• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131 - Rết ba đuôi hi sinh thân mình

Ý thức được thời khắc nguy hiểm trí mạng, Lục Nhãn Quỷ Đồng rốt cuộc cũng đã hoàn thành hai lần tiến hóa. Thân thể của nó dị biến một cách đáng sợ, cả người máu chảy ròng ròng, hai cái tay bất ngờ dài ra, thân thể bao phủ một tầng tà khí màu đỏ, trùng trùng như liệt hỏa.

"Grào...". Lục Nhãn Quỷ Đồng rống lên quái dị, tà khí toàn thân bạo phát, buông người nhảy về phía Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương đón đầu chém xuống, lại bị cỗ tà khí đáng sợ kia ép bức, tiến thoái lưỡng nan, lâm vào thế giằng co.

Đúng lúc này, hắn cảm thấy quỷ đồng dường như trầm xuống, tựa như có vật gì đó vừa nằm lên trên cơ thể nó, khiến cả người nó run rẩy. Nó gầm lên giận dữ, liên tục đập vào sau lưng mình.

Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn thấy sau lưng quỷ đồng có một cái đuôi rết to lớn, một đôi càng tựa như càng cua đang kẹp lấy da thịt nó!

Rết? Rết từ đâu tới? Vì sao lại cắn “người cùng nhà”?

Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút mù mờ, đột nhiên thấy phía sau con rết có ba cái đuôi, chợt nhớ ra đây là con rết ba đuôi sống trong bụng quỷ thi bà lúc trước, sau quỷ thi bị diệt, rết ba đuôi bị lão Quách lấy đi, bảo là muốn độ hóa tà khí, thuần dưỡng thành "sủng vật" của mình, xem ra y đã thành công.

Lục Nhãn Quỷ Đồng vặn vẹo thân thể vì bị rết ba đuôi tập kích, xoay người, nắm lấy thân sau của rết ba đuôi, cố sức xé rách, rết ba đuôi bị đứt bụng, ruột lòi ra bên ngoài.

Rết ba đuôi tựa hồ không có cảm giác đau đớn, vẫn một mực cắn vào bụng quỷ đồng, quấn lên trên thân thể quỷ đồng, gắt gao bao lấy nó. Cả hai vừa đánh vừa điên cuồng cắn xé, kết quả cùng nhau lăn xuống đất.

Nhất thời máu đen bắn ra, nội tạng rơi vãi trên mặt đất.

Một màn này đã làm Diệp Thiếu Dương há mồm trợn mắt, tróc quỷ hàng yêu bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ hắn gặp qua tình cảnh trớ trêu như hiện giờ, một con yêu quái và một con tà linh chiến đấu với nhau theo bản năng.

Mà tu vi của Lục Nhãn Quỷ Đồng cơ bản vẫn cao hơn rết ba đuôi vài cấp, bất quá rết ba đuôi dưới sự điều khiển của lão Quách đã dũng cảm hi sinh thân thể, gắt gao trói chặt lấy quỷ đồng, mặc cho nó giãy giụa xé xác, con rết vẫn liều chết không buông.

Diệp Thiếu Dương nắm lấy thời gian quý báu, lập tức giơ cao Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, miệng niệm thần chú: “Càn Khôn nhật nguyệt ngời sáng, quang huy hộ ta kim thân, tà yêu quỷ quái tứ phương, phút chốc hóa thành khinh trần! Thất tinh quy vị, Long Tuyền sát địch! Tru tà!".

Sau đó nhắm ngay thân thể quỷ đồng, bổ tới!

"Tiểu Ngô, trở về!". Lão Quách hô to một tiếng, rết ba đuôi lập tức nghe lệnh, thân thể cấp tốc thu nhỏ, bay từ trên người Lục Nhãn Quỷ Đồng trở về tay lão Quách.

Lục Nhãn Quỷ Đồng bị nó khiêu khích tà tính, định ra sức truy kích, một đạo kiếm khí màu tím từ trên đầu quỷ đồng đã hạ xuống, nó vội vàng xoay người, vươn song chưởng, tà khí màu đỏ phát ra chặn đứng mũi kiếm, nỗ lực đánh bay thanh kiếm.

Diệp Thiếu Dương lập tức cắn đầu lưỡi, phun một búng máu vào hai tay quỷ đồng, nhất thời tà khí thối lui, Diệp Thiếu Dương lại quát lớn: "Tru tà!"

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vững vàng chém xuống, chẻ đôi hai tay và thân thể của quỷ đồng…

Diệp Thiếu Dương hai chân mềm nhũn ngồi hẳn xuống đất, cố sức hít khí, thế nhưng vừa nghỉ ngơi không bao lâu thì lại gắng gượng đứng dậy, bởi vì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Hắn lấy ra một tờ linh phù, miệng lầm rầm niệm chú, chỉ thấy tà vụ màu đỏ trong phòng nhanh chóng bị hút vào tờ linh phù, chốc lát sau đã hoàn toàn biến mất.

"Nó chết chưa?". Tiểu Mã từ trong góc phòng đứng lên, khiếp sợ hỏi, sau khi được Diệp Thiếu Dương xác nhận thì mới yên lòng, giơ chân đá đá thi thể của Lục Nhãn Quỷ Đồng, hưng phấn nói: “Tôi cũng có một nửa công lao trong việc giết nhi tử đầu to đấy nhé! Tiểu Mã ca có được món trang sức nào không?"Diệp Thiếu Dương không đếm xỉa tới cậu mà chỉ đi về phía lão Quách. Lão Quách lúc này đang dựa vào góc tường, hai tay ôm lấy rết ba đuôi, đau lòng vuốt ve.

Diệp Thiếu Dương định thần nhìn lại, cả người rết ba đuôi tràn đầy thương tích, ruột lòi cả ra ngoài, có vẻ như đang hấp hối.

"Thế nào rồi?". Diệp Thiếu Dương hỏi.

"Đứt ruột, chắc không sống nổi!". Lão Quách uể oải nói: "Ta rất vất vả để độ hóa hóa, thật sự quá đáng tiếc!"

Tiểu Mã nói: "Tiểu rết này đã hi sinh thân thể để cứu chúng ta, coi như là một cái chết vinh quang. Lão Quách huynh hãy tìm một nơi phong thuỷ tốt để mai táng nó, sau đó mở cho nó một lễ truy điệu, tưởng nhớ công lao của nó!"

Diệp Thiếu Dương nhìn lão Quách nói: "Ai nói với huynh đứt ruột sẽ chết, nó là yêu, không giống như động vật, chỉ cần còn đầu thì ắt có thể sống sót!".

Lão Quách sáng ngời hai mắt: "Đúng đúng, ta quên mất, tiểu sư đệ, đệ xem thử đi..."

Diệp Thiếu Dương cắt ngón giữa, nhỏ một giọt máu vào giữa miệng nó, con rết khẽ run rẩy, miệng nhúc nhích, cấp tốc uống hết giọt máu.

