"Đậu xanh, kiếm tao nữa!". Tiểu Mã lách mình né tránh, thế nhưng tay nó quá dài, đã bám vào cổ của cậu.
Cổ bị bám chặt, Tiểu Mã cảm thấy như muốn đứt lìa, mắt hoa lên, muốn kêu cứu lại không nói ra tiếng, không thể làm gì khác hơn là vỗ tay, thu hút sự chú ý của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng không rảnh rỗi, hắn nhân cơ hội Kappa tấn công Tiểu Mã mà khom lưng, nhanh chóng rút ra Đinh Diệt Linh, bước lên trước, phi thân leo lên lưng kappa, cắm Đinh Diệt Linh vào đỉnh đầu nó.
Lớp da trên đỉnh đầu kappa trong nháy mắt bị nghiền nát, một mùi tanh hôi phun vào mặt Diệp Thiếu Dương, vô cùng khó ngửi. Kappa quát to một tiếng, buông Tiểu Mã ra, vòng tay lại sau lưng, tám ngón tay hung hăng cắm vào da thịt của Diệp Thiếu Dương.
Một hồi đau đớn truyền khắp thân thể, Diệp Thiếu Dương cắn răng chịu đựng, đọc một lần Phá Hồn Chú, xuất hết khí lực từ khi bú sữa mẹ cho đến nay, cắm mạnh Đinh Diệt Linh xuống đầu kappa.
Hai tiếng thét chói tai vang lên, một tiếng đến từ kappa, một tiếng khác đến từ yêu quái trên đỉnh đầu nó. Yêu quái giương toàn bộ móng vuốt ra đỡ Đinh Diệt Linh, thế nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi số phận bị đâm thủng.
Một đống máu đen từ vũng nước bắn tung tóe, không biết là của kappa hay là của yêu quái kia.
"Aaa!". Diệp Thiếu Dương quát to, cố sức cắm Đinh Diệt Linh xuống sâu trong vũng nước, kappa như bị điện giật, toàn thân run rẩy, mấy giây sau phun ra một ngụm yêu khí, thân thể cấp tốc mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tiểu Mã đang nằm trên đất há mồm thở dốc, kết quả bị kappa và Diệp Thiếu Dương đè muốn ná thở, cả hai đều nằm trên người cậu, kappa kêu Ngao một tiếng, sau đó bất động.
Diệp Thiếu Dương đẩy hai cánh tay của nó đang ghim trong thịt mình ra, thở hổn hển, bảo mọi người khiêng thi thể của kappa đến chỗ khác, vỗ vỗ gương mặt của Tiểu Mã: "Bị bóp cổ chết rồi hả?"
"Bị cậu đè chết thì có!". Tiểu Mã đảo mắt, uể oải nói.
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Cậu cũng làm cháy đồ của tôi, hòa nhé!".
"Đây là kappa trong truyền thuyết?". Đám người Tạ Vũ Tình vây quanh kappa, hiếu kỳ đánh giá. Lưu Minh muốn chụp ảnh nhưng Tạ Vũ Tình không cho, còn mắng: "Không ai được chụp ảnh, cũng không được tuyên truyền chuyện này, tránh tạo thành ảnh hưởng.".
Lưu Minh thu hồi điện thoại, ngượng ngùng cười nói: "Vì sao nơi này lại có kappa?"
"Đại khái năm xưa người Nhật Bản sống ở đây đã để lại". Diệp Thiếu Dương suy đoán nói: "Kho khí giới nhất định có rất nhiều vũ khí đạn dược, bọn họ còn phải chiến đấu, cho nên dùng kappa để bảo vệ mật đạo, cung cấp máu người nuôi dưỡng nó. Tu vi kappa càng mạnh thì pháp sư càng không phải là đối thủ của nó, hữu dụng hơn vô số cơ quan ám khí.”.
Tạ Vũ Tình chợt hiểu ra, nói rằng: "Có lẽ vậy, những năm đó, nước Hoa phát hiện không ít người Nhật Bản đến đây xây dựng kho khí giới, dùng đủ mọi loại cơ quan để bảo vệ, thế nhưng dùng yêu quái trấn giữ thì mới nghe nói tới lần đầu!”.
Diệp Thiếu Dương nghe Xoạt một tiếng, quay đầu nhìn, lão Quách đang ngồi dưới đất xé áo, lộ ra một lớp da bị thương, máu chảy ròng ròng.
"Sao vậy?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Bị thương thôi, có điều độc yêu vào cơ thể, phải nhanh chóng xử lý.". Độc yêu cùng loại với độc thi, dù không làm cho người biến thành cương thi, nhưng một khi tiến vào da thịt, xâm nhập tâm mạch, sẽ làm cho người biến thành yêu quái.
Lão Quách mò trong đống vật dụng lấy ra một bình rượu hùng hoàng, đổ lên vết thương, đau đến mức muốn toét miệng. Rượu hùng hoàng có khả năng trừ tà khí, thế nhưng tác dụng cũng có giới hạn.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, chen vào đám người, đi tới bên cạnh kappa, khom lưng, dùng Đinh Diệt Linh gõ vào hai hàm răng nanh của nó. Sau đó hắn đem răng nanh đến chỗ lão Quách, đặt lên vết thương của y, vết thương chợt sôi sùng sục, độc yêu màu đen nhanh chóng bị hút vào trong răng nanh.
Trong vòng mười bước tất có giải dược, răng yêu vật chính là giải dược tốt nhất để khắc chế độc yêu.
Mấy phút sau, hai cái răng nanh đã hoàn toàn nhuộm một màu đen, độc yêu cũng bị thanh trừ, lão Quách tìm một bao gạo nếp thoa lên miệng vết thương, rút ra độc yêu còn thừa, đau đến mức hít vào một ngụm lãnh khí: "Con mẹ nó, lão tử trúng độc yêu hơn mười năm nay, còn chưa thốn đến thế!".
"Tên vô lại, ngươi cũng bị thương kìa, có nặng lắm không?". Tạ Vũ Tình nhìn vết thương sau lưng Diệp Thiếu Dương, ân cần hỏi.
Diệp Thiếu Dương vốn định nói máu tôi là máu Thiên sư, có khả năng kháng độc yêu, bất quá xử lý vết thương một chút cũng dễ khôi phục nguyên khí, quay đầu lại nói với Tiểu Mã: "Cậu đi lấy thêm mấy cái răng nanh để cho tôi hút độc yêu!".
"Tôi bị gãy xương rồi, yếu lắm!". Tiểu Mã nằm trên mặt đất, giả bệnh đáp.
"Để ta hút cho ngươi!". Tạ Vũ Tình lập tức đi tới bên người kappa, dùng báng súng đập vỡ mấy cái răng của nó, sau đó cởi trường sam của Diệp Thiếu Dương ra, bắt chước hắn dùng răng nanh đặt lên vết thương hút độc.
Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, tùy ý để cho Tạ Vũ Tình xoa bóp, hài lòng hưởng thụ.
Mấy phút sau, Tạ Vũ Tình mỏi tay, vẫy vẫy vài cái, nói: "Thế nào?"
"Chưa khỏe chưa khỏe, tiếp tục đi!"
"Ta thấy hết độc rồi mà!". Tạ Vũ Tình bỏ lại răng nanh, phủi tay một cái, đứng lên, nhìn thoáng qua thi thể kappa, nói: "Thứ này xử lý như thế nào?"
"Tìm chỗ đốt nó đi, càng nhanh càng tốt, trong cơ thể nó có độc yêu , tránh khuếch tán vào không khí.". Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ túi vôi: "Dùng cái này, bên trong có vôi, có thể áp chế độc yêu."
Tạ Vũ Tình chỉ huy hai cảnh sát đổ vôi lên thi thể kappa, quan sát mực nước trong huyết trì chỉ còn lại phân nửa, lo lắng nói: "Phía dưới không còn vật gì chứ?"
"Chắc vậy!". Diệp Thiếu Dương trả lời: "Tiếp tục bơm nước.".
Máy bơm được mở lên lần nữa để hút nước, lúc này đã không còn gặp quấy nhiễu nào nữa, mười phút sau, nước trong huyết trì đã bị rút hết, chỉ còn lại một lớp nước cạn, không thể dùng máy bơm hút khô.
Lưu Minh dẫn theo mấy tên cảnh sát đi lấy thêm vôi sống, đổ vào ao hút khô, dùng xẻng xúc vào túi, Diệp Thiếu Dương dùng vải rách lau qua một lần, sàn nhà gạch đỏ bên dưới lập tức xuất hiện.
"Tại sao lại là sàn gạch nữa?". Tạ Vũ Tình buồn bực hỏi, nhảy xuống nhìn trái nhìn phải, không thấy cái gì hết, căn bản không có thông đạo ở đây, há hốc mồm: "Chúng ta mất công như thế mà không tìm thấy thông đạo?"
Diệp Thiếu Dương cũng nhảy xuống, nói rằng: "Thông đạo nhất định ở đây!".
Tạ Vũ Tình nghi ngờ: "Làm sao ngươi biết?"
"Kappa được nuôi với mục đích bảo vệ mật đạo, nó không ở đây thì ở đâu, hơn nữa…". Diệp Thiếu Dương dậm chân xuống sàn nhà: "Bảy mươi năm trước, gạch đỏ là thứ rất khan hiếm, kể cả ở Nhật Bản, vì sao họ lại dùng thứ mà căn bản không cần thiết phải dùng này?”.
Tạ Vũ Tình hiểu ra, nghĩ tới điều gì đó.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi đi lại trên sàn nhà, mỗi một bước chân dùng lực giẫm một cái, đột nhiên, có một cục gạch phát ra âm thanh không bình thường, mọi người chợt sáng mắt, bên dưới trống không!
Chương 72 - Đạt Ma thiền trượng
"Chả trách dùng sàn gạch, thì ra là vì che giấu thông đạo bên dưới!". IQ của Tiểu Mã không cao, lúc này mới hiểu ra dụng ý khi sử dụng sàn gạch.
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống, hai tay sờ vào kẽ hở cục gạch, nói: "Dán keo cả rồi, rất kín.". Sau đó lấy Đinh Diệt Linh từ bên hông đập đập vài cái, cục gạch nhanh chóng vỡ nát.
Bên dưới cục gạch là một lớp vải bố không thấm nước, vừa xé mở, một huyệt động hình vuông lập tức xuất hiện trước mắt, kích thước cũng cỡ cục gạch, khoảng một mét vuông, chỉ có thể đủ cho một người đi vào.
Huyệt động vuông góc với bên dưới, hai bên có tay nắm bằng kim loại, Tạ Vũ Tình mở đèn pin, chiếu xuống nhìn, huyệt động này sâu khoảng 5 6 mét, vừa lúc thông với một huyệt động nằm ngang, kéo dài về hướng đông nam.
"Là hướng ký túc xá!". Diệp Thiếu Dương nói chắc chắn, tảng đá trong lòng chợt rơi xuống, chỉ cần tìm ra thông đạo, chuyện về sau khẳng định sẽ đỡ hơn.
"Đi bây giờ à?". Tạ Vũ Tình hỏi, nhìn thoáng qua vết thương sau lưng Diệp Thiếu Dương, "Có sao không?".
"Không thành vấn đề, xuống đi, tránh đêm dài lắm mộng.". Diệp Thiếu Dương quay đầu nói: "Các người đều chờ ở đây, hôm nay chỉ đi quan sát địa hình, một mình tôi xuống là đủ rồi!".
"Không, ta cũng muốn đi, sau này còn có cái để ăn nói với cấp trên.". Tạ Vũ Tình nói.
Hai người lần lượt leo xuống, tiến vào thông đạo ngang được xây bằng xi măng, cao chừng hai mét, rộng khoảng ba bốn người có thể đi được.
Tạ Vũ Tình mở đèn pin, một luồng ánh sáng mạnh mẽ bắn thẳng hơn mười mét, Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn đèn pin kỳ lạ trong tay nàng, buồn bực hỏi: "Đây là đèn pin gì, sao nhỏ mà lại phát sáng mạnh như vậy?"
"Wicked Lasers Torch, là vật dụng để bọn ta thực thi nhiệm vụ, mạnh lắm đấy, chiếu vào mắt là có thể mù mắt!".
"Mạnh như vậy sao, vậy có thể chiếu quỷ!". Diệp Thiếu Dương nói.
Thông đạo thẳng tắp, đi hơn mười mét bắt đầu xuất hiện những thạch động nhỏ bằng đá tổ ong, rộng khoảng vài mét vuông, bên trong đặt nhiều cái giường sắt kiểu dáng thống nhất, lốm đốm hoen gỉ, dưới giường còn có vài ngăn kéo.
"Ở đây tám phần mười là chỗ tránh nạn.". Tạ Vũ Tình lấy đèn pin chiếu qua, suy đoán nói.
"Tôi thật bội phục mấy tên Nhật Bản thiết kế!". Diệp Thiếu Dương nói: "Bên ngoài kho khí giới là chỗ tránh nạn, nếu như gặp phải tập kích thì sẽ nhanh chóng xuống đây, trang bị vũ khí tốt, đi một lối khác ra ngoài, có thể thừa dịp địch sơ hở để phản kích.".
Tạ Vũ Tình tán đồng: "Đúng vậy, về khía cạnh quân sự mà nói thì thiết kế này thật xảo diệu, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, kết quả là không dùng không nói, còn chết nhiều người như vậy!".
