Hồ Uy là con nuôi của Trần Nhị Tam, ý của ngươi là, hắn báo thù cho Trần Nhị Tam, cho nên tới tác quái như vậy? Chính là do Trần Nhị Tam gieo gió gặp bão, mọi chuyện đã qua, hắn đối với ông, tại sao lại có mối hận lớn như vậy?"