Diệp Thiếu Dương nói: "Huynh thu lại rồi nuôi dưỡng nó cho tốt, mấy ngày sau đừng cho nó đi ra."

Tiểu Mã hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Diệp tử, máu Thiên sư của cậu không phải là để trừ tà sao, vì sao lại còn có khả năng nuôi yêu?"

"Tôi hóa khí trong máu, giữ linh lực cho nó!". Diệp Thiếu Dương nói tiếp: "Nó uống huyết khí thì có thể khôi phục lại nhanh chóng!"

Tiểu Mã còn muốn nói điều gì, đột nhiên ngửi thấy một mùi khói, nhìn lại, hốt hoảng kêu lên: "Không xong rồi, lại có yêu quái đánh tới, nó đang phóng độc yêu!"

Diệp Thiếu Dương cả kinh, quay đầu nhìn lại, đích xác có khói lượn lờ, ngửi thử một chút, vội vàng lắc đầu nói: "Đây không phải là tà khí, đây là khói thật!"

Vừa mới dứt lời, trên nóc nhà truyền đến giọng nói oán độc của tên cổ sư kia: "Diệp Thiếu Dương, các ngươi dám giết Lục Nhãn Quỷ Đồng, giỏi lắm, các ngươi chôn cùng với nó đi…”. Thanh âm của y càng lúc càng xa.

Từng làn khói đặc theo ống khói thổi xuống phía dưới, do ống khói bị bịt kín nên làn khói cũng chầm chậm tiến vào gian phòng, nhất thời không làm ảnh hưởng gì đến mọi người nhiều, cao lắm chỉ là hít thở không thông.

Bốn bức tường trong nháy mắt trở nên nóng rực, không khí càng ngày càng loãng, Diệp Thiếu Dương triển khai lăng không bộ pháp bay vọt lên ống khói, cố gắng đẩy phiến đá ra khỏi ống khói nhưng không thể được, đành phải bảo hai người đứng trên sàn nhà dùng y phục che mũi, đợi Tạ Vũ Tình đến cứu.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của Tạ Vũ Tình: "Tên vô lại, ngươi đang ở đâu, Diệp Thiếu Dương?"

Ba người cùng nhau kêu cứu, Tiểu Mã còn dùng xẻng công binh đập vào tường để tạo tiếng động. Đột nhiên có vài giọt mưa xuyên thấu qua phiến đá rơi xuống bên dưới.

"Bọn họ đang dùng súng cao áp bắn nước.". Lão Quách nói: "Chứng tỏ hỏa hoạn không nhỏ. Chúng ta cố kiên trì một chút!".

Bốn bức tường nguội dần, mười phút sau, có người bên ngoài bò lên trên đỉnh nâng phiến đá, ba người nhất thời cảm thấy được hô hấp. Người phía trên thả dây thừng xuống kéo ba người Diệp Thiếu Dương lên.

Đứng trên nóc nhà, Diệp Thiếu Dương nhìn bao quát bốn phía, toàn bộ dãy nhà đều chìm trong biển lửa. Hắn khẽ thở dài, quả nhiên cổ sư kia định hủy thi diệt tích, dùng hỏa hoạn để thiêu đốt hết mọi thứ có liên quan...
Chương 132 - NGŨ QUỶ ĐỊA ĐỒ

Bọn họ từ trên nóc nhà leo xuống đã được Tạ Vũ Tình chào đón, thấy bọn họ không có việc gì nàng cũng yên lòng, đưa bọn họ vào trong xe, cho mỗi người một chai nước rồi để họ nghỉ ngơi.

Diệp Thiếu Dương đang băng bó vết thương bị Lục Nhãn Quỷ Đồng cào cắn, thoáng nhìn thấy ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, sau đó hoàn toàn bị dập tắt. Tạ Vũ Tình thì đang ôm một đống hộp gà KFC lên xe, đặt xuống chỗ ngồi, nói: Ta biết các ngươi chưa ăn tối cho nên có mua chút ít gà rán, có đói bụng không? Hôm nay ta mời!”.

Ba người lập tức không khách khí mà cầm gà rán gặm lấy gặm để, rất nhanh đã tiêu diệt sạch sẽ, Diệp Thiếu Dương còn thèm thuồng liếm láp môi, sau đó kể cho nàng nghe diễn biến mọi chuyện. Tạ Vũ Tình nghe xong khiếp sợ không dứt, dẫn bọn họ cùng đi đến hiện trường, tìm qua đống phế tích một lần, thế nhưng vẫn không thấy gì cả.

Diệp Thiếu Dương đẩy cánh cửa gian phòng phía sau ra, bên ngoài là một mảnh vườn trồng đầy dược thảo, tất cả đều bị hỏa hoạn thiêu đốt, cháy sạch không còn thứ gì.

Y rưới xăng lên toàn bộ căn nhà!. Tạ Vũ Tình giải thích: Cho nên ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên nhanh chóng, lúc dập tắt xong thì không còn gì cả!

Diệp Thiếu Dương hỏi: Độc trùng nuôi trong mấy cái ao đâu?

Lúc bọn ta đến thì thấy có rất nhiều động vật và côn trùng đang tháo chạy, một bộ phận bị tiêu diệt, một bộ phận khác thì bỏ trốn, có ảnh hưởng gì không?

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: Không được cổ sư nuôi nấng, bọn chúng sẽ chết nhanh thôi, bất quá cô vẫn nên phái người đến trấn nhỏ phụ cận dưới chân núi trông coi vài ngày, tránh để cho độc trùng chui vào thôn đả thương người khác!

Tạ Vũ Tình lập tức gọi điện thoại phân phó cho thuộc hạ.

Dựa theo gợi ý của Diệp Thiếu Dương, thuộc hạ của Tạ Vũ Tình tìm thấy những thi thể và hài cốt của người chết, vì vậy nhanh chóng phát lệnh truy nã tên cổ sư xui xẻo. Cảnh sát cũng bắt tay vào điều tra thân phận và truy tìm tung tích của y.

Dưới sự sắp xếp của Tạ Vũ Tình, ba người Diệp Thiếu Dương được ở trong một ngôi nhà khách duy nhất tại trấn.

Gà rán căn bản không đủ để cho ba đại nam nhân nhét kẽ răng, cho nên lúc này họ lao vào chiến đấu mãnh liệt với bàn cơm nước.

Hồi tưởng lại một ngày chiến đấu gian khổ, Diệp Thiếu Dương vẫn còn run sợ, nhất là thời điểm đấu pháp cùng quỷ phó, suýt chút nữa rơi xuống vách núi, thịt nát xương tan. Bây giờ hắn vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, bất quá, kết quả chiến đấu khiến hắn vô cùng thỏa mãn:

Yêu thân quỷ phó bị tiêu diệt, Lục Nhãn Quỷ Đồng bị chém giết, thoáng cái đã loại bỏ một nửa địch thủ, đồng thời phế đi một con mắt của cổ sư. Trên mặt y có đặc điểm Độc nhãn long này, chỉ cần vừa ló dạng, tức khắc sẽ bị người khác nhận ra, lại còn trợ giúp cho công tác điều tra của cảnh sát.