Diệp Thiếu Dương đi phía sau Tạ Vũ Tình , thưởng thức vòng eo nhỏ và vòng mông to bên dưới lớp áo cảnh phục của nàng, không đề phòng Tạ Vũ Tình đột nhiên đứng lại, trực tiếp chạm vào lưng nàng, tiếp xúc thân mật. Vốn tưởng rằng sẽ bị nàng mắng, không ngờ Tạ Vũ Tình đột nhiên nắm lấy cánh tay, run rẩy nói: "Ngươi xem phía trước là gì?".
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nghiêng đầu, từ bả vai nàng nhìn ra bên ngoài, có mấy người hình dạng giống như chiếc bóng màu xám, chỉ có thể nhìn thấy có đầu, chiều rộng cơ thể tựa như hình thang, dường như mặc áo choàng dài đến chân, lơ lửng phiêu phất trên không trung, bay về phía bọn họ.
"Âm phách sát!. Diệp Thiếu Dương thầm nói, rút ra Tảo Mộc Kiếm.
Tạ Vũ Tình run rẩy hỏi: "Gì cơ?"
"Một loại tà linh, nơi này pháp khí phong ấn chỉ có thể phong bế quỷ yêu cương thi, tà linh là vật hóa sinh, pháp khí phong ấn vô dụng với chúng.".
Tạ Vũ Tình lui về phía sau vài bước, hỏi: "Dễ đối phó không?"
"Đối với người khác không biết, với tôi mà nói, chỉ là chíp hôi. Chờ ở đây nhé!". Diệp Thiếu Dương nhanh chóng bước tới, mấy con âm phách lập tức gia tăng tốc độ, bay về phía hắn.
Diệp Thiếu Dương cắt ngón giữa, vẽ một đạo Khu tà phù trên thân Tảo Mộc Kiếm, miệng niệm chú: "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!". Sau đó chém vào thân thể một con âm phách sát, nhất thời nó hóa thành làn khói đen tiêu tán trong không trung. Diệp Thiếu Dương y theo cách ấy dễ dàng tiêu diệt mấy con khác, trong cơ thể một con có hơn mười tinh phách bay ra, hướng về phía cửa động.
"Âm phách sát nho nhỏ mà cũng giết từng ấy người, luyện hóa hồn phách.". Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
Tạ Vũ Tình thấy hết nguy hiểm mới bước tới, nói: "Ta có thắc mắc, những âm phách sát đó nếu không sợ phong ấn, vì sao không bay ra ngoài hại người?"
"Bọn chúng thuộc về âm sanh tà linh, do âm khí trong âm sào tạo thành, chỉ có thể du đãng gần âm sào, trong vòng phạm vi ký túc xá, nếu vượt quá phạm vi đó, tà khí mất rễ, không cần người động thủ cũng sẽ tự tiêu tán.".
Tạ Vũ Tình ngẩn ngơ, nói: "Tinh phách trong cơ thể mấy con âm phách sát kia, là những người chết ở ký túc xá?"
"80% là vậy, đừng truy cứu chuyện này nữa!". Diệp Thiếu Dương tiếp tục đi về phía trước, Tạ Vũ Tình chiếu đèn pin đi theo, đi không quá hai mươi mét, trong phạm vi đèn pin xuất hiện một tầng kim quang.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đi tới thì thấy được một cây thiền trượng đang cắm thẳng trên mặt đất, quan sát một chút, phát hiện thiền trượng này không phải bình thường: Trên đỉnh có chín chiếc khuyên lớn bằng kim loại, mặt trước có vô số chiếc khuyên nhỏ, toàn bộ vô cùng to lớn, kéo dài hai mét đến hai bên thân, trùng trùng điệp điệp như một đóa liên hoa nở rộ.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, đây là Đạt Ma thiền trượng, một trong những pháp khí chí cao của Phật môn.
Trong thông đạo không có nguồn sáng, chỉ có thiền trượng phát ra ánh sáng màu vàng nhu hòa từ điểm giữa trên thân, tạo thành một vòng sáng bán kính chừng ba thước tựa như một vòm trời, bao phủ mặt đất.
Tạ Vũ Tình định chạy qua xem thì bị Diệp Thiếu Dương kéo lại: "Không nên đến gần để tránh phá hủy linh quang phong ấn.". Phía sau thiền trượng có hai cánh cửa sắt ngược chiều nhau, loang lổ rỉ sét.
"Nơi đó ắt là kho khí giới, cũng chính là âm sào.". Diệp Thiếu Dương nhìn cửa sắt nói, quan sát bốn phía một phen, nói với Tạ Vũ Tình : "Nhiệm vụ hoàn thành, đi thôi.".
Hai người vừa định xoay người rời đi, đột nhiên nghe Két một tiếng, Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại nhìn, cửa sắt mở ra, một nữ sinh tóc dài xõa vai bước tới, Tạ Vũ Tình vừa nhìn thấy mặt của đối phương, sợ hãi kêu lên: "Phùng Tâm Vũ !"
Chính là Phùng Tâm Vũ , nàng vẫn mặc trang phục học sinh, xinh đẹp thanh tú, chỉ có đôi mắt hiện lên một tầng huyết hồng, khóe môi nở nụ cười tà ác, khiến cho cả người nàng tràn ngập một loại khí tức cực kỳ quỷ dị.
Diệp Thiếu Dương cảm giác được Tạ Vũ Tình thở gấp, nắm tay của nàng, an ủi: "Đừng sợ, đây chỉ là thất phách của nàng ta, tam hồn nguyên thần còn đang bị phong ấn trong âm sào, không thể tụ hồn."
"Ngươi giết tiểu oa nhi.". Phùng Tâm Vũ dùng thanh âm cực kỳ thấp nói, hồi âm trùng trùng, nghe sát bên tai nhưng lại cảm thấy rất xa xôi.
"Tiểu oa nhi? Ngươi nói con búp bê vải bông kia?". Diệp Thiếu Dương cười cười, giơ một tay làm điệu bộ chém: "Một kiếm chém xuống, hồn phi phách tán."
Trên mặt Phùng Tâm Vũ lập tức xuất hiện biểu tình tức giận, quanh thân tràn ra một tầng hắc khí, khiến kim quang thiền trượng bị bức lui vài phần.
"Muốn báo thù sao? Tới giết ta đi!". Diệp Thiếu Dương tiếp tục chọc tức nàng, thậm chí còn chu mỏ làm bộ dáng hôn môi, tay phải lặng lẽ đặt lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bên hông.
Phùng Tâm Vũ trước mặt chỉ có thất phách, lại có bảo kiếm nơi tay, chỉ cần nàng dám đến, ta chắn chắn đánh chết nàng, tuy rằng tam hồn nàng bất diệt, có thể trùng sinh hồn phách, nhưng ít nhất cũng phải mấy ngày.
Mấy ngày, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cũng đã đủ dùng. Hắn có thể mượn cơ hội liên thủ với Nhuế Lãnh Ngọc và Tần Phong, đồng loạt tiến công âm sào, dựa theo kế hoạch hành sự, bớt tự mạo hiểm một lần nữa.