Nhất là thằng nhóc Lục Nhãn Quỷ Đồng, Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng khoái trá, trong lòng hắn hiểu rõ, ngày hôm nay tru diệt quỷ đồng tất đã có yếu tố may mắn, bởi vì căn phòng kia vô cùng chật hẹp, tuy rằng hạn chế rất lớn đến chiêu thức của hắn nhưng cũng đoạn tuyệt đường lui của Lục Nhãn Quỷ Đồng. Sau đó phải kể đến lão Quách nhanh trí sử dụng vò nước và điều khiển rết ba đuôi hỗ trợ, trong lúc hung hiểm đã giúp hắn tiêu diệt nó.

Quỷ đồng vừa chết, cổ sư liền mất đi phụ tá đắc lực, mọi chuyện sau này vô cùng dễ dàng đối với hắn.

Tiểu Mã vẫn còn hồi tưởng lại tình cảnh thê thảm của ba cô gái bị nhốt trong vò kia, cắn răng hỏi: Tên cổ sư làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như thế, rốt cuộc là để làm gì?

Diệp Thiếu Dương nói: Để tu luyện ba con rết đen, đồng thời là để bồi dưỡng oán khí trong cơ thể của ba cô gái, khiến cho các nàng biến thành lệ quỷ, dùng tà pháp luyện hồn, trở thành quỷ phó cho y sử dụng. Bất quá đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi cũng không rành về Miêu Cương cổ thuật, cụ thể như thế nào, đợi Đàm Tiểu Tuệ quay về thì mới biết!

Phẹt! Mẹ nó chứ, đúng là không phải người mà!. Lão Quách ngồi xuống đất, mắng: Chờ bắt được tiểu tử đó, lão tử cũng phải khâu rết ba đuôi vào mắt hắn, để cho hắn hưởng thụ cảm giác ‘sung sướng’ đó một chút!

Tiểu Mã còn dữ dằn hơn: Không, nên để rết chui vào mông đít hắn, chúng ta ở bên ngoài bật lửa nướng cúc hoa, hắc hắc....

Hai người tranh luận cả nửa ngày, càng lúc càng tàn nhẫn, từ từ bàn tới thập đại cực hình thời Mãn Thanh, Diệp Thiếu Dương căm giận gõ bàn cốc cốc, nói: Này này, các người có để cho người ta ăn cơm không?

Hai người lúc này mới ngậm miệng lại, một lát sau, Tiểu Mã chợt nhớ tới việc gì đó, hỏi Diệp Thiếu Dương: Lúc nãy thằng cha kia đòi cậu đưa cho y Thất Tinh Long Tuyền Kiếm và Vân Cấp Thiên Thư để đổi lấy giải dược, vậy Vân Cấp Thiên Thư là cái quỷ gì?

Thiên thư là thiên thư, không phải quỷ.. Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt trả lời.

Trên đầu Tiểu Mã chảy một vạch hắc tuyến, mấy người cổ lỗ sỉ không theo kịp ngôn ngữ trên mạng, thật là vô pháp khơi thông.

Lão Quách giải thích: Vân Cấp Thiên Thư (2) còn gọi là 'Kỳ môn độn giáp thiên thư', chia làm ba quyển Thiên, Địa, Nhân, tu luyện quyển Thiên là có thể cưỡi mây đạp gió, hô phong hoán vũ, tu luyện quyển Địa là có thể dạy người khai núi phá đá, ẩn hình độn thổ, tu luyện quyển Nhân là có thể...

Thật không khoa học!. Tiểu Mã nghiêm cẩn nhìn y: Tôi mặc dù ít đọc sách nhưng huynh cũng đừng có lừa tôi chứ. Hô phong hoán vũ? Huynh tưởng huynh là Tiêu Kính Đằng (1) hả?.

(1) Tiêu Kính Đằng: Ông hoàng âm nhạc Đài Loan. Anh được gọi là “Thần mưa” bởi vì show diễn nào có mặt anh đều tràn ngập mưa.

Lão Quách bị cậu trách móc có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, nói: Ta đây không phải là đang giới thiệu một chút lịch sử cho cậu hay sao? Kỳ thực Vân Cấp Thiên Thư chân chính hiện nay chỉ còn lại một quyển Nhân, mặt trên ghi chữ ‘Pháp thuật nội môn Mao Sơn’, nhờ vào quyển bí tịch này mà Mao Sơn tông trở thành đạo môn đứng đầu.

Tiểu Mã gãi đầu: Nghe thật lợi hại, vậy trong thiên thư có ghi chép những pháp thuật gì?

Ta đâu biết, chưa bao giờ xem qua!. Lão Quách chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương: Hỏi hắn!

Diệp Thiếu Dương lấy từ trong lòng ngực ra một quyển sách đen thùi nho nhỏ, nói: Chính là thứ này!

Hai người kinh ngạc đến ngây ngốc, Vân Cấp Thiên Thư chí bảo nhất trong toàn bộ đạo môn mà lão Quách nói, lẽ nào chính là quyển sách nhìn trông như xấp giấy vụn này?

Í, đây không phải là truyện hentai hôm bữa sao?. Tiểu Mã giơ tay muốn bắt lấy thì bị Diệp Thiếu Dương giật lại, nhét vào trong túi.

Đây là một bản tôi tự mình đánh máy, sách quý giá độc nhất vô nhị như vậy, đương nhiên không thể mang theo bên người. Người này tất nhiên biết tôi là đệ tử nội môn Mao Sơn, lại còn biết tôi có thù oán với Trần Kiến Ba, khẳng định đã theo dõi tôi rất lâu rồi, hiện giờ tôi chỉ muốn biết, y và Thất bà bà rốt cuộc có quan hệ gì?

Tiểu Mã đột nhiên nói rằng: Phải rồi tiểu Diệp tử, nếu tên cổ sư kia trực tiếp đánh với cậu thì có phải là đối thủ của cậu không?

Diệp Thiếu Dương trợn tròn mắt, không đáp.

Lúc này, Tạ Vũ Tình đột nhiên hấp tấp chạy tới, đi thẳng tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói rằng: Bọn ta đang dọn dẹp một căn phòng thì tìm thấy một chiếc laptop, phía trên có viết dòng chữ gì đó, ngươi xem có hữu dụng hay không!?

Diệp Thiếu Dương vội vàng tiếp lấy chiếc laptop đã cháy sém, vừa nhìn, màn hình quả thật có viết vài dòng chữ, không phải là chữ Hán, mấy người thi nhau giật lấy quan sát, sau đó lên mạng điều tra, cuối cùng nhận ra nó là Miêu ngữ.

Chữ rất vặn vẹo, có dùng google dịch cũng không tra được!. Tiểu Mã nói rằng: Tôi kiến nghị, chờ tiểu loli kia trở về, đưa cho cô ta xem.

Tiểu loli kia là ai?. Tạ Vũ Tình chớp mắt hỏi: Còn loli hơn ta ư?

Cô là nữ vương bệ hạ rồi!. Tiểu Mã lập tức nịnh nọt.

Diệp Thiếu Dương lật mặt dưới laptop lên xem, phía dưới cư nhiên có một bức tranh vẽ, chính giữa dùng bút đỏ đánh dấu mấy điểm, tiếp theo là vài dòng chữ Miêu ngữ không hiểu nổi, có điều đồ hình phía sau thì Diệp Thiếu Dương hết sức quen thuộc: Ba vạch nằm ngang bị cắt ở giữa, đặt tại bát quái, nó chính là Khôn vị.

Diệp Thiếu Dương ban đầu còn suy nghĩ vì sao lại trùng hợp như vậy, tuy nhiên sau khi nhìn kỹ mấy điểm đánh dấu thì hắn mới nhận thấy: Những vạch đánh dấu tượng trưng cho bốn đồ hình: Khôn, Tốn, Ly, Đoài, cũng chính là quẻ tứ âm.

Diệp Thiếu Dương vội vã đưa bản vẽ cho lão Quách nghiên cứu, chỉ trong chốc lát, lão Quách đã tuyên bố: Đây chính là một bức địa đồ!

(2) Vân Cấp Thiên Thư: dựa trên Vân Cấp Thất Tiên (Điển tịch Đạo giáo tuyển chọn phát hành) là những quyển sách ghi chép toàn bộ cổ đạo xa xưa đã có từ trước đời Tống. Tên sách ban đầu là Vân Cấp Thất Ký Giả, nguyên nhân là vì Đạo giáo tự là giáo phái thần kỳ, bảo kỳ kinh văn được mây trên trời ngưng kết mà thành, cho nên xưng là Vân Triện Thiên Thư; bảo hộp đựng thiên thư chính là Vân Cấp (hộp mây). Đạo thư phân thành tam động (động chân, động huyền, động thần), tứ phụ (thái huyền, thái bình, thái thanh, chính nhất), tổng là bảy bộ, cho nên gọi là thất ký. Vân Cấp Thất Tiên tuy không giúp ích về kinh tế nhưng đã bảo tồn một bộ phận tinh hoa văn hóa Trung Quốc, hướng dẫn cách tu tính dưỡng sinh, rất có ích để phòng trị bệnh, giúp cho thân thể người khỏe mạnh.
Chương 133 - Thi thể bị ăn mất

Lão Quách dừng lại một chút, nói thêm: "Chỉ là hình vẽ quá trừu tượng, lại không có đánh dấu, không biết là vẽ nơi nào."

Tạ Vũ Tình nói: "Rất đơn giản, ta lấy điện thoại chụp ảnh rồi gửi cho khoa kỹ thuật, để bọn họ thông qua Google Earth ở Thạch Thành mà phân tích một chút, tối đa mười phút là có thể có kết quả."

Nói xong, nàng gọi điện thoại cho một nhân viên kỹ thuật nói rõ tình huống, đầu kia tỏ ý không thành vấn đề. Quả nhiên không đầy mười phút sau, bên đó đã gửi qua một tấm bản đồ, Tạ Vũ Tình lấy điện thoại mở ra, nghiên cứu một hồi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Chính là địa đồ vùng này!"

Diệp Thiếu Dương nhận điện thoại di động đối chiếu với hình vẽ trên laptop, chính xác là cùng một bản đồ, trên điện thoại di động lại còn thấy rõ ràng hơn, thể hiện tên địa danh, những địa điểm người vẽ bản đồ đã đánh dấu, trên điện thoại cũng hiện ra hết.

"Miếu Thất bà bà nằm ở vị trí nào?". Diệp Thiếu Dương hỏi, hắn không rành về chức năng điện thoại di động lắm.

Tạ Vũ Tình giúp hắn tìm vị trí, Diệp Thiếu Dương sau khi xem xong thì phóng to vị trí ra cho bốn người còn lại xem, nhìn qua một lần, hít sâu, kinh hãi nói: "Không ngờ là Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận..."

"Là thứ gì?". Đám người Tạ Vũ Tình gấp gáp hỏi.

"Khoan nói đến chuyện này, tôi phải đi trước đưa cho dân địa phương xem thử, sau đó mới có thể phán đoán.". Diệp Thiếu Dương chỉ vào điểm đỏ cao nhất trên địa đồ, nói rằng: "Chỗ này rất gần với chúng ta!".

Tạ Vũ Tình sau khi xem xong nói rằng: "Lương gia thôn, cách đây mười mấy cây số."

Mười mấy cây số... Diệp Thiếu Dương gật đầu, đúng lúc có một người bán hàng từ đâu khiêng mâm đi đến, Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi: "Em gái, em có biết Lương gia thôn ở đâu không?"

Chiếc mâm trong tay cô gái lập tức rơi xuống đất, đồ vật trên mâm vỡ nát, cô lắc đầu, vẻ mặt hốt hoảng nói rằng: "Tôi không biết!". Cô cũng không buồn nhặt mâm lên, chỉ xoay người chạy nhanh ra ngoài.

Mọi người lập tức ngây ngốc.

Tạ Vũ Tình đứng lên ngăn cản cô gái, đặt tay lên vai cô, khuyên nhủ: "Đừng sợ, chúng ta đều là cảnh sát, chúng ta chỉ muốn biết một chút về tình hình thực tế của Lương gia thôn, cô chỉ cần trả lời thành thật là được!"

Nói xong nàng nhét hai trăm đồng vào trong tay thiếu nữ, ai ngờ thiếu nữ lập tức trả tiền lại, nắm chặt tay của Tạ Vũ Tình, nói rằng: "Chị gái, các người nghe tôi đi, nghìn vạn lần đừng đi đến Lương gia thôn, chỗ đó... toàn là chuyện ma quái, tôi mới vừa từ đó đi ra, hiện giờ tất cả mọi người chúng tôi đều sợ hãi, khăng khăng dời đi, các người nghìn vạn lần đừng đến đó!"

Nói xong cô đẩy mạnh Tạ Vũ Tình, vội vã chạy ra ngoài, gọi cũng không để ý.

Tạ Vũ Tình lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Có muốn ta gọi người bắt cô ấy không?"

"Quên đi, người ta đã không muốn nói, ép cũng không được, dù sao chỗ đó cách đây cũng không xa, ngày mai chúng ta tự đi xem!". Diệp Thiếu Dương ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc trong thôn xảy ra chuyện gì mà làm cho tiểu cô nương này sợ hãi đến như vậy?