Có điều tố chất tâm lý của Phùng Tâm Vũ hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với hắn nghĩ, đối mặt với sự đùa giỡn và khích tướng của Diệp Thiếu Dương, chỉ một mực đứng yên nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ta sẽ lấy mạng của ngươi, báo thù cho tiểu oa nhi, nhưng không phải bây giờ!".
Nàng giơ tay lên, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một vòng sáng mông lung, trong đó hé ra một khuôn mặt vặn vẹo, toét miệng, phát sinh từng tiếng gào thét thê thảm….
Chương 73 - Cửu Nhân Gặp Mặt.
Diệp Thiếu Dương nhận ra, lập tức nhăn trán: "Đông Dã, tình nhân của ngươi?"
Phùng Tâm Vũ cười nhạt: "Cừu nhân của ta, kết cục sẽ như thế đấy. Quỷ Sát Trận tuy thua kém mười tám tầng địa ngục nhưng tuyệt đối sẽ không dễ chịu, bảy mươi năm, liệt hồn của hắn không có một khắc ngừng thống khổ.".
Tạ Vũ Tình run rẩy thở ra một hơi thở, nàng mặc dù không biết cái gì là liệt hồn ngừng thống khổ, nhưng nghe khẩu khí của nàng, nhìn thấy gương mặt rên rỉ vặn vẹo đó có biết bao nhiêu đau đớn, bảy mươi năm cực hình giày vò, không có một khắc ngừng thống khổ... Đây là khái niệm gì?
Diệp Thiếu Dương nhìn Phùng Tâm Vũ, thở dài: "Ta biết của ngươi đã từng trải qua chuyện gì, ngươi... rất khổ, nhưng chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi, ta biết có nói cũng vô ích, nhưng vẫn muốn nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi buông bỏ chấp niệm, ta có thể siêu độ cho ngươi, thậm chí tự mình đưa ngươi đi tìm Chuyển Luân Vương, đi cửa sau, miễn cho ngươi chịu khổ, tức khắc luân hồi.".
Phùng Tâm Vũ ngưng thần nhìn hắn, trong ánh mắt hiện ra một tầng bi thương.
"Mười năm trước, Đạo Phong cũng đã từng nói với ta như vậy, ta chờ hắn, vẫn chờ hắn cho tới hôm nay, cuối cùng hắn lừa ta.".
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ thất sắc, thế mới biết, hóa ra mình đã đoán sai, Phùng Tâm Vũ nhắc tới Đạo Phong không phải là muốn tìm hắn đấu pháp, mà là... chờ hắn thực hiện lời hứa. Diệp Thiếu Dương rốt cuộc hiểu ra, ngày xưa Đạo Phong và Phùng Tâm Vũ thật sự có cố sự.
"Ta đã bị hai nam nhân lừa gạt, ta sẽ không tin tưởng bất kỳ ai nữa!". Thương cảm trong mắt Phùng Tâm Vũ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự tuyệt vọng và thù hận, cười khanh khách nhìn Diệp Thiếu Dương, phóng vòng sáng của Quỷ Sát Trận thoáng qua mắt hắn, sau đó thu vào: "Nếu như ngươi thất bại, đây sẽ là mồ chôn của ngươi, ta sẽ giam cầm ngươi... mãi mãi!".
Nói xong, thân ảnh của nàng càng lúc càng mờ nhạt, từ từ biến mất.
Diệp Thiếu Dương thở dài một tiếng, xoay người nói với Tạ Vũ Tình: "Đi thôi."
Hai người đều mang tâm sự nặng nề, trên đường đi không nói được câu nào, chỉ mau chóng quay lại cửa động, chợt Tạ Vũ Tình khẽ lên tiếng: "Thiếu Dương, ngươi đang suy nghĩ gì thế?"
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười cười: "Sao không gọi anh là tên vô lại nữa?".
Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc hắn: "Ngươi còn có tâm trạng đùa giỡn? Lời của Phùng Tâm Vũ ngươi có nghe thấy không? Ngươi không sợ sao?".
"Tôi tiêu diệt biết bao nhiêu lệ quỷ, kẻ nào chẳng muốn bắt tôi để mỗi ngày trình diễn thập đại cực hình thời Mãn Thanh?". Diệp Thiếu Dương nhún vai, trả lời.
"Thế nhưng Phùng Tâm Vũ rất lợi hại, lẽ nào ngươi chắc chắn đối phó được nàng?"
"Không chắc chắn.". Diệp Thiếu Dương trả lời rất thẳng thắn.
Tạ Vũ Tình nhíu mày: "Vậy sao ta không thấy ngươi lo lắng chút nào hết?"
"Khiếp ắt khí hư, đạo tâm bất ổn, gặp phải quỷ yêu lợi hại, chưa đấu đã thua. Còn chưa chiến đấu, tôi không cho phép mình lo lắng, hiểu chưa?". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Tạ Vũ Tình, thấy biểu tình nàng rất khẩn trương, buồn bực nói: "Người ta bắt tôi chứ đâu có bắt cô, cô lo cái gì?"
"Ai lo?". Tạ Vũ Tình quay đầu đi chỗ khác, không thèm nói (nhắc) lại.
Từ địa đạo trở ra, Diệp Thiếu Dương bảo mọi người thu dọn đồ đạc, cùng nhau trở về, tất cả mọi người tham lam tận hưởng bầu không khí mát mẻ trên mặt đất, ngực dâng lên một cảm giác như vừa mới sống lại.
"Tên vô lại, tiếp theo nên làm gì?". Tạ Vũ Tình hỏi.
"Về nghỉ ngơi, sau đó tôi gọi điện thương lượng với Nhuế Lãnh Ngọc một chút, nếu không có vấn đề gì thì sẽ chuẩn bị quyết chiến, cụ thể làm như thế nào thì chờ tôi thông báo sau.".
Diệp Thiếu Dương dặn Tạ Vũ Tình nhất định phải xử lý thật tốt thi thể của kappa, tạm thời khóa cửa động lại, tránh cho có người lỡ chân đi vào, chỉ cần bước vào mật đạo thôi thì sẽ phải trả giá bằng một cái mạng. Tạ Vũ Tình bảo hắn yên tâm, sẽ giám sát bọn họ thực hiện tốt.
Diệp Thiếu Dương phải quay về ký túc xá lấy ít đồ, bảo Tiểu Mã cùng đi, cả hai đi đường tắt về trường học.
"Tiểu Diệp tử, về ký túc xá nhớ tắm rửa.". Tiểu Mã gãi đầu: "Cậu trông như... cục than ấy!"
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, toàn thân mình trên dưới đều là tro đen, quần áo cũng thủng lỗ chỗ, rách tơi tả, trừng mắt nhìn Tiểu Mã, oán giận nói: "Tất cả đều tại cậu hại đời!"