Mọi người nghỉ lại nhà khách một đêm, sáng sớm hôm sau, bốn người phân công, lão Quách đi về trước chuẩn bị một ít pháp dược và pháp khí để phòng cho sau này dùng. Tạ Vũ Tình lái xe đưa Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đến Lương gia thôn. Dựa theo đường đi trên bản đồ, xe chạy được hơn 7 8 km thì đi hết đường núi lớn, phía trước chỉ còn lại một con đường hẹp quanh co, xe không có cách nào đi tiếp.

Tạ Vũ Tình tỏ ý chỉ có thể đưa đến đây, nàng còn phải quay về báo cáo vụ án, tranh thủ mở rộng điều tra, nâng cao lục soát tìm kiếm tên cổ sư. Còn lại mấy cây số đường núi, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã phải tự đi bộ.

Hai người cầm bản đồ đi vào sâu trong núi khoảng một giờ, cuối cùng cũng xuất hiện một vài ngôi nhà nhỏ trong tầm mắt, so sánh trên bản đồ, nơi này chính là Lương gia thôn, hai người vừa đến trước cổng thôn, Diệp Thiếu Dương lập tức khựng lại, nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Oán khí quả nhiên mạnh vl!"

"Có quỷ hả?". Tiểu Mã khẩn trương hỏi.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, đi vào trong thôn, nói rằng: "Tiếp tục quan sát!"

Vừa qua khỏi cổng thôn, sắc trời lập tức tối sầm, toàn bộ thôn chìm vào một làn sương mờ mịt, Tiểu Mã lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, tìm nửa ngày cũng không thấy ánh mặt trời, buồn bực nói: "Hôm nay trời tối nhanh thế, một ánh mặt trời cũng không có!?"

Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói: "Đó là oán khí che lấp mặt trời, chú ý một chút, oán khí nơi này đã mạnh đến mức đáng sợ!"

Trong thôn, từng ngôi nhà đều đóng kín cửa, hai người đi từ đầu thôn tới cuối thôn cũng không nhìn thấy một người nào, đang lúc buồn bực, đột nhiên từ trong một căn nhà cách đó không xa chợt cất lên tiếng khóc ai oán.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, men theo âm thanh đi đến trước cửa nhà, cửa chính đột nhiên mở rộng, hai người bước vào sân liền nhìn thấy chính giữa có bày một cái chiếu trúc, bên trong chiếu bọc một cỗ thi thể, chỉ có thể nhìn thấy hai cái chân.

Một nữ nhân ôm hai đứa bé trai dựa vào quan tài khóc nấc, hai bên trái phải có mười mấy thôn dân đến đưa tang, ai nấy đều uể oải tinh thần, trông như là chưa tỉnh ngủ.

Nhìn thấy hai người Diệp Thiếu Dương, mọi người rõ ràng hơi sửng sốt một chút, một lão già hơn sáu mươi tuổi đi tới, mở to đôi mắt đầy quầng thâm nhìn trên dưới hai người, không đợi lão mở miệng, Diệp Thiếu Dương đã lên tiếng trước: "Chúng tôi là cảnh sát đến điều tra vụ việc, đi ngang qua đây, các người có vẻ đang… đưa tang?"

Mọi người vừa nghe nói bọn họ là cảnh sát thì lòng cảnh giác cũng giảm xuống, không có người nào muốn thăm dò xem bọn họ có minh chứng gì hay không, lão già cao tuổi nhất chỉ từ từ gật đầu, chậm chạp nói rằng: "Ta là trưởng thôn ở đây, các người có rảnh giúp lão đây một tay không?"

Diệp Thiếu Dương hỏi một câu thắc mắc: "Thanh niên trong thôn các người đâu? Sao chẳng thấy ai hết vậy?"

Trưởng thôn đáp lời: "Thôn chúng ta vốn không có nhiều người, thanh niên trai tráng đều đi làm công ở nơi khác, chúng ta già cả không đi được, phải ở lại đây trông giữ ba phần đất, ăn no chờ chết!”.

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua tất cả mọi người, quả nhiên nam nữ ở đây đều đã ngoài 50 60 tuổi, ánh mắt lờ đờ, trong lòng lập tức có phán đoán, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh cái chiếu bọc thi thể, nhìn thoáng qua, người chết là một hán tử trông hơn bốn mươi tuổi, lập tức hỏi: "Ông ta chết như thế nào?"

"Trong lúc làm việc đạp nhầm vào cái móng bò rơi trong vũng nước, thế là chết!". Lão trưởng thôn đáp.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã khiếp sợ nhìn nhau, chỉ là cái móng bò mà cũng có thể làm người ta đột tử?

"Vậy tại sao không mua quan tài mà lại dùng chiếu chôn?"

Diệp Thiếu Dương chỉ thuận miệng hỏi như vậy, hắn tưởng rằng mọi người sẽ trả lời là không có tiền, bởi vì nhìn mấy căn nhà này quả thật rách rưới, có thể là nghèo quá cho nên không mua nổi quan tài, kết quả góa phụ kia chỉ giơ tay lên lau nước mắt, nói rằng: "Chôn cái gì mà chôn, lãng phí tiền của, dù gì chết cũng bị ăn mất xác!”.

Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, vội vàng hỏi: "Có ý gì?"

Lão trường thôn quở trách người kia, đáp lại Diệp Thiếu Dương: "Bà ấy vừa mất chồng, trong lòng đau xót, ăn nói xằng bậy, các người đừng tưởng thiệt!"

Diệp Thiếu Dương nhất định không buông tha, lập tức đổi thành bộ dáng cảnh sát, ho khan hai tiếng, nói với lão trưởng thôn: "Nói thật cho ông biết, lão thúc, chúng tôi đến đây là vì điều tra chân tướng chuyện này, mong ông phối hợp, có sao nói vậy, đừng làm trở ngại công việc của chúng tôi!"

Mấy người già trong thôn đều thuần phác nhát gan, vừa nghe Diệp Thiếu Dương hù dọa, lão trường thôn liền đứng sững tại chỗ, một lát sau, ngập ngừng nói rằng: "Vô ích thôi, chuyện này cảnh sát các người không giải quyết được, cũng không ai có thể can dự, vì đó là... chuyện ma quỷ!"
Chương 134 - Quỷ ăn thi

Lòng Diệp Thiếu Dương chợt trầm xuống, quả nhiên lại có liên quan đến ma quỷ, tiến lên vỗ vỗ bờ vai lão trưởng thôn, nói rằng: "Giải quyết được hay không thì ông cứ kể ra hết chân tướng, để chúng tôi tự phán đoán. Chi bằng chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi xuống từ từ nói chuyện, ông thấy sao?”.

Lão trưởng thôn nghe hắn nói vậy cũng ậm ừ khom người đi ra cửa. Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã vội vàng đuổi theo. Trước khi đi, Tiểu Mã còn quay đầu lại nhìn mọi người, buột miệng nói một câu: "Mặt các người sao lại trắng như vậy, tinh thần kém hả?"

Lời vừa nói xong, mọi người lập tức xoay đầu phẫn nộ nhìn Tiểu Mã, thậm chí có người còn cầm cuốc xẻng lên bước về phía cậu.

Diệp Thiếu Dương vội vàng lôi cậu đi.

"Tôi… tôi có nói gì sai đâu? Sao bọn họ phản ứng ghê thế?". Tiểu Mã khiếp sợ hỏi.

Diệp Thiếu Dương thừa dịp lão trưởng thôn không để ý, ghé vào lỗ tai của cậu, nói: "Đám người kia là vì sống tại nơi oán khí lâu dài, bị oán khí mê hoặc, thần trí mơ hồ, chính bọn họ cũng không biết. Một khi cậu lên tiếng nhắc nhở thì sẽ kích phát oán khí trên người bọn họ, may là cậu còn chưa nhiều lời, nếu không sẽ bị họ xé xác đó!"

Tiểu Mã hoảng sợ nhìn bóng lưng lão trưởng thôn, nói rằng: "Trời, lại còn có chuyện như vậy sao? Thế bọn họ... có biến thành quỷ không?"

"Bị nhiễm oán khí đến một lúc nào đó sẽ biến thành Hành thi, chỉ là điều này cần thời gian rất dài, những người đó hiện tại vẫn bình yên vô sự!". Diệp Thiếu Dương phất phất tay, xua đuổi một luồng oán khí trông như sương mù, nói rằng: "Chỉ cần oán khí tan đi, những người ở đây được hưởng ánh mặt trời nửa tháng là có thể khôi phục lại bình thường!"

Tiểu Mã nghe xong liền đưa mắt nhìn những luồng khí đang bay tới, biết đó là oán khí, cậu chợt cảm thấy cả người lạnh run, không nhịn được ôm lấy cánh tay, lẩm bẩm nói: "Oán khí này ở đâu ra?"

"Từ trên người oán quỷ, nơi này nhiều oán quỷ lắm!"

Diệp Thiếu Dương vốn cho rằng lão trưởng thôn dẫn bọn họ đến một gian phòng nào đó trong thôn, ngồi xuống từ từ trò chuyện, ai ngờ lão trực tiếp đi ra khỏi thôn, chạy đến phía sau núi.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã vẫn lẳng lặng đi theo lão trưởng thôn. Ông đi tới một nơi giữa sườn núi thì dừng lại, bảo hai người Diệp Thiếu Dương chạy tới nhìn, phía trước là một bãi tha ma, thế nhưng thứ khiến hai người khiếp sợ đó chính là: Tất cả ngôi mộ trong bãi tha ma đều bị thủng một lỗ, thi thể treo vắt vẻo trên bia, hình như là bị một vật gì đó gặm nhấm, ngoại trừ đầu, toàn thân của họ đã biến mất.

Những cái đầu bị phơi nắng mưa qua năm dài tháng rộng dần dần trở nên khô héo, biến thành một danh từ mà mọi người thường hay nói giỡn: Người khô.

Phía dưới đầu là một chút hài cốt trụi lủi đứt gãy như bị thú gặm rỉa, nhiều chỗ còn vương lại vài miếng thịt hay những mảnh y phục rách nát, mà nếu chỉ có một thi thể như vậy cũng đủ để cho người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía, chứ đừng nói đến… mấy trăm thi thể, tất cả đều đồng loạt giống nhau.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã kinh ngạc đến ngây ngốc, không biết phải nói gì.

"Thấy chưa?". Lão trưởng thôn như muốn chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ nói: "Tất cả thi thể đều bị đào ra khỏi mộ, bị gặm thành như vậy, bọn ta cũng đành bất lực! Dù sao sau đó xác cũng bị móc ra ăn mất, cho nên hôm nay bọn họ thẳng thắn không mua quan tài, ít ra cũng tiết kiệm được một ít tiền!"

Tiểu Mã nghe xong lời này chợt hoảng hốt, hỏi một câu rất vô duyên: "Có phải là dã thú làm hay không?"

Lão trưởng thôn chỉ lắc đầu, nói rằng: "Sự tình bắt đầu từ hai năm trước, lúc đó có một người chết trong thôn, ngày thứ hai hạ táng, phần mộ bị quật, thi thể ngoại trừ đầu ra thì toàn thân đều bị gặm nát. Lúc đó ai cũng tưởng là dã thú làm nên không chú ý lắm!...”

“Cho đến vài hôm sau, trong thôn lại có một đứa bé chết đuối, người trong thôn lập mộ chôn nó, ngày thứ hai đào lên, da thịt toàn thân nó bị gặm nát... Người trong thôn lúc ấy mới cảm thấy sợ hãi, sau đó, một lão già trong thôn chết đi, người trong thôn chuẩn bị vũ khí, trốn ở sau mộ, dự định bắt cho được con dã thú cắn trộm thi thể người chết…”

“Kết quả ban đêm mọi người đều ngủ cả, sáng hôm sau tỉnh lại, phần mộ đã bị đào khoét, thi thể bị gặm nát, thịt người rơi vãi... Từ đó về sau, tất cả mọi người trong thôn đều bàng hoàng, bảo là do ma quỷ làm. Những tháng trong thôn không có người chết, mọi người lại phát hiện ra phần mộ của tổ tiên đã bị người ta đào lên”.

“Vì vậy đám thanh niên trong thôn tự thành lập đội bảo vệ để bảo vệ mấy phần mộ, ai ngờ trời vừa tối, tất cả thanh niên đều ngã ra bất tỉnh, đến ngày thứ hai, lại thêm mấy phần mộ bị quật lên nữa!”.

“Thôn bọn ta nằm ở nơi núi cao hẻo lánh, ít người để ý, nhiều năm nay đều dùng cách mai táng người chết, thế mà chỉ trong vòng vài ngày, tất cả phần mộ tổ tiên đều bị đào khoét, thi thể trong vòng một hai năm chưa hoàn toàn hư thối đều bị gặm sạch sẽ..."

Nói đến đây, vẻ mặt trưởng thôn đờ đẫn, cũng thay đổi biểu tình một chút, thở dài, nói: "Không ai biết là do thứ gì làm, tất cả mọi người chỉ bảo là do ma quỷ. Bọn ta thỉnh một tiên sinh tróc quỷ từ trấn khác xuống, kết quả... tiên sinh kia cũng bị nó giết chết, toàn thân bị gặm nát”.

“Sau đó, thanh niên trong thôn đều rời đi, không một ai muốn trở về, chỉ còn lại những người già bọn ta vẫn đau lòng ở lại! May mà con quỷ đó chỉ ăn những thi thể đã chết, không có đả thương hại người sống, cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều..."