Họ trở về ngay lúc tan trường, trong sân trường tràn ngập người qua lại, Diệp Thiếu Dương đi trong đám người, cảm giác như tất cả đều đang nhìn mình, trên mặt không khỏi nóng lên, thấp giọng chửi bới Tiểu Mã.
Tiểu Mã nhếch miệng cười: "Yên tâm, bây giờ trên mặt cậu toàn là tro, không ai nhận ra cậu đâu, cậu lo quá làm gì!".
Vừa dứt lời, phía sau truyền tới một giọng nam phách lối như đang phản bác quan điểm của Tiểu Mã: "Diệp Thiếu Dương!"
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một người đang ngồi trên xe máy từ đám người phóng tới, phía sau là mười mấy nam sinh đứng thành một hàng chỉnh tề, dưới sự chỉ huy của nam thanh niên trên motor, ai nấy đều khí thế hung hăng bước tới, nhìn qua rất giống bang phái xã hội đen, vừa đi qua, tất cả mọi người đều né ra chỗ khác, sợ rước lấy phiền toái.
"Không xong rồi, là Trần Kiến Ba!". Tiểu Mã thấp giọng kêu lên, khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương: "Nhất định là tìm cậu báo thù, nhiều người như vậy, có nên chạy trốn không?"
"Chạy đàng nào, người ta chạy motor kìa. Nhìn rồi hãy nói!".
Xe máy vừa chạy đến cách Diệp Thiếu Dương hơn mười mét thì dừng lại, Trần Kiến Ba thể hiện một tư thế rất tàn khốc, quan sát trên dưới Diệp Thiếu Dương, cười nói: "Tao bảo làm thế nào mà mấy ngày nay không tìm thấy mày, hóa ra là mày đi khuân vác, nhìn bộ dạng của mày đi, làm ảnh hưởng đến hình tượng của trường học như vậy, không cảm thấy mất mặt sao?"
Nghe hắn nói xong, mười mấy tên tiểu đệ phía sau bỗng chốc cười rộ lên, xung quanh cũng có người hùa theo cười.
Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, làm động tác tìm người.
Trần Kiến Ba khinh miệt nói: "Mày tìm cái gì, tìm người giúp đỡ ư?"
"Không không!". Diệp Thiếu Dương cười khì khì: "Tôi đang tìm giúp cậu bạn nhảy ngày hôm trước, hôm nay không thấy cậu ta đâu, làm thiếp của cậu rồi hả? "
Chỉ một câu nói mà làm đám quần chúng vây quanh còn cười to hơn.
Vẻ mặt Trần Kiến Ba lúc đỏ lúc trắng, chuyện khiêu vũ lần trước đã làm hắn mất hết mặt mũi ở trường học, trong lòng vô cùng đau nhức tê tái, mỗi lần nhớ lại chỉ muốn đập đầu chết mẹ cho xong, tuy rằng hắn không hiểu căn nguyên cho lắm, nhưng kết luận là Diệp Thiếu Dương giở trò, cho nên gần đây hắn liên tiếp dẫn người đến mai phục tại ký túc xá chờ Diệp Thiếu Dương. Hắn thể hiện thế trận lớn như vậy cũng chỉ vì muốn tìm lại mặt mũi, để mọi người quên đi chuyện nhục nhã của hắn ngày hôm trước.
"Đừng nhiều lời, Diệp Thiếu Dương, hôm nay mày đắc tội với Trần thiếu gia tao, bây giờ có quỳ xuống đất xin tha thứ cũng đã trễ!"
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua hàng người phía sau hắn, nghiêm túc nói: "Mấy người các cậu đánh không lại tôi đâu!"
Trần Kiến Ba cười ha ha: "Xạo hả mậy, bao nhiêu thằng đây cũng đủ chôn sống mày rồi!"
Diệp Thiếu Dương vẫn khuyên nhủ: "Cậu đơn giản chỉ muốn đánh nhau để tìm lại mặt mũi, nhưng tôi lại không thể không đánh trả, đến lúc đó tôi đánh bại mấy người các cậu, cậu không phải còn mất mặt hơn sao?"
Một câu nói ra làm Trần Kiến Ba và đám đệ tử đều cười sằng sặc. Đến cả quần chúng đứng xem cũng lắc đầu liên tục, nhìn cái người một thân tro đen, dáng vẻ quê mùa, ăn mặc thì như mấy tên đi đào đá, lại còn cứng mồm cãi lại, chỉ sợ sẽ bị bọn chúng đánh cho tơi bời.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn Trần Kiến Ba: "Tôi chỉ muốn tốt cho các cậu thôi, các cậu thật sự đánh không lại tôi!".
Trần Kiến Ba bật cười, giơ tay ra, uy phong lẫm liệt nói: "Đánh, đánh nó cho tao!"
Mười mấy người lập tức bước tới gần Diệp Thiếu Dương, cả đám xoa xoa tay, cười gằn, dùng một biểu tình như quan sát con mồi nhìn Diệp Thiếu Dương. Quần chúng liền tản ra xung quanh, để lộ một bãi đất trống, chờ xem náo nhiệt…
Chương 74 - Phụng Nhãn Quyền
"Chuyện gì thế, ai dám làm loạn ở đây?"
Một đám bảo vệ đẩy đoàn người ra bước tới, tên cầm đầu hết sức phách lối lên tiếng, vừa nói xong thì nhìn thấy Trần Kiến Ba, lập tức ngây người, thay đổi bộ dáng tươi cười hòa nhã. Trần Kiến Ba hoành hành ngang ngược không phải là chuyện ngày một ngày hai, đám bảo vệ biết đụng phải hắn thì đừng mong sống yên trong trường học.
"Không phải chuyện của tụi bây, cút đi!". Trần Kiến Ba bóp kèn hai tiếng.
Đám bảo vệ trường gãi đầu một cái, cứ như vậy bỏ đi thì nhất định sẽ bị mọi người chê cười, tròng mắt của tên cầm đầu chuyển động, bèn nghĩ tốt nhất nên mượn cớ, bắt chuyện với thủ hạ: "Đông người quá, chúng ta không thể làm gì, quay lại gọi thêm người đi!"
Trước khi rời đi, hắn còn dùng ánh mắt thương hại nhìn Diệp Thiếu Dương, thở dài, thằng nhóc này thật xui xẻo, chỉ mong nó đừng bị đánh trọng thương, mình chỉ là bảo vệ trong trường, đến lúc đó lại phải thu dọn tàn cục.
"Tiểu Diệp tử, làm thế nào bây giờ, liều mạng ư?" Tiểu Mã cắn răng nói.
"Tôi ít khi đánh nhau, thử xem!". Diệp Thiếu Dương nói.
"Cái gì mà ít khi đánh nhau?". Tiểu Mã khẩn trương: "Mẹ nó, cậu cứ giả bộ cả buổi, một chút nữa mà bị đánh tan xác thì đừng có mất mặt đó!".
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không phải đâu, bản lĩnh của tôi chưa hoàn thiện, lỡ nặng tay đánh trọng thương bọn nó, đến lúc đó không đủ tiền bồi thường thuốc men nữa!".
Tiểu Mã nghe hắn nói như vậy, trong lòng vẫn hết sức nghi ngại, nếu bàn về tróc quỷ hàng yêu, hắn là cao thủ số một, thế nhưng nói về khía cạnh đánh nhau thì... Tiểu Mã tự hỏi, tróc quỷ với đánh nhau có liên quan gì không, hay là thằng này tróc quỷ mãi thành quen, nên tưởng rằng đánh nhau cũng nhẹ nhàng như tróc quỷ?
Mấy tên đệ tử của Trần Kiến Ba nhanh chóng vọt tới trước mặt bọn họ, Tiểu Mã không kịp suy nghĩ nhiều, giơ tay đấm vào mặt tên cao gầy một cái. Người nọ lo chú ý đến Diệp Thiếu Dương, không hề đề phòng, nhất thời trúng quyền ngã xuống đất. Những người còn lại ngẩn ra, buông Diệp Thiếu Dương, quay về phía Tiểu Mã.
Tiểu Mã cũng không bỏ chạy, ngẩng đầu gọi Diệp Thiếu Dương: "Mau chạy đi, mặc kệ tôi, chạy đến báo cho Tạ cảnh sát tới cứu!"
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, mập mạp này thường ngày ham tài háo sắc, thế nhưng thời khắc mấu chốt lại nghĩa khí như vậy, chợt mỉm cười, phi thân lên, hai tay nắm chặt, giơ ra ngón giữa, khẽ gập lại, Bụp…bụp.. hai tiếng, điểm vào ót hai tên kia hai cái.
Diệp Thiếu Dương hành động nhẹ nhàng như người lớn đang đánh trẻ nhỏ, khiến hai tên kia rất nhục nhã, thế nhưng tính công kích không mạnh, Diệp Thiếu Dương hạ thủ cũng không nặng bao nhiêu, thế nhưng chuyện xảy ra khiến quần chúng xung quanh nghẹn họng trân trối: Sau khi hai tên kia ngã xuống đất, lập tức ôm đầu kêu to, lăn lộn mấy vòng.
"Bụp…bụp…!"
Diệp Thiếu Dương vọt tới bên người Tiểu Mã, lại điểm tiếp vào hai tên vừa quay về phía Tiểu Mã, cả hai cũng lần lượt té nhào xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Một màn này khiến những tên còn lại sợ ngây người, Trần Kiến Ba cũng ngẩn ngơ, sau đó hét ầm lên: "Sợ cái gì, tụi bây nhiều người như vậy, mau tiến lên, đè chết mẹ nó cho tao!"
Nhận được mệnh lệnh, những tên tiểu đệ lập tức chạy về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng không biểu diễn thần công gì, chỉ nhẹ nhàng bước lên trước, nhẹ nhàng né tránh, cư nhiên không chút dính đòn, nắm lấy cơ hội điểm vào ót của từng tên, hơn mười mấy tên lần lượt ngã xuống đất, lăn lộn dưới đất, tiếng rên rỉ vang vọng khắp nơi.
Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, vẻ mặt vô tội nhìn Trần Kiến Ba, không hề khoe khoang, chỉ bảo: "Tôi không nói dóc nhé, lần sau mang nhiều người hơn đi!". Nói xong xoay người nhìn thoáng qua Tiểu Mã đang trợn mắt há mồm: "Đi thôi, chúng ta quay về ký túc xá.".
Hai người sóng vai mà đi, cảnh tượng trong nháy mắt trở nên yên ắng, tất cả mọi người lặng lẽ nhường đường cho họ, há hốc mồm nhìn người một thân tro đen, quần áo rách nát, lúc trước ai nấy đều lo lắng cho hắn, bây giờ chợt hiểu được, mình đã lo lắng nhầm đối tượng.
Mà Diệp Thiếu Dương nếu biểu diễn các kiểu võ nghệ tuyệt học như Thiết Sa Chưởng hay Đả Cẩu Bổng Pháp v.v…, thì nhất định sẽ được mọi người hoan hô tán thưởng, thế nhưng từ đầu tới cuối hắn chỉ dùng một chiêu “Điểm huyệt” mà đả bại mười mấy tên thanh niên cường tráng, tên nào tên nấy ngã xuống đất không dậy nổi, một màn này thật sự quá hoang đường, vượt xa phạm vi tiếp thu của mọi người.
"Á đù, cao thủ võ lâm trong sân trường...". Một người tự lẩm bẩm.
Khó tiếp thu nhất là Trần Kiến Ba, hắn dẫn theo nhiều người như vậy, “một lòng hào hùng” đến chỉnh đốn Diệp Thiếu Dương, ai ngờ lại gặp phải kết cục kỳ dị như vậy, quan trọng nhất là Diệp Thiếu Dương trước khi đi còn không thèm liếc nhìn hắn một cái, cũng không thèm nói mấy lời hùng hồn, càng làm cho hắn cảm thấy đau hơn là bị đánh.
Hắn cắn răng, nổ máy, dùng tốc độ 60 km/h phóng về phía Diệp Thiếu Dương.
"Cẩn thận!". Có người trong đám quần chúng hoảng hốt kêu lên, võ công có cao cường đến mấy cũng phải sợ dao phay, người lợi hại tới đâu cũng không đỡ nổi xe máy, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, muốn tránh cũng khó.
Thời điểm mấu chốt, Diệp Thiếu Dương lập tức đẩy Tiểu Mã ra, đan chéo chân, nhón lên, bắn về phía trước, hình thành tư thế lưỡi câu treo ngược, vừa vặn tránh được xe gắn máy, trước khi rơi xuống đất còn điểm một phát vào ót Trần Kiến Ba. Trần Kiến Ba đau đến mức hét lên, lệch tay lái, cuối cùng đâm vào một gốc cây tùng, bất động.
"Không chết chứ?". Tiểu Mã gấp gáp hỏi.
Diệp Thiếu Dương cũng hơi ái ngại, đi tới quan sát hắn. Trần Kiến Ba đầu hướng xuống đất, chân hướng lên trên, cả người mắc kẹt trên chạc cây, không thể động đậy, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, vội khàn giọng mắng: "Thả tao xuống, ******, mau thả tao xuống..."
"Còn mắng người được, vậy thì không sao, đi thôi."
Đang lúc mọi người trân trối nhìn hắn, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đã vội vã rời đi.
"Tiểu Diệp tử, chiêu thức ấy của cậu thật trâu chó, cậu học ở đâu vậy?". Vừa rời xa đoàn người, Tiểu Mã lập tức hỏi.
"Thể thuật Mao Sơn, tôi sợ chịu khổ, chỉ mới luyện vài chiêu, không đáng nhắc tới.". Diệp Thiếu Dương thuận miệng đáp.
"Cái gì mà không đáng nhắc tới? Không phải chứ, khó hiểu à nha, Mao Sơn các người không phải chỉ tróc quỷ thôi sao, vì sao lại còn học kungfu nữa?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, vừa đi vừa giải thích: "Tróc quỷ thì không dùng kungfu, thế nhưng pháp thuật có cao tới đâu mà không thi triển một ít kungfu thì cũng rất khó để chế trụ bọn chúng, lại còn có một số pháp sư tu tà xuất thân từ con nhà võ, lỡ như cậu đụng phải bọn họ, lúc đấu pháp, võ thuật sẽ phát huy công dụng.".
Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Tiểu Diệp tử, cậu với Nhuế nữ thần, pháp lực ai mạnh hơn?"
Diệp Thiếu Dương cười cười, vừa muốn mở miệng, đột nhiên có một thiếu nữ từ đâu chạy tới, giang hai cánh tay, chắn trước người hắn.
Diệp Thiếu Dương lập tức sửng sốt, định thần nhìn lại, em gái này mặc một bộ quần áo thể thao, vóc người khỏe khoắn cân đối, buộc tóc đuôi ngựa, tướng mạo thanh tú, đúng là một mỹ nhân, có điều... hắn không quen nàng.
"Lúc nãy anh dùng Phụng Nhãn Quyền?". Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, mỹ nữ đã đặt câu hỏi.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhíu mày nói: "Gì?"
Mỹ nữ giơ tay phải lên, làm ra thế điểm huyệt giống hắn, nói: "Phụng Nhãn Quyền, đừng có chối, tôi thấy rõ ràng, năm xưa Anh nữ hiệp dùng Phụng Nhãn Quyền đánh chết Hồng Hi Quan, Hồng Hi Quan lúc đó chín mươi tuổi, vẫn bị đánh lén."
"Nói nhảm gì vậy, không biết!". Diệp Thiếu Dương khoát tay: "Có chuyện gì không, không có gì thì tránh ra."
Tiểu Mã kéo tay hắn, ghé sát vào bên tai, nói nhỏ: "Cô ta là Trương Tiểu Nhị, trưởng câu lạc bộ võ thuật của trường chúng ta, đai đen tam đẳng Karate, là một người mê võ nghệ."
Trương Tiểu Nhị khoanh tay trước ngực, cao ngạo chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương: "Vừa nãy anh dùng Phụng Nhãn Quyền đánh bại mười ba người, rất có trình độ, có hứng thú gia nhập câu lạc bộ võ thuật của chúng tôi không? Tôi sẽ cho anh làm chưởng môn Phụng Nhãn Quyền, tuy tướng mạo anh xấu xí nhưng không quan trọng, bổn cô nương bội phục bản lĩnh của anh, cũng không trông mặt mà bắt hình dong."…
Chương 75 - Mỹ Nữ Kungfu.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, vội giải thích: "Em gái, em lầm rồi, tôi chỉ dùng thể thuật Mao Sơn thôi, cũng không tính là võ công, càng không phải là Phụng Nhãn Quyền gì đó, em muốn luyện võ thì đi tìm người khác, OK?"
Nói xong hắn liền đi vòng qua người cô, kết quả, Trương Tiểu Nhị giơ tay ra nắm lấy tay hắn, cười nói: "Không được, anh có căn cốt hiếm thấy, là một kỳ tài luyện võ, phải bổ sung vào câu lạc bộ võ thuật. Dưới sự huấn luyện của tôi, anh sẽ có cơ hội trở thành một võ thuật gia đại tài.".
Cái cô này xem phim võ hiệp nhiều quá nên bị ngu rồi? Đầu óc có bệnh?
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn cô: "Mau buông tay, lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì nữa!"
Trương Tiểu Nhị nói: "Anh không muốn gia nhập câu lạc bộ võ thuật cũng được, đánh với tôi một trận đi, nếu như anh đánh bại tôi, tôi sẽ bỏ qua cho anh."
"Tôi nói rồi, tôi không biết võ công, lại càng không muốn gia nhập câu lạc bộ gì đó. Vào chỗ đó để làm gì, nghe như cái tổ chức xã hội đen.". Diệp Thiếu Dương dùng sức giãy ra, bất quá em gái này thật sự có tài, đẩy mãi mà vẫn nắm chặt lấy cổ tay của hắn, thế quái nào cũng không thoát ra được.
"Không được, tôi biết anh cố tình giấu giếm thân phận, mấy cao nhân ai cũng như vậy hết! Có điều anh phải đánh thắng tôi thì mới có tư cách chân nhân bất lộ tướng!"
Diệp Thiếu Dương chán hết chỗ nói, ngực thập phần ủy khuất, hắn vốn bị thương sau trận chiến, muốn trở về nghỉ ngơi cũng không xong, vừa bị Trần Kiến Ba dây dưa, lại vừa bị một nữ nhân điên khùng quái gở nắm lấy, để thoát thân, không còn cách nào khác là xuống nước năn nỉ: "Cô nương, thế này đi, tâm trạng của cô không tốt, muốn phát tiết, tôi đứng yên cho cô đánh, sau đó cô thả tôi đi, có được không?".
Trương Tiểu Nhị lắc đầu: "Bổn cô nương không đánh người không hạ thủ, đánh với tôi một trận đi!".
Được lắm, nói nhẹ không nghe, vậy thì mạnh bạo! Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, giơ tay trái lên, nhanh như tia chớp móc vào hai mắt Trương Tiểu Nhị. Cô cũng phản ứng rất nhanh, hai tay bắt chéo tạo thành hình lưỡi đao che lại thế tiến công, hưng phấn kêu to: "Ưng Trảo Công, tốt lắm, xem tôi đây..."
Còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đã dừng chiêu, chạy trốn, bước nhanh về phía ký túc xá nam sinh, phất phất tay: "Nha đầu ngốc, chơi một mình nhé!"
Trương Tiểu Nhị giận dữ đuổi theo.
Diệp Thiếu Dương không ngờ cô lại mãnh liệt như thế, gia tăng cước bộ chạy lên trên lầu, nói với bác gái bảo vệ: "Chị hai, cô bé này muốn theo đuổi em, chị giúp em một chút!"
Bác gái hơn bốn mươi tuổi vừa nghe hắn gọi “Chị hai” lập tức mỉm cười, cầm lấy chổi lông gà giơ ngang cửa, ngăn cản Trương Tiểu Nhị đang chạy đến.
Trương Tiểu Nhị cũng không dám tự tiện xông vào ký túc xá, chỉ nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiếu Dương, hét to: "Anh mau xuống đây cho tôi! Cùng tôi đi đến sân võ!"
"Ha ha, muốn đuổi theo anh hả, chờ lần sau đi bé!". Trên lầu truyền tới tiếng cười sang sảng của Diệp Thiếu Dương.
Trương Tiểu Nhị tức giận giậm chân: "Khốn khiếp, lần sau nhất định sẽ bắt được anh!"
Bác gái bình tĩnh nhìn cô, khuyên nhủ: "Cô bé à, những dạng người này không theo đuổi được, thì có bắt hắn lại, cũng không chiếm được trái tim của hắn..."
Trở về ký túc xá, Diệp Thiếu Dương liền nhảy lên giường, thở phào một cái, cảm khái nói: "Quá điên cuồng, tôi chưa từng thấy nữ nhân nào khùng như vậy.".
Tiểu Mã cười ha hả: "Đây là chuyện tốt a, Trương Tiểu Nhị cũng khá xinh xắn, hơn nữa cậu có biết, gia thế nhà em ấy rất hiển hách, có thể so sánh với Chu Tĩnh Như!"
Diệp Thiếu Dương sửng sốt: "Lại là thiên kim tiểu thư nhà giàu?"
Tiểu Mã nói: "Giàu hay không thì không biết, chỉ phỏng chừng điều kiện cũng không kém. Cha của em ấy là Phó Bí Thư tỉnh Giang Nam..."
"À, thì ra là công chúa của Đảng viên.". Diệp Thiếu Dương chợt tỉnh ngộ: “Hèn gì bá đạo như vậy!"
"Em ấy bá đạo cũng không phải ngày một ngày hai. Trần Kiến Ba cũng đã từng bị em ấy bám dí để thêm vào câu lạc bộ võ thuật, kết quả chỉ trong ngày đầu tiên luyện tập, hắn đã bị em ấy sút gãy ba cái xương sườn, nằm bệnh viện dưỡng thương, chưa dám quay lại!".
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Chỉ mong ngày mai cô ta quên hết, đừng tới quấy rầy tôi nữa!"
Diệp Thiếu Dương tắm rửa xong, lấy trường sam trong túi đeo lưng mặc vào, nằm xuống giường, chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn ngủ cho thật ngon, đến chạng vạng mới tỉnh.
Sau khi rời giường, hắn lập tức gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, vốn định mượn cớ trò chuyện với nàng nhiều hơn, kết quả Nhuế Lãnh Ngọc chỉ nói một câu đã cắt đứt lời của hắn: "Chuyện đấu với kappa ta đã nghe sư huynh ngươi kể hết, ngươi chỉ cần nói kết quả quan sát thôi!".
Diệp Thiếu Dương lầm bầm nguyền rủa lão Quách, nói rằng: "Tôi đã xem qua chỗ tránh nạn ở thông đạo, bề rộng khoảng bốn mét, có thể bố trí Bát Môn Sinh Tử Đạo, mượn lực phong ấn của Đạt Ma thiền trượng để khai mở Bát Môn Toàn Đăng..."
Nhuế Lãnh Ngọc lại một lần nữa cắt đứt lời hắn: "Ta không rành trận pháp Mao Sơn, nói trong điện thoại không rõ, gặp mặt rồi hãy nói, bao giờ hành động?"
Diệp Thiếu Dương hai lần bị cắt lời, có chút nản chí nói: "Tùy cô thôi!"
"Ngày mai gặp nhau, tám giờ sáng, ngươi cùng lão Quách đến quán rượu Nhã Lan!". Nàng khẽ dừng lời rồi nói tiếp: "Ngươi gọi thêm mấy người nữa đi, ta đưa bọn họ súng chu sa, tốt xấu gì còn có thể giúp chúng ta một chút. Cứ như vậy nhé, ngày mai gặp!"
Sau đó không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Diệp Thiếu Dương cười khổ lắc đầu, thu xếp đồ đạc rời giường, gọi Tiểu Mã cùng quay về căn nhà cũ của Tạ Vũ Tình, tuy rằng thi thể Phùng Tâm Vũ đã được hắn dùng phù ấn phong bế, không có khả năng xảy ra chuyện, thế nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn có chút lo lắng, hơn nữa nơi đó điều kiện tốt hơn ở đây, không cần thiết phải qua đêm tại ký túc xá.
Hai người lần lượt đi xuống lầu, Tiểu Mã đi trước, một hơi đi xuống phía dưới, Diệp Thiếu Dương theo sau, chợt nghe có một giọng nữ vang lên: "Này, mập mạp, anh trai bốc vác kia đâu?"
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên đứng lại, trong lòng hoảng hốt, không phải chứ, Trương Tiểu Nhị vẫn chờ dưới lầu cho đến giờ? Con mẹ nó, em gái này nghị lực thật mạnh mẽ!
Tiểu Mã rất thông minh, chỉ trả lời: "Hắn rời đi hồi chiều rồi, em không thấy sao?"
Trương Tiểu Nhị nói: "Tôi mới đến đây, vừa đi ăn cơm xong, tôi cũng không phải bị bệnh tâm thần, cứ đứng đây đợi mãi!"
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, nghĩ thầm, cô cách bệnh tâm thần cũng không xa đâu.
Trương Tiểu Nhị tiếp tục hỏi: "Hắn đi đâu rồi?"
"Không biết, không có thân với hắn!".
Trương Tiểu Nhị hừ một tiếng: "Anh giúp tôi chuyển lời với hắn, bảo hắn chớ có trốn, bổn cô nương đã nhắm trúng người nào, người đó không thể trốn thoát!".
Tiểu Mã cười hắc hắc: "Em nhìn trúng hắn hả?"
Tiếp đó là một tiếng đánh vang dội, hòa cùng tiếng Tiểu Mã kêu thảm thiết.
Trương Tiểu Nhị lớn tiếng nói: "Tôi coi trọng hắn là mầm non luyện võ, muốn bồi dưỡng hắn, nhìn trúng hắn bao giờ?"
Sau đó là tiếng bước chân đi xa, Diệp Thiếu Dương chạy lên hành lang lầu hai, nhìn cô rời khỏi, lúc này mới xuống lầu, vừa thấy Tiểu Mã tựa lưng trên tường, ôm ngực rên rỉ, cả kinh nói: "Cô ấy đánh cậu?"
"Không hẳn là vậy, tôi nói sai, bị người ta đánh!"
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ vai Tiểu Mã: "Thật đáng thương."
"Cậu còn đáng thương hơn!". Tiểu Mã nói: "Dựa vào tính tiểu thư của em ấy, nhất định sẽ quấn lấy cậu không buông, tiểu Diệp tử, cậu nghìn vạn lần phải bảo vệ trinh tiết cho tốt, không thể để em ấy xxx, nếu không sau này mỗi ngày cậu đều sưng vù mặt mũi, sống không yên đâu!"
Diệp Thiếu Dương chảy mồ hôi: "Yên tâm đi, tôi thà xxx với cậu, cũng không thèm loại cọp mẹ này!"