Diệp Thiếu Dương nghe xong chỉ cười nhạt, toàn bộ thôn làng đều bị oán khí bao trùm, còn bảo không có ảnh hưởng, cứ theo đà này, không tới một năm rưỡi nữa, tất cả mọi người đều biến thành Hành thi.

Đang khi nói chuyện, một đám người từ trên núi chợt đi tới, trong đó có hai người dùng đòn gánh khiêng một cái chiếu bọc thi thể, vợ con người chết đi theo khóc lóc.

Đó chính là người của ngôi nhà đưa tang lúc nãy.

Tiểu Mã buồn bực hỏi: "Biết rõ thi thể sẽ bị ăn mất, vì sao còn đưa tới đây?"

Lão trưởng thôn liếc nhìn cậu, nói rằng: "Không đưa tới đây thì đưa tới đâu? Đặt ở nhà cho quỷ tới tận cửa ư?"

Tiểu Mã nghĩ cũng phải, không khỏi thở dài, cảm thán nói: "Con người mất đi thân nhân đã rất đau khổ rồi, còn phải chấp nhận chuyện hoang đường như thế, biết rõ thân thể người thân sẽ bị ăn mất, lại chỉ bất lực đứng nhìn, cảm giác đau khổ này..."

Đôi mắt lão trưởng thôn ầng ậng nước: "Thế nhân bảo người xuống mồ đã là an yên, cho nên không ai muốn thân nhân của mình bị ăn xác. Thế nhưng không còn cách nào khác, tiểu nhi tử nhà ta năm ngoái cũng qua đời, ta vì bảo vệ cho thi thể của nó mà xây đắp phần mộ bằng xi-măng, kết quả ngày thứ hai mộ nó rạn nứt, ta vẫn không thể nào bảo vệ được cho nó, aizzz, nhi tử đáng thương của ta..."

Nói đến đây, lão trưởng thôn đã khóc hết nước mắt, hai người Diệp Thiếu Dương thay nhau an ủi lão vài câu, lão trưởng thôn lau lau nước mắt, nói rằng: "Cho nên ta bảo, hai vị, các người đừng lo cho chuyện này, tránh lại giống như tróc quỷ sư kia. Ta chỉ có thể nói như vậy, ta đi đây, bảo trọng."

Nhìn lão trưởng thôn tập tễnh đi xa, Tiểu Mã quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, thắc mắc hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì, vì sao thi thể nào cũng đều bị ăn mất?"

"Quỷ ăn thi!". Diệp Thiếu Dương quyết đoán trả lời: "Một loại quỷ chuyên môn ăn thi thể để tu luyện. Thi thể của quỷ hồn bị nó ăn mất sẽ nán lại phụ cận không thể đi được, trở thành quỷ phó cho nó, cũng không thể tiến nhập âm ty, oán niệm càng lúc càng sâu đậm. Quỷ ăn thi này trong vòng vài năm nay không biết đã ăn bao nhiêu cỗ thi thể, cho nên oán quỷ trong vùng này mới nhiều như vậy, khiến cho cả vùng tràn ngập oán khí."
Chương 135 - Đèn dẫn hồn trên người

Tiểu Mã vừa nghe xong giật mình: "Quỷ không phải chỉ là quỷ sao, bản thân đã là hư huyễn, vì sao còn có thể ăn xác?"

Diệp Thiếu Dương giải thích: "Loại quỷ này không phải là do người sau khi chết hóa thành. Người sau khi chết thành quỷ, nếu lưu lại nhân gian, ban đầu chỉ có thể dùng "Tinh khí thần" để tiến hành tu luyện, tỷ như thi khí hoặc tà khí. Nhưng loại quỷ này đến từ quỷ vực, ít thấy ở nhân gian, mà quỷ ở quỷ vực lại ăn các loại thi thể để tu luyện, cho nên khi nó đến nhân gian cũng sẽ ăn thi thể của người chết!”.

“Bọn chúng đều là những con quỷ bị nhân sĩ dùng tà thuật triệu hoán đến nhân gian, dụ dỗ bằng thi thể để có thể lợi dụng. Nó không chủ động tấn công người sống, nhưng nếu có người đụng phải nó, nó cũng sẽ không ‘ăn chay’ đâu!”.

"Ăn xác dĩ nhiên không phải là ăn chay rồi!". Tiểu Mã nhếch miệng cười cười: "Quỷ ăn thi đó có phải do cổ sư triệu hồi đến không?"

"Rất có thể!". Diệp Thiếu Dương không giấu giếm suy nghĩ của mình: "Lão trưởng thôn đã từng bảo đây là sự kiện lần đầu tiên phát sinh trong thôn, diễn ra vào hai năm về trước, mà cổ sư đến Cửu Âm Sơn cũng là khoảng ba năm trước, có thể y tới đây không bao lâu liền tìm cách phóng xuất Quỷ ăn thi!”.

Tiểu Mã nói: "Phóng xuất Quỷ ăn thi có ích lợi gì đối với y?"

Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương trở nên ngưng trọng, nhìn trái nhìn phải, sau đó mới nói: "Từ lúc vào thôn đến giờ tôi đã quan sát địa hình xung quanh, nơi này có một trận pháp đặt tại chu vi 200 dặm, oán khí tích tụ không tan, tôi thấy sự tồn tại của trận pháp là vì để trợ cho Quỷ ăn thi tu luyện.”.

“Thế nhưng cậu có phát hiện ra không, người trong tiểu thôn này không nhiều lắm, người chết lại càng ít, Quỷ ăn thi lại đào hết phần mộ tổ tiên của họ nhiều năm trước, đã ăn hết thi thể rồi, vậy tại sao nó vẫn còn ở lại đây, không đi nơi khác? Cậu có biết tại sao không?"

Tiểu Mã lắc đầu: "Tại nó không thích đi nơi khác, cũng không thể giết người!”.

Diệp Thiếu Dương trả lời: "Nó không giết người là bởi vì nó là Quỷ ăn thi, căn cứ vào khế ước quỷ vực, nó không thể chủ động giết người. Thế nhưng không có nghĩa là nó không có năng lực giết người, về phần nó cứ chiếm giữ nơi này không đi là bởi vì, nó không thể thoát khỏi trận pháp!”.

“Trận pháp này trông như đang giúp nó kiếm ăn và tu luyện, thực tế là đang lợi dụng nó, câu những hồn phách bị nó ăn vào trong trận pháp, không ngừng tạo thành oán khí. Kẻ bày trận muốn lợi dụng oán khí cường đại để hoàn thành kế hoạch của mình!"

Tiểu Mã từ từ há hốc mồm, hỏi: "Kế hoạch gì?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Đây là một trong bốn chỗ trên bức địa đồ, cộng thêm miếu Thất bà bà nằm ở vị trí chính giữa, tổng cộng năm trận pháp, tương sinh tương liên, tổ hợp với nhau, gọi là Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận."

"Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận..." Tiểu Mã lặp lại một lần nữa, chợt nghĩ đến cái gì đó, nói rằng: "Vậy tức là, tổng cộng có năm con quỷ? Quỷ ăn thi chỉ là một trong số đó?". Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Tiểu Mã cả kinh, vội vàng lại hỏi: "Vậy bốn con quỷ khác là gì?"

"Tôi cũng không biết, đầu tiên phải tiêu diệt Quỷ ăn thi, phá tan trận pháp này trước đã!". Diệp Thiếu Dương nói xong giơ tay lên đỉnh đầu bắt một thứ gì đó, lôi xuống, trong tay hắn là một tên trung niên đang giãy giụa cầu xin.

"To gan thật, dám du đãng trên đầu ta!". Diệp Thiếu Dương biết hắn là oán quỷ trong thôn, có thể không hiểu nhiều việc lắm, cũng không có gì để hỏi, trực tiếp dùng bùa siêu độ hắn, sau đó nói với Tiểu Mã: "Muốn đối phó với Quỷ ăn thi trước tiên phải thu hết oán quỷ trong vùng này, tránh cho lúc đó bị Quỷ ăn thi điều khiển, sẽ rất phiền toái. Chuyện này cậu phụ trách đi làm!""Tôi?". Tiểu Mã ngơ ngẩn: "Cậu đùa gì thế?"

"Hãy nghe tôi nói, lúc nãy là một con vừa chết không bao lâu, chưa hiểu quy củ lắm, những con quỷ khác đều sợ tôi, đã trốn cả rồi, nếu như tôi mà đi bắt, phỏng chừng bắt một đêm cũng không xong. Tôi cho cậu một ngọn đèn gọi là Đèn dẫn hồn, đến lúc đó cậu xách đèn đi qua con đường trong thôn, những con quỷ sẽ tự động đi theo cậu. Cậu vòng quanh thôn này một lần, sau đó đi tới 'Dẫn hồn đạo’, bọn chúng sẽ tự động tiến nhập âm ty."

Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Cậu nói thật chứ, có nguy hiểm gì hay không?"

Diệp Thiếu Dương đảo tròng mắt, nói: "Nguy hiểm gì, ngay cả nếu có một con quỷ dáng dấp ghê tởm xuất hiện thì cậu cũng đã gặp qua không ít con quỷ kinh khủng rồi mà, phải có lực miễn dịch chứ!?"

Tiểu Mã đảo mắt đáp: "Cậu dù có ăn mỗi ngày thì cũng sẽ đói vậy? Tôi cố gắng bắt chúng, còn cậu ở đâu?"

"Tôi sẽ ở phía xa trông cậu, đợi Đèn dẫn hồn hấp dẫn quỷ chạy tới."

Diệp Thiếu Dương nói xong dẫn Tiểu Mã đi tới trước mồ mả, lúc này đám người đưa ma đều đã trở về hết, Diệp Thiếu Dương tìm một vị trí tốt, cắm xuống ven đường mười lá cờ tử sắc theo từng cặp tương đối, hình thành nên một thông đạo hình chữ “Ất” (乙), sau đó đặt một bát lư hương ở cuối đường, cắm vào ba bó Tam Sắc Hương, hai bên hai ngọn nến đỏ.

Cái này gọi là "Hương thơm dẫn âm, hồng quang dẫn đường" .

Làm xong công đoạn đó, Diệp Thiếu Dương lấy ra bút chu sa, trong một phút vẽ hơn mười tờ linh phù, dựa theo bát quái phương vị mà dán trên mặt đất trước lư hương, Tiểu Mã vừa nhìn thấy hình vẽ trên phù rất trừu tượng, không hiểu liền hỏi: "Đây là loại phù gì?"

"Phong lôi phù, tứ dương là gió, tứ âm là lôi, giả như có quỷ hồn không muốn siêu độ, Phong lôi phù sẽ tiễn chúng nó một đoạn đường."

Nói xong, Diệp Thiếu Dương bắt đầu chế tác Đèn dẫn hồn, Tiểu Mã bắt đầu tưởng tượng mình là diễn viên chính trong một bộ phim kinh dị, tay cầm một chiếc đèn lồng đi tìm kiếm tung tích ma quỷ. Kết quả Diệp Thiếu Dương chỉ viết ba tờ linh phù dán lên đỉnh đầu và hai bên vai cậu, đọc một câu thần chú rồi nói: "Được rồi, đèn đã sáng, cậu mau xuất phát!"

Tiểu Mã ngơ ngác nhìn hắn: "Đèn đâu?"

"Đèn trên người cậu kìa, ba điểm tôi vừa dán chính là Đèn dẫn hồn đó. Quỷ hồn có đặc tính hướng quang, tôi đã mở ba ngọn đèn trên người cậu, chỉ cần bọn chúng nhìn thấy, lập tức sẽ bám sát cậu!".

Tiểu Mã thoáng run rẩy, rốt cuộc đã hiểu, thì ra là ba ngọn Đèn dẫn hồn trên người mình, nhất thời cảm thấy bất an mãnh liệt: "Tiểu Diệp tử, ngộ nhỡ có quỷ bóp cổ tôi thì sao?"

"Ba ngọn đèn trên người cậu đã mở, quỷ hồn không thể gây tổn thương cho cậu, tối đa chỉ có thể dọa cậu một chút. Bởi vì oán niệm của chúng quá mạnh mẽ nên sẽ không muốn đến âm ty, đến lúc đó chúng sẽ nghĩ mọi cách để quấy rầy cậu, cho cậu biết khó mà lui. Cậu nhất định phải cố chịu đựng, nhớ kỹ không được quay đầu, nếu không mũi và miệng cậu thở ra dương khí sẽ thổi tắt ngọn đèn trên vai, quỷ hồn sẽ có khả năng động vào thân thể!”.

“Chỉ cần cậu chịu đựng được, quỷ hồn thấy không dọa nổi cậu thì sẽ tự khắc đi theo cậu. Tôi cho cậu một cái Chuông chiêu hồn, cậu vừa đi vừa rung chuông, quỷ quái sẽ đi theo cậu. Cứ như vậy, cậu đi đến hết con đường thôn, không cần đi quá nhanh, cũng không cần đi quá chậm, đi một vòng lớn quanh thôn rồi tiến vào Dẫn hồn đạo!"

Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhét Chuông chiêu hồn vào trong tay Tiểu Mã, đẩy cậu một cái. Thấy Tiểu Mã dần đi xa, Diệp Thiếu Dương mới lẻn vào trong bụi cỏ, lấy Đào Mộc Kiếm huơ huơ múa múa, ai ngờ lại chạm phải một cái bóng trắng đang trốn trong chỗ ẩm thấp. Nó nghe thấy âm thanh của Chuông chiêu hồn, nhìn thấy ba ngọn Đèn dẫn hồn, thân thể mất khống chế bay thẳng ra ngoài...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK